Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 17


Quảng Công thấy chiêu của mình bị hóa giải nhẹ nhàng như vậy liền không khỏi tức tối, gã đứng yên tại chỗ, người khác nhìn vào sẽ gật đầu ngưỡng mộ cái dáng vẻ uy nghi của gã.

Nhưng nhìn lâu một chút lại cảm thấy người này như hố sâu không đáy, đứng trên bờ thì tưởng nông, hoa lá nở rộ, bước lại gần nhìn xuống chỉ sợ sảy chân lọt xuống cái hố đen ấy, từ đó không bao giờ nhìn thấy ánh sáng nữa.Gã nhắm mắt, tay kết thủ ấn như đúng rồi, từ một tốc độ khó nhìn bằng mắt thường, thân ảnh gã loáng cái đã đứng trước mặt Trần An, tràng hạt của gã quấn chặt lưỡi kiếm hắn.

Trần An không bất ngờ lắm, hắn ung dung lắc nhẹ tay, xoay người tung một chưởng về bả vai Quảng Công.Quảng Đức không có động tĩnh gì, mắt lão lim dim như một vị Phật đã chứng đắc, lão niệm phật, xoay tràng hạt trong tay.Quảng Công tấn công liên tục, xuất chiêu nào đều bị hóa giải chiêu đó.

Gã cười nhẹ, lúc này gã dừng lại, chắp tay trước ngực, miệng lầm bầm những ngôn ngữ khó hiểu.

Trần An cũng dừng lại, tuy hắn dùng lời nói để đâm chọc gã nhưng chưa hề lơi là cảnh giác, hắn điều tức lại hơi thở, lạnh lùng quan sát nhất cử nhất động của Quảng Công.Phật Quang sáng chói bao phủ lấy Quảng Công, tay gã nắm tràng hạt xoay rất nhanh, tiếng niệm của gã như kề sát sai Trần An, rù rì rất ngứa ngáy.

Trần An tra kiếm vào vỏ, hắn cười nói: “Kim Cang Thủ danh bất hư truyền đây sao? May quá, ta cũng biết một chút về Kim Cang Thủ, nhưng của ngươi là hàng giả, của ta mới là hàng thật này.”Quảng Công hừ lạnh: “Đỡ lấy!”Phật quang hóa thành bàn tay Phật khổng lồ, tung chưởng về phía Trần An.

Trần An chắp tay trước ngực, thủ pháp y hệt Quảng Công, Phật quang của Quảng Công hình bàn tay, còn của hắn hiện rõ chữ Vạn sáng chói, dòng năng lượng từ đất trời luân lưu tạo thành kết giới bao phủ xung quanh hắn.

Mái tóc hắn tung bay, trên trán lờ mờ xuất hiện thêm một chữ Vạn, ánh mắt kiên định nhìn thẳng vào Quảng Công.

Chiêu của Quảng Công mạnh mẽ bao nhiêu thì Trần An êm dịu bấy nhiêu, thế nhưng khi chiêu của Quảng Công ập tới trước mắt liền bị hắn nhẹ nhàng hóa giải.Quảng Công bị bật ngược trở lại, gã mất đà lùi lại mấy bước, tay ôm lấy ngực.


Gã phun ra một búng máu, lúc này gã hoàn toàn lược bỏ lớp ngụy trang nguy nghiêm an nhiên của hòa thượng, gã gằn giọng: “Mạo phạm đoán thân phận của thật của công tử, đại đồ đệ của Ngạn Tổ, từ khi cố đại tiên quy tiên, đồ đệ ngài chu du khắp nơi, ăn cắp những bí tịch, lén lút học tà đạo.

Bần tăng cứ ngỡ đồ ăn cắp được cũng chẳng thể phát huy tối ưu công lực, không ngờ ngươi đã thông thạo tới mức gần sánh bằng thần.

Trần An, Ma chẳng ra Ma, Thần chẳng ra Thần, tại sao ngươi biết đến Kim Cang Thủ của chúng ta?”Trần An – nghe nói là đệ tử của Ngạn Tổ chân nhân, vị chân nhân này là một trong Tam Giác Đạo lừng lẫy một thời.

