Ngàn Năm Luân Hồi

Chương 43


Phú Mai chạy trốn khỏi Trần An, hắn trở về phòng trọ, cũng không đốt đèn, xung quanh tối om như mực.

Một bóng đen thoáng động đậy ở trong góc tường, thoắt cái đã tới bên cạnh Phú Mai.

Bấy giờ Phú Mai mới lục ra một cây nến, châm lửa đốt lên.

Kẻ vừa tới là một người đàn ông mặc đồ đen, gương mặt có chút xanh xao, dung mạo bình thường, gặp một lần là quên.Hắn chắp tay nói: “Phú bang chủ, vừa nãy cậu Hải chúng tôi vừa có một thông tin mới, Nguyễn Linh đã âm thầm hành động từ lâu rồi.

Sơn chủ bên phái Cuồng Phong bỗng nhiên mất tích, hiện giờ vẫn chưa lùng ra được hành tung.

Nguyễn Linh quá cảnh giác, đặt cấm chế, chúng tôi không biết hắn xử lí bọn họ như thế nào.

Cậu Hải còn đang điều tra.”Phú Mai gật đầu, rót một tách trà: “Nếu thật sự là Nguyễn Linh thì cũng không có gì là lạ.

Kẻ này có tâm cơ từ lâu.

Xem ra phái Giao Long này cũng không sạch sẽ lắm.

Ngón tay hắn cũng dài, đã thò tới đó rồi.”Hắn liếc mắt ra cửa sổ, bên ngoài kia cũng có mấy bóng đen đang treo trên cây, hiển nhiên là cùng một bọn với kẻ đang đứng bên cạnh Phú Mai.

Phú Mai gật đầu với hắn, nói: “Hắc Ảnh, chuyện ta nhờ ngươi...”Hắc Ảnh là một hội kín, bọn họ không dùng tên thật để liên lạc.

Hội kín này không có tiếng trên giang hồ cho lắm, đến đi vô tung, thoắt ẩn thoắt hiện, tốc độ đi nhanh hơn gió.

Nhưng những người này lại không biết võ công, thứ mà bọn họ giỏi nhất là đi nghe trộm và chạy trốn.

Bởi vậy, những tin tức mà Phú Mai thu thập được đều tuồn từ tay Hắc Ảnh mà ra.


Đổi lại, Phú Mai sẽ phải đảm bảo an toàn cho bọn họ.Hắc Ảnh gật đầu, không nói gì.

Gã vung tay một cái, một luồng gió nhẹ lướt qua vai Phú Mai.

Phú Mai cũng phải nhìn kỹ lắm mới thấy ở luồng gió kia phóng ra có mấy cây kim rất nhỏ.Lát sau, bốn bóng đen, một bóng trắng leo cửa sổ đi vào.

Phú Mai thấy kẻ mặc đồ trắng kia liền thốt lên: “Nga Khôi? Ngươi đi đâu giờ mới về?”Nga Khôi là tay trợ thủ đắc lực của Phú Mai, ở bang Cù Lần này nếu lần nào Phú Mai dở chứng đi phá phách, mọi việc còn lại đều do một tay hắn lo liệu.

Hắn không tuấn tú cho lắm, gương mặt có nét đầy đặn, hai lông mày hình chữ bát, thoạt nhìn có hơi sầu muộn.“Ôi bang chủ, ta còn đi đâu được nữa.” Nga Khôi vội bước tới, hắn không ngồi xuống, chỉ đứng một bên cầm tách trà chẳng biết của ai lên uống, sau đó nói, “Ta đã thám thính tình hình rồi.

Nguyễn Linh bế quan lâu ngày, cứ tưởng là im hơi lặng tiếng thật, nào ngờ âm thầm thu phục hết các vị sơn chủ của mấy danh môn chính phái nhỏ lẻ.

Có thể nói hắn đang âm thầm tạo thêm lực lượng cho mình.

Có lẽ là nhằm vào đỉnh Phương Vân...”Phú Mai: “Chắc rồi, một kẻ có dã tâm sao lại có thể bỏ qua vùng cấm địa dồi dào sinh khí này.

Thôi, trước mắt cứ âm thầm theo dõi đã, hắn là lão cáo già thành tinh, chắc chắn sẽ cảnh giác.

