Ngàn Năm Nam Chủ Cùng Vạn Năm Nam Xứng

Chương 15

36.

Nam Xứng vội vàng chạy tới, thấy Nam Chủ hai tay ôm đầu co quắp lại nằm trên mặt đất. Nam Xứng hoảng sợ vội vàng lấy điện thoại ra muốn gọi xe cứu thương.

Nhưng y lập tức bị Nam Chủ ngăn cản, hắn nói “Không cần, một lát sẽ đỡ thôi.”

Giọng nói của hắn rất nhỏ, còn có chút run rẩy.

Hắn vẫn luôn nắm chặt cánh tay Nam Xứng. Nam Xứng thấy hắn kiên trì như vậy thì bỏ điện thoại xuống, ôm Nam Chủ dựa vào tường ngồi xuống, để Nam Chủ gối đầu lên trên đùi của mình.

Lúc này, Nam Chủ nhắm chặt hai mắt, sắc mặt tái nhợt, trên trán thấm đầy mồ hôi lạnh, giống như đang phải chịu cơn đau vô cùng khủng khiếp. Nam Xứng nhìn hắn như vậy, trong lòng đều xoắn hết cả lại.

Rất lâu sau, Nam Chủ mới chậm rãi thở được bình thường, vẻ mặt cũng thả lỏng hơn một ít.

Nam Xứng thử dò xét hỏi “Sao rồi, đã khá hơn chút nào chưa?”

Nam Chủ nghe tiếng mở mắt ra, Nam Xứng lại thấy hai mắt của hắn hoàn toàn mờ mịt, ánh mắt trống rỗng không có tiêu cự. Y hoảng hốt, hỏi “Hai mắt của cậu làm sao vậy?”

Nam Chủ đã tỉnh táo lại, vội vàng nhắm chặt hai mắt. Lại một lúc sau, Nam Chủ mới mở mắt ra, lảo đảo đứng dậy muốn rời đi.

Nam Xứng kéo tay hắn, hỏi “Cậu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cậu có chuyện gạt tôi đúng không!”

Nam Chủ cũng không nhìn y, chỉ nhàn nhạt nói “Không liên quan gì tới anh.”

Nam Xứng nói “Cậu tội tình gì phải làm thế này. Có chuyện gì không thể nói rõ được ra chứ!”

Mặt Nam Chủ không chút biểu cảm, chỉ liếc mắt nhìn y, lạnh lùng nói “Chấm dứt ở đây đi.”

Nam Xứng bị giọng nói lạnh lùng của hắn làm cho choáng váng, chỉ nghe được Nam Chủ nói thêm một câu “Sau này đừng đến làm phiền tôi nữa.”

Nói xong, hắn quay người đi mất.

37.

Những ngày kế tiếp, Nam Chủ biến mất, ngay cả ở đoàn phim cũng xin nghỉ phép dài hạn.

Nam Xứng không thể liên lạc được với Nam Chủ, nhưng Nam Xứng cũng không phải người dễ dàng buông tha như vậy, hơn nữa, trong lòng y đã mơ hồ có suy đoán.

Nam Xứng không hổ là người đã lăn lộn trong giới giải trí nhiều năm, quan hệ giao tiếp cũng không phải ít, rất nhanh đã tra được tin tức Nam Chủ bị bệnh phải nằm viện. Nam Xứng nghĩ ngày ấy Nam Chủ bị phát bệnh, trong lòng lạnh ngắt, muốn tiếp tục hỏi thăm tình hình bệnh trạng của Nam Chủ thế nào thì lại không nghe ngóng được nữa.

Cuối cùng, y đành phải nhờ trợ lý của mình chạy tới thông đồng trợ lý của Nam Chủ, rót sạch mấy bình rượu giá trên trời mới dụ ra được mấy lời muốn nghe.

Hôm Nam Xứng tới, Nam Chủ đang nằm trên giường bệnh nghỉ ngơi. Hắn nghe có người đi vào, mở mắt ra nhìn thì chỉ thấy loáng thoáng một bóng người mơ hồ. Nam Chủ tưởng bác sĩ thì oán giận lẩm bẩm nói “Lại tiêm lại thuốc lại khám gì nữa vậy bác sĩ. Cánh tay này của tôi bị mấy người đâm đến thủng lỗ chỗ rồi đây này!”