Trần An được nhận làm đệ tử chẳng biết từ khi nào, đến nay thân phận thật sự của hắn vẫn là một bí ẩn.

Xuất thân của hắn ở đâu, tuyệt nhiên kín như bưng.

Chẳng ai biết quê hương của hắn, cũng không biết phụ mẫu hắn là ai, hắn tu luyện đã được bao lâu, tất cả chỉ là một ẩn số.

Mà sau khi được Ngạn Tổ về trời, qua một thời gian không rõ hắn lại từ giã sư phụ, ngao du thiên hạ, một thân phong trần tuấn lãng trải qua không biết bao nhiêu cuộc bể dâu, lại được nhân gian biết đến với mấy cái danh chẳng mấy trong sạch.Trong thiên hạ có bao nhiêu tà ma ngoại đạo đều biết tên hắn, mà chính đạo cũng không hề thiếu hắn.

Thật sự chẳng biết hắn là bạn hay thù.

Nghe nói hắn hành xử tuỳ tiện, vui thì giúp đời, buồn thì đi tìm hang ổ yêu quái quậy tanh bành, xuất hiện cả lời đồn danh môn chính phái cũng có nơi xui rủi được hắn ghé thăm khi tâm hồn mong manh của hắn bị tổn thương.Tuy nhiên tất cả cũng chỉ là lời đồn, chưa có chứng thực.“Tại sao các ngươi biết còn ta không được phép biết?” Trần An ngoáy lỗ tai, hắn không ngờ trong một trăm năm hắn trở lại, ngày đi kiếm chuyện, tối về ngâm mình trong nham thạch mà cũng có mấy lời đồn như vậy.Quảng Công: “Ngươi ăn cắp bí tịch mà còn ra vẻ đạo mạo à? Cớ làm sao mà thiên hạ lại tồn tại một kẻ như ngươi cơ chứ!”Trần An: “Ô kìa, A Di Đà Phật A Di Đà Phật, thiện tai thiện tai, vị hòa thượng này chẳng biết tu đã đắc đạo chưa mà lại nỡ mắng người ta như vậy? Người ta dù sao cũng chỉ là người trần mắt thịt, có biết gì đâu.


Xin ngài đừng nhìn ta với ánh mắt như thế...!ta biết tình cảm trong mắt ngài dào dạt lắm rồi, còn có thể tóe ra lửa, thật khiến cho người ta bỏng mắt.”“Ngươi...” Quảng Công nhất thời cứng họng.Lúc này vị trụ trì Quảng Đức cũng phải lên tiếng: “Ta thấy tư chất của công tử bất phàm, không trở thành thần cũng là người đạt công lực tối cao, thế nhưng nhìn ấn đường của công tử có vệt đen, chỉ e mệnh yểu, chưa làm thần đã đọa Địa Ngục.

A Di Đà Phật.”Xưa nay ông trời ưu ái những người tài, thông quá minh ắt bị thông minh hại, chẳng sống lâu.

Quảng Đức nói vậy, e là đã nhìn thấy điểm sâu kín nào đó của Trần An.Nhưng Trần An lại chẳng biết đã bao nhiêu năm tuổi, để có đạo hạnh gần sánh với Thần này, trên dưới ngàn năm cũng không chừng.

Mà còn chưa biết thật sự lão Quảng Đức gần đất xa trời so với Trần An, ai mới là bậc trưởng bối.“Không ngờ vị trụ trì chùa Thanh Lâm cũng biết bói toán, ta nghe nói Phật pháp không có chỗ cho bói toán, đệ tử ngươi vừa chê ta bắt chước, ta thấy chúng ta cũng chung một thuyền mà thôi.” Trần An cười khẩy, hóa ra cái lão già trọc đầu này lại nhìn ra được hắn mạng yểu, mà thấy thái độ hắn bình thản như vậy, chắc hẳn do nghe nhiều thành quen.Hắn thầm nghĩ, mạng yểu hay không thì không biết, tuổi của ta cũng làm được ông nội ngươi rồi.“Nào dám nào dám.” Quảng Đức chắp tay, cúi đầu nói, “Đệ tử ta học nghệ chưa thông, xin mạn phép thay nó đòi công đạo.”Dứt lời, lão trụ trì vẽ lên không trung một hình thù kì lạ, Trần An cũng không dám khinh thường, hắn lặng lẽ đặt tay lên chuôi kiếm.Trần An nói: “Cuối cùng các ngươi cũng thú nhận đến đây với mục đích khác.