Ngươi cùng Hắc Ảnh chọn ra vài người cải trang, đột nhập từ trong sơn môn của hắn.

Nhớ cẩn thận là được.”Nga Khôi gật đầu: “Vậy còn chuyện kia...”Phú Mai: “Đừng lo, ta sẽ tính rồi.

Lần này phỉa đến Đầm Ngũ Sắc một chuyến.”“Bang chủ, ngài vẫn muốn đi Đầm Ngũ Sắc sao? Ở nơi đó mấy ai ra đi mà được trở về lành lặn, lỡ có chuyện không hay thì sao?” Nga Khôi không cần chau mày vẫn thấy hắn buồn như vừa bị giai nhân từ chối lời tỏ tình.Phú Mai mỉm cười hồn hậu, thầm cảm động, hóa ra trên đời này vẫn chỉ có kẻ này lo lắng cho an nguy của hắn.

Phú Mai định trả lời an ủi thì lại nghe hắn nói tiếp.Nga Khôi: “Nếu ngài đi rồi thì cái bang Cù Lần của chúng ta có ai dám đảm nhiệm cái chức bang chủ mèo không thèm ngửi đó nữa? Bao nhiêu nợ nần với người ta ngài đã trả hết đâu.”Phú Mai: “...”Lòng lang dạ sói! Cái bang khỉ gió này rặt một lũ không biết kính trên nhường dưới.“Ngươi cứ về trước, đừng vội hành động một mình.” Phú Mai xòe quạt nói, “Nếu bên Hắc Ảnh có thông tin mới thì báo lại với ta một tiếng, lúc đó ngươi hẵng đi thăm dò bên Nguyễn Linh một chuyến.”“Lão cáo già Nguyễn Linh không phải dạng vừa, đám sơn chủ kia bỗng nhiên có mối quan hệ khá tốt đẹp với Nguyễn Linh.


Kể cũng lạ, từ sau khi sơn chủ tiền nhiệm phái Giao Long này truyền chức trách lại cho hắn thì ngày càng im hơi lặng tiếng.

Gần đây mới thấy Nguyễn Linh trở lại, còn được tán dương không ngớt.”Phú Mai nói: “Có gì đâu mà lạ, chưa biết chừng là lùi một bước tiến hai bước.

À, đám Si Vũ đã xuất hiện trở lại, Hắc Ảnh, ngươi giúp ta nghe ngóng xem.”“Được.” Hắc Ảnh gật đầu, hắn suy tư một lát rồi nói, “Ta còn có một tin nữa, bây giờ mới nhớ ra.

Quảng Đức và Quảng Công trước khi chết đã bế quan một tháng, lão không có mối thâm thù với ai cả, nếu có thì cũng chỉ là những ma vương, thế nhưng ma vương còn e dè lão, chưa vội ra tay.

Chuyện mà Trần An công tử nói, ta e là còn phải nghĩ lại.

Quỷ Hấp Tinh tuy là có thể ăn mòn ý chí, thế nhưng mạnh tới mức có thể luận võ công với Trần công tử thì thật sự không hề bình thường.”“Ồ?” Phú Mai gấp quạt lại, hắn có một đôi mắt hoa đào, nhìn lướt qua như có ý cười, tên Hắc Ảnh ấy chạm phải sóng mắt hắn, vội cúi đầu xuống.

Phú Mai không biết vì sao hắn không nhìn mình, chỉ nói, “Ngươi có ý kiến gì về chuyện này?”“Quỷ Hấp Tinh chỉ xuất hiện khi kẻ đó có tà niệm cực mạnh.

Mà Quảng Đức Quảng Công có nội công thâm hậu như vậy chắc hẳn đã tu luyện rất nghiêm túc, nếu không thì cũng chẳng có nhiều thành tựu đến thế.

Ta chỉ sợ bọn họ là những nạn nhân đầu tiên, hệt như...!đám sơn chủ ấy.”“Ngươi nói Quỷ Hấp Tinh không mạnh tới mức vậy? Ta thì lại thấy có thể.” Phú Mai nói.“Nếu Phú bang chủ đã có phỏng đoán...”“Ta không phỏng đoán.” Phú Mai nhẹ nhàng cắt lời hắn, “Hai lão hòa thượng này...!giống như là, chậc...”Hắc Ảnh tưởng hắn đang suy luận, bèn gợi ý: “Phải chăng là ngài phát hiện ra gì rồi? Hai lão hòa thượng ấy từng đắc tội với kẻ nào chăng?”Phú Mai lắc đầu: “Ta quên mất rồi, trí nhớ kém quá.

