Ngàn Năm Say

Chương 13


Dăm tấc đấc ai đo ai đạc
Dãy non sông ai tạc mà nên
Trời cao đất phủ lênh đênh
Trăm năm ngoảnh lại chẳng quên huy hoàng
__________________________________
Hạ chí vừa bắt đầu, như thường lệ Lạc Tư lại đến mời Trịnh Khinh Ái đến dự tiệc.
Bạch Vân là người mở cửa, nàng nhìn Trịnh Khinh Ái đang uống trà sau lưng mình, đáp lại.
"Chiều nay chúng tôi sẽ đến."
Thiên nữ nghe nàng nói, chậm rãi lắc đầu.

Sau khi Lạc Tư đi mất, nàng ta chống cằm, quay đầu về phía Bạch Vân.
"Ta có nói sẽ đi sao?" Dừng một chút, nàng mỉm cười.

"Bạch Vân đứng cọc gỗ chưa đủ nhỉ?"
Bạch Vân dạo gần đây đang học lại các thế võ cơ bản, Trịnh Khinh Ái bảo nàng nên bắt đầu từ việc đứng trên cọc gỗ, học bật người.

Mỗi lần nàng lười biếng ngồi im đều bị Thiên nữ phát hiện, bắt tập lại từ đầu.
"Lười biếng là chuyện bình thường, nàng từng luyện võ, chắc chắn cũng có chán học lười biếng như tôi phải không?"
Trịnh Khinh Ái mỉm cười, nàng ta phe phẩy quạt ngọc, bình thản đáp lại.
"Ngược lại, với võ học thì ta chưa dạy đã hiểu, chỉ cần nhìn qua là học được."
Bạch Vân chưa bao giờ nghĩ Trịnh Khinh Ái sẽ có mặt tự tin như thế này.

Nhưng dựa vào những gì nàng ta nói, và cả việc nàng ta dễ dàng đè Bạch Vân đến không nhúc nhích nổi...!thì có thể đó là nói thật lắm...
"Không tin sao?" Trịnh Khinh Ái nhướn mày.

"Không." Bạch Vân vội nói."Tôi chỉ đang nghĩ võ công của nàng có thể mạnh mẽ đến mức nào thôi."
"Nịnh hót thế sao?" Thiên nữ dùng quạt nâng lên cằm nàng, nàng ta bất chợt đứng dậy ra hiệu cho Bạch Vân đi cùng rồi bước ra bên ngoài rừng.
Bạch Vân nhanh chóng đi theo Trịnh Khinh Ái, khi ra đến bên ngoài, người kia chỉ mỉm cười nói một câu duy nhất.
"Đuổi theo ta."
Lời vừa dứt, thứ cuối cùng sót lại trước mặt Bạch Vân chỉ là một dư ảnh.

Bạch Vân đứng yên nhìn theo, sau đó lập tức quay đầu, đánh về phía sau, Trịnh Khinh Ái chẳng biết đã ở đó bao lâu, dễ dàng né tránh.

"Đây gọi là gì?" Nàng cười hỏi.
"Bất biến di bộ."
"Bộ pháp này không như các loại khinh công khác sử dụng nội lực vào bước chân, mà dựa vào luyện tập phản xạ.

Chân phải nhanh, mắt phải chuẩn, sau đó lại giải phóng nội lực tạo ra dư ảnh, nhằm đánh lạc hướng kẻ địch, cũng như tăng tốc."
"Nội lực dùng vào khinh công...?" Bạch Vân mơ hồ hỏi.
Trịnh Khinh Ái thoáng ngạc nhiên, cuối cùng chán nản lắc đầu.
"Thế nên mới nói, võ công của Hắc Sát môn chỉ là võ mèo cào."
Bạch Vân "..."
Dừng một chút, nàng ta cười hỏi.
"Bạch Vân biết nội công chứ?"
Dĩ nhiên là Bạch Vân biết, thân là người học võ thuật, phải biết rõ bốn loại công phu là nội công, ngoại công, nhuyễn công và ngạnh công.

Trong đó nhuyễn công và ngạnh công lại nằm trong ngoại công.
Bạch Vân gật đầu, nàng khi ở Hắc Sát môn đã học qua những loại công pháp kia rồi.

Sau một hồi suy nghĩ cách giải thích nào cho phù hợp, Bạch Vân đáp.
"Nội công là khi một võ sư bình thường phải dùng mười phần sức lực để đốn hạ một cái cây thì võ sư thành thạo nội công chỉ cần dùng năm phần."
"Đúng.

Không sai." Trịnh Khinh Ái vỗ quạt.

"Thế còn nội lực?"
Bạch Vân im lặng một chút, nàng nghĩ ngợi một hồi, đáp.
"Là lực của nội công...?"
Trịnh Khinh Ái lắc đầu.
"Sai rồi.

Mà cũng không đáng trách."
"Bạch Vân không biết về nội lực một phần cũng do Hắc Sát môn không hề chủ động dạy về nó."
"Sao nàng biết?" Bạch Vân hỏi lại.
"Hắc Sát môn chủ yếu đào tạo sát thủ giết người, không phải một môn phái chuyên tâm tu luyện.


Mười sát thủ được đào tạo bài bản, sau một năm chưa chắc đã còn đủ mười.

Thế nên võ học của Hắc Sát môn cũng sẽ tập trung vào những công phu dễ dàng luyện thành trong vòng mười năm, bổ sung nhân lực."
Trịnh Khinh Ái chỉ cần dùng vài câu đã lật ra được bản chất của Hắc Sát môn.

