Ngân Dực Liệp Thủ Hệ Liệt

Chương 98

Editor: Maikari

Beta: Kaori0kawa

Tại nhà hàng Shangri-La ở Nam Cảng, phần tử khủng bố ỷ mình có con tin, nên tiếp tục giằng co với cảnh sát. Sau khi xảy ra việc trên, đội bảo vệ tại bờ biển suy đoán mục tiêu của bọn phần tử khủng bố chính là nhằm vào cuộc thi đấu du thuyền tại bản địa, sợ sẽ có thêm bọn phần tử khủng bố khác đến bến cảng đậu du thuyền này phá hủy hơn 100 chiến du thuyền dự thi, vì vậy hầu như các đội tuần tra đều tập trung tuần tra tại bờ biển. Cho dù đã nhận cảnh báo, bọn họ vẫn lo sợ phần tử khủng bố dương đông kích tây, điệu hổ ly sơn, nên phải xác nhận nhiều lần xong mới bắt đầu hành động, xuất động hơn phân nửa đội tuần tra vũ trang, lần lượt xuất phát ra phía ngoài khơi.

Đêm đã khuya, ánh sao vẫn chiếu sáng ngời, gió biển càng lúc càng lớn. Du thuyền của bọn Lăng Tử Hàn càng lúc càng đến gần tàu “Viễn Phương”, trong bóng đêm đã có thể thấy lờ mờ hình dáng con tàu.

Vệ Thiên Vũ nhìn màn hình máy vi tính nói: “Theo sau chúng ta, hiện có một một con tàu chở hàng mang tên “Thánh John”, trên đó treo cờ Antigua và Barbuda (1). Ngoài ra, còn một tàu chở hàng khác gần chúng ta nhất cũng cách hơn 137 hải lý, không có tính uy hiếp.”

“Tốt.” Lăng Tử Hàn lập tức chuyển động tay lái, chậm rãi quay đầu thuyền lại, giả bộ quay lại Nam Cảng.

Trên biển ngoại trừ du thuyền của bọn họ ra, rất xa còn có vài thuyền đánh cá đang thu lưới. Trong bóng đêm ảm đạm, bầu không khí dần đông lại, nếu nhìn từ ngoài vào thì chỉ thấy một bề yên tĩnh.

Tàu “Viễn Phương” cùng tàu chở hàng “Thánh John” càng ngày càng gần nhau, hai con tàu lớn này cứ lần lượt nhấn còi hơi tạo nên tiết tấu, như đang chào nhau vậy.

Đúng lúc này, bộ phận phía đuôi của tàu chở hàng bỗng nhiên mở ra, bình thường là mở ra để các thuyền nhỏ dùng chuyên chở hàng hóa từ tàu lớn đi ra, lần này do cửa mở ngay giữa biển, khiến nước biển lập tức tiến vào trong tàu. Năm phút đồng hồ sau, một canô loại nhỏ từ trong tàu lớn đi ra. Nó xoay tròn khoảng 180 độ ở phía sau tàu chở hàng, sau đó phóng thẳng đến tàu chở dầu.

Tàu chở dầu dường như vẫn chưa biết canô đó muốn làm gì, nên vẫn giữ nguyên tốc độ hướng thẳng về phía trước. Nếu như tàu bị nổ thì canô kia cũng sẽ bị sóng xung kích tấn công.

Ngay lúc chiếc canô kia xuất hiện, Vệ Thiên Vũ đã nhìn thấy được qua vệ tinh. Anh lạnh lùng nói: “Chính là nó. Trách không được nhìn không thấy, ra đã dùng tàu chở hàng che giấu lại, còn có lắp thêm tấm kim loạn cản sóng dò tìm.”

Lăng Tử Hàn đã nhanh chóng quay đầu du thuyền lại, nghiêng thuyền lại phóng thẳng đến chiếc canô kia.

Thân canô của đối phương có màu trắng, mang hình giọt nước, buồng nhỏ trên canô hầu như phong bế toàn bộ, ngoại trừ cửa sổ bằng thủy tinh ngay khoang điều khiển ra, toàn bộ khoang canô đều dùng kim loại chế tạo nên, hòa thành một thể với thân. Tốc độ của nó rất mau, phóng thẳng về phía con tàu “Viễn Phương”, sóng nước nơi đuôi của nó cứ bắn tung tóe, phát ra tiếng kinh người.

Tốc độ của nó như vậy, từ nơi tàu chở hàng đến tàu chở dầu, chỉ cần 10′.

Du thuyền của bọn Lăng Tử Hàn có màu đen, đầu thuyền tựa như lưỡi dao sắc bén cùng thân hình chữ V, tựa như lưỡi dao chém đôi mặt nước, phóng như bay trên mặt nước. Trong thời khắc chỉ mành treo chuông, ngoại trừ đánh giáp lá cà ra, không còn cách nào khác. Lăng Tử Hàn tăng tốc độ đến mức cao nhất, tựa như sấm chớp đánh thẳng vào đối phương.

Đây hoàn toàn được coi như tự sát.

Vệ Thiên Vũ bình tĩnh gọi điện thoại cho Lạc Mẫn, nói rõ: “Mẫn ca, con thuyền “Thánh John” có vấn đề, số hiệu của nó không rõ ràng, anh đừng nên mạo hiểm, tốt nhất là nên báo cho cảnh sát đường bộ chặn nó lại. Phương vị của nó là …” Sau khi thông báo cho kinh độ và vĩ độ vị trí của chiếc tàu kia, anh cúp máy, rút súng ra.