Hình như ta chưa gặp hai lão ấy bao giờ.”Hắc Ảnh: “...”Vị này có thể bớt đạo mạo chút được không?Tiếng gõ cửa vang lên, đám Hắc Ảnh thoắt cái đã biến mất, Phú Mai bước ra đón khách, có hai người tìm tới, đó là Trầm Tử Thiêng và Kha Hoàng.“Trầm tiểu thư đến đây chắc hẳn là có nghe đến thỉnh cầu của ta rồi phải không?” Phú Mai cười nói, lịch sự mời nàng ngồi.Kha Hoàng chạm vào ánh mắt Phú Mai, có một chút đề phòng.

Phú Mai như không nhìn thấy ánh mắt của hắn.

Trầm Tử Thiêng và Kha Hoàng lúc này mới thấy trong phòng còn có người, nàng lên tiếng: “Đây là...”“Chào cô Trầm.” Nga Khôi vội lịch sự chào hỏi, “Tôi và Phú bang chủ là người quen, chuyện mà ngài ấy nói với cô Trầm đây, tôi cũng biết.”Kha Hoàng lên tiếng: “Ta có cảm giác trong phòng này còn có mấy người khác nữa thì phải.”Tiêu Thố chui đầu ra khỏi tay áo hắn, tò mò nghển cổ nhìn quanh.Phú Mai không ngờ Kha Hoàng nhạy bén đến mức vậy, hắn thấy ánh mắt nghi ngờ của Trầm Tử Thiêng, chỉ cười một cái rồi xòe quạt, ung dung nói: “Tất cả đều là người của ta, bọn họ không thích lộ diện, đó đều là những mật thám mà ta phái đi điều tra.

Nếu không thì ta ở trong bang Cù Lần để làm gì? Nhưng ta đảm bảo với các vị, bọn họ rất đáng tin cậy.”“Làm sao ta biết được các ngươi thật sự đáng tin cậy?” Trầm Tử Thiêng đi theo Trần An một thời gian, thấu rõ một đạo lý bất di bất dịch, nhân thế này không một ai là giống người bình thường cả.


Kẻ này kết giao với Trần An, thể nào cũng có một nét tương đồng nào đó.

Tỷ như thói “mồm chó vó ngựa” của Trần An chẳng hạn.Phú Mai cười nói: “Để ta kể cho cô Trầm nghe một câu chuyện, không biết cô có muốn nghe không?”Nga Khôi toan lên tiếng, Phú Mai giơ quạt ngăn lại.Kha Hoàng thấy thế, hắn cũng thu hồi lại ánh mắt bất kính của mình, nói: “Phú công tử cứ nói, tiểu thư nhà tôi ít khi ra ngoài cửa, có nhiều chuyện không rõ lắm, mong công tử giải đáp.”Trầm Tử Thiêng nghĩ bụng: “Kha Hoàng và Tiêu Thố nhân lúc Trần An kia đi vắng mới nói với ta về chuyện Phú công tử ngỏ lời về Ký Thức chú.

Vậy là hai đứa đều biết.

Phú công tử gửi lời muốn giúp ta chắc chắn là do hai đứa này bép xép.”Nàng thầm buồn bực trong lòng.

Lúc Trần An đi, Kha Hoàng và Tiêu Thố thi nhau kể lại, khi bắt gặp bọn họ trên đường, Tiêu Thố thấy Phú Mai đạo mạo, còn là bang chủ một phương, cứ nghĩ rằng hắn rất lợi hại, thế là cầu mong hắn giúp, còn kể lại rất cặn kẽ chuyện nàng có một vị sư phụ, nhưng đầu óc lúc nhớ lúc quên, mấy trăm năm điên đảo vì mong nhớ, cầu không toại, khổ sở sầu bi, phận nữ nhi liễu yếu đào tơ mà lại có đầu óc không bình thường như vậy thật là đáng thương.

Nàng vốn dĩ băn khoăn có nên đi hay không, thế nhưng một phần nàng cũng bị dao động bởi Phú Mai từng nói rằng hắn và Diệp Lý có quen biết nhau.Phú Mai: “Năm xưa có kẻ tham cầu chức danh trong thiên hạ, bèn bày mưu tính kế với bề trên của mình.