Nam Xứng nhìn Nam Chủ trên giường bệnh, không đến mấy ngày mà Nam Chủ đã tiều tuỵ hơn quá nhiều, gầy gò đến mức hốc mắt cũng lún xuống dưới, sắc mặt vô cùng tái nhợt, là dáng vẻ yếu đuối y chưa từng thấy qua bao giờ.

Nam Chủ đợi rất lâu cũng không thấy người kia có phản ứng gì, nhận thấy có điều không ổn, hắn nheo mắt lại nhìn, nhưng vẫn chỉ nhìn thấy một cái bóng mông lung không rõ như trước. Nam Chủ lập tức đề phòng, hỏi bóng người kia “Ai vậy?”

Nam Xứng nhìn rõ ràng dáng vẻ bất lực và kinh hoảng của Nam Chủ trong nháy mắt này, nghĩ lại khuôn mặt tự tin hăng hái lại đầy kiêu hãnh của hắn trước đây, đột nhiên cảm thấy tim mình như bị xiết chặt lấy, trong lòng đau đớn đến không thể hô hấp.

Nam Xứng ổn định tâm lý, mới mở miệng nói “Là tôi.”

Nam Chủ sửng sốt một chút, lập tức lạnh mặt nói “Anh đến đây làm gì!”

Nam Xứng nói “Chuyện của cậu tôi đã biết hết rồi.”

Nam Chủ rõ ràng có chút hoảng loạn, lập tức quật cường mím chặt môi không nói lời nào.

Nam Xứng nói tiếp “Vì trận tuyết lở lần đó, trong đầu cậu bị thương dẫn tới tụ huyết, cục máu đọng kia vẫn không có cách nào tự tan đi được, dẫn đến tình trạng đè lên dây thần kinh thị giác, bệnh trạng cũng dần dần chuyển biến xấu đi. Nếu như làm giải phẫu, độ nguy hiểm rất lớn, hơn nữa còn không thể xác định di chứng để lại sau này. Có thể bị mù, cũng có thể bị điếc, không thể giao tiếp, hoặc là mất trí nhớ.

Nam Xứng một hơi nói xong, vẻ mặt của Nam Chủ cũng biến thành cứng đờ.

Nam Chủ nghiêm mặt không nói lời nào, Nam Xứng đại khái có thể đoán được Nam Chủ đang nghĩ cái gì.

Từ mấy ngày nay, thân thể Nam Chủ càng ngày càng thay đổi rõ ràng, khiến cho Nam Chủ bị đả kích quá nhiều. Nam Xứng không thể tưởng tượng hết được những gì Nam Chủ đã phải trải qua.

Nam Xứng không biết phải diễn tả ra sao, đối với một người bình thương luôn kiêu ngạo tự tin như Nam Chủ, thì khi phải đối mặt với tình huống gần như cực đoan thế kia, sẽ bất lực và bất an đến nhường nào.

Nam Chủ đương nhiên thật sự rất yêu Nam Xứng, rất yêu, vô cùng yêu. Nhưng ngay cả tương lai hiện giờ của hắn mà hắn cũng không thể nắm chắc được, cũng không có cách nào phản kháng lại, thì hắn không thể kéo theo Nam Xứng đến cùng chịu loại sợ hãi này được.

Thế nên hắn nói “Anh đã biết rồi, vậy thì chúng ta cũng không cần phải ở bên nhau nữa.”

Nam Xứng bị Nam Chủ chọc giận, đi đến nắm cằm Nam Chủ lên, nói “Đừng tưởng rằng cậu bị bệnh thì tôi không dám đánh cậu.”

Nam Chủ bị Nam Xứng nắm cằm, không thể tránh thoát, đành phải mở mắt ra nhìn Nam Xứng. Không biết có phải do tâm trạng của hắn đang kích động hay không, vành mắt của hắn bắt đầu đỏ lên, khuôn mặt tỏ ra rất quật cường.

Nam Xứng nhìn bộ dáng này của Nam Chủ, trong lòng vừa giận vừa thương, y rối bời nhìn chằm chằm Nam Chủ rất lâu, cuối cùng không thể làm gì khác ngoài thở dài.

Nam Xứng xưa nay vốn luôn duy trì bộ dáng công tử hào hoa phong nhã, hiếm thấy lại nói mấy lời thô tục.

Y nói “Nam Chủ, con mẹ nó, cậu bị thiểu năng trí tuệ à.”
Bình Luận (0)
Comment