Nghe đồn ai chiếm được đỉnh Phương Vân, người ta tu luyện năm trăm năm bằng chủ nhân nơi đây tu luyện năm năm.

Bây giờ các ngươi tranh thủ tới đây đoạt lợi.

Đừng hòng ta để các ngươi toại nguyện.”“Vậy phải xem bản lĩnh của công tử.” Quảng Đức nói nhẹ bẫng, có thể thấy trong lời nói của lão đã ám chỉ lời của Trần An nói không hề sai, nên cũng chẳng thèm biện giải nữa.Bàn tay của lão trụ trì uyển chuyển di chuyển giữa không trung, xung quanh lão đất đá rung động mạnh, Tiếng rầm rầm từ những tảng đá lớn lăn bên sườn núi lúc này bị nâng lên cao, gió mạnh tạo nên một cơn lốc khổng lồ như vòi rồng, cuốn bay đá sỏi và cây cỏ trong phạm vi tám thước.“Ma chính là Ma, Thần chính là Thần, làm gì có chuyện nửa Ma nửa Thần.” Quảng Đức nói thêm, tà áo lão bay phần phật nhưng lão vẫn đứng vững không xê dịch một bước, thế mà lại khiến người khác cảm thấy lão uy nghi không thể phạm thượng, “Bần tăng vốn chán ghét kẻ tà đạo, tuy công lực ngươi thâm hậu nhưng nếu quy phục, bần tăng sẽ nương tay.”Trần An cười: “Sao lắm lời thế không biết.

Các ngươi có thể bớt nói đạo lý trước khi động thủ không?”Lão trụ trì mỉm cười, nhìn qua còn tưởng lão đang thể hiện lòng từ bi cho đứa trẻ đang quậy phá, lão chỉ bảo nhẹ nhàng tường tận nhưng đứa trẻ quá cứng đầu, lão cũng không đáp lại lời nào nữa.Vũ Nương hóa hắc long lao ra ngoài, lao lên trời cao, tiếng rồng ngân vang dội cả đỉnh Phương Vân, mây đen vần vũ, chim muông thú vật đều bị động tĩnh này làm cho rúng động.


Trầm Tử Thiêng không muốn làm phiền cũng phải ngừng thiền tọa, nàng nhẹ nhàng bước ra khỏi sơn động, đưa tay hứng hạt mưa, nàng nghĩ thầm: “Mưa không ngớt, lòng người cũng khó biết điểm dừng.”Nói xong, nàng hóa thành làn khói bay đi.

Tới nơi thì đã thấy đất đá rung chuyển ầm ầm, cây cối đổ gãy, hai nguồn năng lượng một đen một sáng đang giao chiến với nhau, đôi bên không hề nhân nhượng.

Nàng thấy Trần An ở trên cao, vung kiếm đến đâu cây cối gãy đổ đến đó, vị hòa thượng già tay không giao đấu, tung chưởng đến đâu đất lở đến đó.Trầm Tử Thiêng hóa một lớp kết giới bảo hộ bản thân, tránh không để mưa ướt và gió cát tạt vào người.Nàng không để ý đến Quảng Công, nàng biết gã đang bị thương rất nặng.