Lăng Tử Hàn nói như đinh đóng cột: “Thiên Vũ, lập tức nhảy xuống biển, mau.”

Vệ Thiên Vũ không chút nghĩ ngợi nói: “Không.”

Lăng Tử Hàn giận dữ: “Tôi đang ra lệnh cho anh.”

Vệ Thiên Vũ nhìn chằm chằm vào canô càng ngày càng gần du thuyền, trầm giọng nói: “Tôi không phục tùng mệnh lệnh đó của cậu.”

Lăng Tử Hàn nóng nảy: “Thiên Vũ, không được xử trí theo cảm tính.”

Vệ Thiên Vũ bình tĩnh nói: “Phán đoán của tôi rất chuyên nghiệp.”

“Tốt.” Lăng Tử Hàn biết anh sẽ không bỏ lại một mình cậu, liền không nhiều lời nữa, chuyên chú phán đoán canô kia, chuẩn bị điều chỉnh phương hướng cuối cùng, nắm chặt tay lái, tranh thủ trong lúc phá hủy đối phương có thể tìm được đường sinh tồn cho cả mình và Vệ Thiên Vũ.

Đối phương thấy chiếc du thuyền của bọn họ có quyết tâm liều chết còn cao hơn cả mình, tất nhiên không chịu được việc chưa thành đã chết, nên chuyển hướng tách ra khỏi hướng tấn công của cậu, xoay một vòng hình cung, nhanh chóng phóng lên trước, tiến đến chiếc tàu chở dầu kia trước bọn họ để hoàn thành hành động.

Vệ Thiên Vũ dựa bên cạnh, nhắm vào phía bên kia. Tốc độ của cả hai thuyền đều là cực đại, hầu như đang bay trên mặt nước. Tốc độ hiện tại cùng tốc độ gió rất nhanh, bản thân anh cũng không biết là có thể bắn trúng người ở trong khoang điều khiển bên kia hay không.

Cùng lúc đó, đối phương giành trước thế chủ động, đưa súng tự động lên bắn về phía bọn họ. Đạn bay loạn, bắn thủng từ đầu đến đuôi thuyền của bọn họ, có phát bắn nát kính thủy tinh ở khoang điều khiển của bọn họ, tiến thẳng vào khoang thuyền.

Lăng Tử Hàn cùng Vệ Thiên Vũ song song cúi người. Đạn bay qua đỉnh đầu bọn họ, lần lượt trúng vào thành tường trong khoang thuyền.

Lăng Tử Hàn tuy rằng tránh né lượt đạn của kẻ thù, nhưng tay vẫn nắm vững tay lái, tốc độ không hề giảm.

Cự ly của hai thuyền càng lúc càng được rút ngắn, song song cũng càng lúc càng gần tàu “Viễn Phương”.

Lăng Tử Hàn lạnh lùng nói: “Thiên Vũ, lại đây.”

Vệ Thiên Vũ biết khẩu súng nằm trong tay mình chẳng làm nên được chuyện gì, nên nhanh chóng cầm lấy tay lái: “Tôi lái, cậu làm việc cần làm đi.”

Lăng Tử Hàn không nói hai lời, bàn tay mạnh mẽ như kìm sắt nắm chặt lấy tay anh, hơi nghiêng, kéo anh qua, đẩy anh ra khỏi tầm ngắm của kẻ địch, muốn đẩy anh xuống biển, Vệ Thiên Vũ lập tức biết ý cậu, đưa bàn tay nhanh như chớp nắm lấy cổ tay của cậu, không cho cậu đẩy mình đi.

Động tác của Lăng Tử Hàn bị kiềm hãm, khiến một viên đạn bắn thẳng vào vai trái của cậu. Cậu khẽ run lên, lắc mình tránh khỏi mưa đạn của kẻ thù.

Vệ Thiên Vũ thấy hết, biết cậu trúng đạn, không khỏi thêm vội, nhưng sự việc trước mắt quan trọng hơn, thực sự không không thích hợp dây dưa, bằng không hai người đều có thể chết, mà cũng không thể ngăn cản được hành động khủng bố. Không hề do dự, anh quyết định thật nhanh, lập tức thả tay Lăng Tử Hàn ra, bất tiến phản thối, chủ động lộn người ra ngoài, nhảy xuống biển.

Lăng Tử Hàn trong lòng bình tĩnh cực kỳ, hai tay nắm chặt tay lái, điều khiển du thuyền chạy thẳng về phía trước, lập tức như bộ phim có kỹ xảo điện ảnh tân tiến, ngay thời điểm dùng tốc độ cao nhất dán sát vào đầu canô đối phương, lập tức vững vàng chuyển động tay lái. Hệ thống động lực của thuyền bên cậu trội hơn đối phương nhiều, nên có thể hất đầu canô của đối phương sang một bên.

Ánh mắt mọi người đều bị màn kinh tâm động phách kia hấp dẫn.

HẾT CHAP 33

Mục lục

(1) Antigua và Barbuda là một quốc đảo ở phía đông biển Caribe, gồm 2 đảo chính là Antigua và Barbuda.

Quốc đảo nằm giữa quần đảo Leeward, gần với Trinidad và Tobago, Montserrat và Anguilla.

Nguồn: http://vi.wikipedia.org/wiki/Antiguav%C3%A0Barbuda
Bình Luận (0)
Comment