Hắn chờ mãi không thấy kẻ ở bề trên kia chết, trong lòng hoảng hốt, thế nên tìm đủ mọi cách để đẩy kẻ đó ngã ngựa.

Hắn được toại ý, lên ngôi thành công.

Sau đó mang toàn bộ những kẻ nghe thấy, nhìn thấy hắn lập mưu tính kế ấy giết sạch sành sanh.

Giết nhầm còn hơn bỏ sót, nghi ngờ kẻ nào nhất định không cho kẻ ấy sống.

Thế nhưng trên đời này vốn dĩ không có chuyện gì hoàn hảo đến vậy, trong đám người bị hắn truy sát ấy có một người phúc lớn, tuy đã bị cắt lưỡi, nhưng có cơ may được cao nhân cứu mạng, dạy bí thuật cho hắn, gọi là Ảnh Tốc, di chuyển nhanh hơn gió, đến đi không ai hay.

Về sau, hắn thu nhận thêm đệ tử, đặt tên giáo phái của mình là Hắc Ảnh, hiện tại làm mật thám, chủ yếu là thu thập những thông tin, theo dõi những kẻ đáng nghi khi xảy ra những chuyện bất thường.”Tính tình Trầm Tử Thiêng lãnh đạm không phải bởi vì trải qua nhiều nguy nan trên giang hồ mà thành, hoàn toàn là bởi vì nàng rất ít khi dụng tâm suy nghĩ, không thấu chuyện đời.

Cho nên thoạt nhìn nàng là một cô gái sâu sắc, đâu ai biết rằng bên trong bộ não ấy rỗng tuếch.

Trầm Tử Thiêng nói thẳng ra suy nghĩ ít ỏi của mình: “Thảo nào ban nãy ta không phát hiện có thêm người khác nữa, hóa ra là nhờ có thuật Ảnh Tốc.

Kha Hoàng nhà ta “đánh hơi” được mới phát hiện ra, quả là lợi hại.”Kha Hoàng: “...”Đúng là sống kiếp chó quá lâu, làm người cũng không được ai công nhận.Phú Mai thay mặt Hắc Ảnh, khiêm tốn nói: “Cậu Kha Hoàng lợi hại mới đúng.”Tiêu Thố cười khúc khích: “Đâu chỉ có thế, Kha Hoàng nhà ta còn có kỹ năng săn mồi cực đỉnh, một con ruồi khó bắt như vậy mà chỉ cần bay ngang qua mặt hắn là thể nào cũng bị hắn táp phải, hắn ưm...”Kha Hoàng bịt mồm Tiêu Thố, nhét nó chui trở lại vào tay áo.Vẻ mặt Phú Mai có chút mất tự nhiên, không biết hình dung ra cái gì mà khóe miệng hắn bị giật liên hồi, Nga Khôi càng sầu não hơn, thấy Phú Mai không nói gì cũng khá gượng gạo, bèn chữa cháy một câu: “Ừm, quả là...!thiên phú.”Nếu Kha Hoàng trong hình hài của sói, chắc hẳn đã tức đến mức râu dựng đứng, hắn thít quai hàm: “Anh quá khen.”Trầm Tử Thiêng nói tiếp: “Bọn họ không cần lộ mặt cũng được.

Hôm nay ta đến là để hỏi rõ ràng một câu, công tử tìm đến đỉnh Phương Vân chỉ để thăm cố nhân thôi sao?”Phú Mai đáp: “Đúng vậy, chắc cô cũng đã nghe danh Tam Giác Đạo phải không? Diệp Lý chính là cố nhân mà ta nhắc tới, ta và hắn ít qua lại, thế nhưng cũng có một đoạn duyên ngắn.”Trong lòng nàng dậy sóng, cảm giác nôn nóng từ rất lâu không xuất hiện bỗng nhiên bị lời nói của Phú Mai xô mạnh một cái, đổ ập xuống đầu nàng.