Hắc long từ trên cao lao xuống, há miệng nuốt trọn gã.Bụi bay mù mịt, khung cảnh hoang tàn thảm không kể xiết.Vũ Nương hóa thành người, nàng ta nói với Trầm Tử Thiêng: “Hắn bị kí sinh, thịt đã rữa nát hết rồi.”Khi nàng ta nói, một làn khói xanh từ trong miệng tràn ra, Vũ Nương đưa tay che miệng, trông như một tiểu thư khuê các thẹn thùng e lệ.“Hắn chết từ bao giờ?” Trầm Tử Thiêng hỏi, mắt nàng không rời Trần An.“Khoảng một tháng.” Vũ Nương đáp.Trầm Tử Thiêng không nói gì nữa, nàng điềm tĩnh quan sát xung quanh.

Thấy bên trong sơn động cây cỏ tơi bời, bên ngoài đất lở đá long, những khúc cây to lớn nằm ngổn ngang.“Kẻ này đến không có mục đích gì tốt, nhưng Trần An đã giúp ta chặn kẻ này một bước.

Về sau nên báo đáp.” Trầm Tử Thiêng nói, “Bị kí sinh mà mạnh đến như vậy, chắc hẳn không hề tầm thường.”Vũ Nương không đáp lời nàng.Trầm Tử Thiêng bay đến chỗ Trần An, Vũ Nương định cản nhưng không kịp, nàng ta đành phải hóa thành hắc long lần nữa, lao tới lão trụ trì.Quảng Đức lúc này cũng phải trầm trồ: “Hắc Long bị đày khỏi giòng tộc, tưởng đọa ma hóa ra lại ở đây, thật thú vị.”Trần An nói: “Đệ tử ngươi bị xơi tái mà ngươi vẫn bận đàm đạo sao?”Quảng Đức: “A Di Đà Phật, sinh lão bệnh tử, tùy duyên thôi.”Trần An cười lớn: “Ta chết cũng không từ, chỉ tiếc nếu chết dưới tay một kẻ nửa người nửa quỷ như ngươi thì quá uổng, ta còn chưa ôm được vợ về, đành tiễn ngươi trước một đoạn vậy.”Trầm Tử Thiêng chưa vội ra tay, đang thầm suy nghĩ về câu vừa rồi của Trần An, lướt qua hai kẻ đang giao đấu trên kia, Vũ Nương nghĩ nàng xông trận, hóa ra nàng lại tung người bay lên ngọn cây, đứng hóng chuyện.

Một con khỉ chưa được khai linh trí đang ở đó bỗng lại bị làm phiền, tức tối nhe răng, bị Trầm Tử Thiêng gạt bay.

Con khỉ bị văng sang cành cây khác, ngơ ngác nhìn nàng một cái rồi trố mắt chạy mất.Vũ Nương hóa hắc long, định bụng xông ra cùng Trầm Tử Thiêng, sợ nàng gặp bất trắc, nào ngờ thấy Trầm Tử Thiêng xinh đẹp tuyệt trần, luôn luôn điềm tĩnh lại đang tranh chỗ với một con khỉ.

Vũ Nương chững lại, giữ nguyên tư thế thò đầu vào chỗ Trần An, một nửa người đang ở ngoài trận địa, chẳng biết nên thật sự lâm trận hay rút chân về.Trầm Tử Thiêng kiếm một chỗ ngồi tương đối thoải mái, liếc mắt thấy chùm quả dại treo ngay đỉnh đầu, nàng chẳng suy nghĩ gì mà hái xuống, thong thả bỏ vào miệng.

Hình như cũng chẳng quan tâm quả này có ăn được hay không.Vũ Nương định bụng chuồn đi, nhưng chẳng may bị chiêu của lão hòa thượng quét tới, suýt nữa cắt đi cái râu rồng của nàng.


Vũ Nương “hừ” một tiếng, như thể mất hết kiên nhẫn, vung đuôi xé gió quét trả lại lão hòa thượng một cái.

Lão nghiêng mình né được, nhưng đám cây sau lưng lão bị gãy đổ hết.“Vũ Nương! Ngươi không đánh đàng hoàng! Phá cây làm gì!” Tiếng của Kha Hoàng chẳng biết từ đâu la lên thất thanh.Trầm Tử Thiêng vung tay, từ từ nâng Tiêu Thố và Kha Hoàng ngay dưới tán cây bị đổ lên.Tiêu Thố: “Đáng sợ quá! Chủ nhân, mau cứu em!”Trầm Tử Thiêng: “...”Chẳng biết hai đứa này tới làm gì!Trầm Tử Thiêng không đoán được cả hai người đang giao đấu kia thực lực ra sao, nhân lúc này nàng bèn kiếm cơ hội thăm dò Trần An.

Hắn và lão hòa thượng đấu trên dưới trăm hiệp nhưng chưa ai chịu nhường ai, chưa ai thất thế.

Nàng nhìn người này rồi ngó người kia, cảm thấy cực kỳ quái lạ.

Mà lạ ở đâu lại không tài nào nghĩ ra được.Sau khi Vũ Nương chen một chân vào, Trầm Tử Thiêng liền thấy lão hòa thượng có vẻ hơi chật vật.Vũ Nương đang toan há miệng phun lửa, bỗng thấy Trầm Tử Thiêng vẫy tay.

Lửa sắp sửa phun ra bị nuốt ngược trở lại khiến hắc long bị sặc, khạc ra khói đen.

Vũ Nương lập tức hóa thân người đáp xuống ngọn cây, đi hơi nghiêng ngả, cùng nhập bọn tranh làm khỉ với Trầm Tử Thiêng.

Trần An phân tâm liếc nhìn bọn họ một cái.Trầm Tử Thiêng nói: “Xem ra tên Trần An này không thua kém gì sư phụ ta.

Nhưng ta vẫn cảm thấy hắn đang cố giấu đi sức mạnh thật sự, đấu nửa ngày rồi mà vẫn một đáp một trả, nếu lát nữa hắn không đánh được, ta buộc lòng không thể ngồi yên.”Vũ Nương nhìn thấy Kha Hoàng và Tiêu Thố đang bị treo lơ lửng trên cành cây như lũ dơi, không khỏi thầm ngạc nhiên.

Nàng nghe Trầm Tử Thiêng nói xong, cũng chẳng tỏ thái độ gì, đáp: “Dù sao thì cũng có kẻ hốt rác giùm chúng ta, ta cảm thấy Trần An sẽ không đi nhanh đâu.”Trầm Tử Thiêng tán đồng: “Xem chừng hắn có ý định ở đây dài lâu thật.”Tiêu Thố nghe vậy tức thì hai tai dựng đứng, không hề chú trọng điều cần chú trọng, ông gà bà vịt nói: “Cái gì? Vậy là em không được tắm ở Thác Tiên nữa à?”“Thật mất mặt!” Kha Hoàng “hừ” lạnh, như thể tức giận vì không thể hất văng con thỏ lắm mồm này đi, “Ngươi suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện bậy bạ đó à?”Tiêu Thố kinh ngạc: “Đi tắm cũng tính là bậy bạ hả? Ồ, thì ra ngươi có sở thích không muốn tắm.”Trầm Tử Thiêng hỏi Kha Hoàng: “Năm xưa sư phụ ta có lợi hại như Trần An không?”Kha Hoàng bỗng cảm thấy mệt mỏi: “Cho dù người có ghét sư phụ của người thì cũng đừng tùy tiện so sánh Diệp Lý chân nhân với tên ăn mày này chứ.”Nàng ngẫm nghĩ giây lát, gật đầu: “Cũng đúng.”Nàng yên lặng nhìn hai kẻ trên kia đánh nhau hồi lâu, rồi như thể sực nhớ ra mình là ai, đường đường là chủ nhân đỉnh Phương Vân đương thời lại để cho đám muỗi vo ve ngay mí mắt, bỏ lại một câu với Vũ Nương: “Không thể khoanh tay đứng nhìn được.”Vũ Nương mặt không cảm xúc nhìn Trầm Tử Thiêng xuất đầu lộ diện.Vị này đã nhớ ra bản thân nên làm gì rồi sao?.

Bình Luận (0)
Comment