Trầm Tử Thiêng điều tức lại một chút, sau đó nuốt xuống cơn nghẹn trong lòng, gặng hỏi: “Ngươi biết gì về hắn?”Lúc này Phú Mai có chút đề phòng: “Cô Trầm à, hắn là cố nhân của ta, cô hỏi kỹ như vậy khiến ta không biết phải làm sao, không biết cô có quan hệ gì với Diệp Lý vậy?”“Ta là đệ tử của hắn.” Trầm Tử Thiêng nói, Kha Hoàng thoáng sửng sốt.Gương mặt Phú Mai bất ngờ, hắn nói: “Ôi, thật sao? Vậy ra Diệp Lý thật sự có một đệ tử như giang hồ đồn đại sao? Ôi, nhớ năm xưa hắn độc lai độc vãng, không ngờ...”Thấy nét mặt bất ngờ của Phú Mai, Nga Khôi nghĩ thầm: “Giả bộ riết thành thói quen luôn.”“Chẳng giấu gì cô.” Phú Mai thở dài, vẻ sầu khổ, hắn tuôn một tràng, “Từ rất lâu rồi ta chưa đến thăm hắn cũng là do đặt an nguy dân chúng lên hàng đầu.

Gần đây nghe nói thế gian sắp có biến động, nên ta muốn đến đó một chuyến xem sao.

Ừm, nhưng mà chuyện về Ký Thức chú...!Diệp Lý từng đề cập với ta, không ngờ lại là thật.

Hóa ra cô Trầm đang bị hạ cấm chú ấy ư, ôi...”Trầm Tử Thiêng không ngờ hắn tỏ ra lâm li bi đát như vậy, nhất thời không thấy quen cho lắm.

Nhưng nghe giọng điệu cũng biết được rằng Phú Mai thật sự quen biết Diệp Lý, chút phòng bị của nàng buông xuống được một ít, đành nói: “Vậy...!chuyện Đầm Ngũ Sắc mà công tử nói với Kha Hoàng là...”Phú Mai gật đầu: “Ký Thức chú tuy rất lợi hại, thế nhưng không phải là không có cách giải quyết.

Đầm Ngũ Sắc ở Vạn Yêu Cốc, phần lớn chỉ có vào không có ra.

Thật sự rất nguy hiểm, nhưng Đầm Ngũ Sắc ấy nổi danh cũng là bởi chỉ cần soi bóng mình trên mặt nước là sẽ thấy được năm trăm kiếp trước và năm trăm kiếp sau của mình.

Thông thường muốn nhìn thấy được kiếp trước kiếp sau thì cần phải tu luyện thành Thần, hoặc thành Thánh, thì mới có thể thấy được một vài kiếp.

Cỡ như năm trăm kiếp thì phải trở thành Phật.”Nghe vậy, Trầm Tử Thiêng thật sự chấn động.

Cả Kha Hoàng và Tiêu Thố cũng phải kinh ngạc một phen.Phú Mai thấy nàng yên lặng, nghĩ rằng nàng còn đang suy tư, bèn nói tiếp: “Tất nhiên đường đến đó không hề dễ dàng.

Nếu cô Trầm thật sự muốn đi, ta sẽ đi cùng cô.”“Phú công tử cũng muốn nhìn về tiền kiếp ư?” Trầm Tử Thiêng hỏi.Phú Mai cười nói: “Ta đã có cách cho cô thì tất nhiên phải chỉ cho trọn vẹn, sao có thể để cho cô một thân một mình đến đó được.

Với lại ta cũng biết đường, chỉ là chưa bao giờ vào tận bên trong Vạn Yêu Cốc, thế nên xem như lần này có cơ hội để khám phá vậy.

Ta vốn định nói với Trần công tử, nhưng cậu Kha Hoàng lại bảo đó chỉ là một người dưng, vậy nên ta đành gác lại, dù sao thì chuyện này cũng không thể tùy tiện nói ra được.

Thật ra Trần công tử biết khá nhiều chuyện, người có công lực mạnh như vậy hẳn là đã lăn lộn khá nhiều, ta vốn tưởng Trần công tử đã nói với cô cơ chứ, hóa ra...”Trầm Tử Thiêng nói: “Ta và hắn không có quan hệ gì cả.

Chỉ là ta có chuyện muốn nhờ vả hắn, vậy nên mới dây dưa tới ngày hôm nay.”Phú Mai cười, trong lòng thầm nghĩ: “Ha, Trần An, ngươi chết chắc rồi!”.

Bình Luận (0)
Comment