Thấy Bạch Vân mím môi cúi đầu, nàng ta tiếp tục nói:
"Nội công thực ra cũng chỉ là một cách để nội lực lưu chuyển trong cơ thể mà thôi.

Nói cách khác, nếu học tốt nội công, thì có thể dễ dàng điều phối nội lực."
Bạch Vân thoáng hiểu được một chút.

Nàng lại hỏi:
"Nghĩa là biết nội công chưa chắc đã có nội lực, nhưng nếu có nội lực thì biết nội công càng tốt?"
"Chính xác."
"Thế lợi ích của nội lực là gì?"
Trịnh Khinh Ái mỉm cười không nói.

Nàng ta gấp quạt, cả người lướt nhanh về một thân cây gần đó.

Thiên nữ xoay người, tà áo phất phơ hệt như bướm đang vỗ cánh.
Và khi cánh bướm chạm vào thân cây lớn phía trước, cứ tưởng như nó sẽ chết.

Nhưng không, thân cây kia bỗng nhiên gãy nát, ngã rạp dưới cánh bướm đó.

Trịnh Khinh Ái mỉm cười.
"Đây là nội lực."
Bạch Vân ngồi xổm xuống đất, gượng cười.
"Tôi bắt đầu hối hận vì không nhận nàng là sư tôn rồi."
Trịnh Khinh Ái bật cười nhìn nàng.

Cất tiếng hỏi.

"Có muốn xem đỉnh cao của Bất biến di bộ không?"
"Có!"
"Được, đây gọi là Thiên biến di bộ." Trịnh Khinh Ái nói, nhanh chóng lướt về trước.

Bạch Vân chạy đuổi theo bóng nàng ta, thấy dư ảnh ở phía bên phải, lập tức rẽ sang hướng đó, thế nhưng ngay lúc này lại thấy Trịnh Khinh Ái đang chạy bên cạnh mình.
Mà dư ảnh kia cũng biến mất từ lúc nào không hay.
"Khác với Bất biến di bộ, Thiên biến di bộ phải dồn nội lực vào bước chân để đẩy bản thân về trước, đồng thời tạo ra một dư ảnh hoặc nhiều dư ảnh.

Nếu như Bất biến di bộ chỉ có thể tạo ra ảo giác để kẻ địch bắt nhầm, từ đó tẩu thoát thì Thiên biến di bộ còn có thể đánh lạc hướng, thậm chí dẫn đường theo số dư ảnh mà người thi triển để lại."
"Còn đây, Bạch Vân từng nhìn thấy rồi, đây là Đạp diệp thâu thiên."
Lời vừa dứt, Thiên nữ bật người lên không, từng tán lá vàng bị gió thổi bay tán loạn.

Trịnh Khinh Ái dẫm lên một xác lá lơ lửng giữa không trung, vươn người lên cao nữa.
Bạch Vân đuổi theo bên dưới mặt đất.

Thiên nữ lại chậm rãi xoay người, gót sen dịu dàng đạp không, tiến về phía nàng.
Đúng lúc này, một cơn gió dữ từ đâu quét đến, Trịnh Khinh Ái bước hụt giữa khoảng không.

Bạch Vân vội vã nhào người về trước, đỡ được nàng ta.
"Ta vụng về hậu đậu, để Bạch Vân chê cười rồi." Trịnh Khinh Ái che quạt nói.
Bạch Vân dở khóc dở cười bế nàng ta, tim suýt chút cũng nhảy ra ngoài.

"Trịnh Khinh Ái...!Nàng làm tôi sợ..." Bạch Vân ôm chặt người nọ trong vòng tay mình, Trịnh Khinh Ái nghiêng đầu, hối lỗi chạm tay vào má nàng.
"Xin lỗi, ta hơi quá sức rồi."
"Dù sao thì nơi này cũng cách thôn Khai Song không xa, Bạch Vân có thể đi bộ đến đó." Trịnh Khinh Ái nói tiếp.
"Nàng không đi cùng sao?"
"Ta có lý do riêng..."
Lời của nàng ta còn chưa dứt, từ trong bụi rậm, một bóng đen bỗng lao ra, Trịnh Khinh Ái nhanh như chớp nhảy xuống khỏi người Bạch Vân, bật người lên một cành cây gần đó.
"Nương tử! Sao nương tử chạy mất rồi!"
Người vừa chạy ra là một thiếu niên trẻ tuổi, quần áo dơ bẩn, cả người luộm thuộm, Bạch Vân nhìn hắn, hắn cũng nhìn lại nàng, hai mắt như phát sáng.

"Tinh thần của người này hình như có chút...?"
"Nương tử! Xuống đây với tôi đi!" Hắn gọi với lên Trịnh Khinh Ái.
"Ta không phải nương tử của ngươi." Người kia đáp lại, Bạch Vân nhìn nàng ta, thoáng chốc nghĩ tới một con mèo mắc kẹt trên cành cây, nàng bật cười thành tiếng.
"Không buồn cười chút nào."
Bạch Vân hắng giọng, gật gù đồng tình với nàng ta.

Nàng quay sang thiếu niên kia, nói.

"Nàng không phải nương tử của cậu."
Thiếu niên khó hiểu chau mày, hắn vò đầu bứt tóc một hồi, cãi lại.
"Không phải nương tử của tôi thì là của cô chắc! Nàng cứu tôi, nàng hát ru cho tôi nghe! Nàng là nương tử của tôi."
Bạch Vân quay ngoắt sang Trịnh Khinh Ái vẫn ngồi trên ngọn cây, nàng ta quạt mặt đi, một tay che quạt, dường như đang tránh né ánh nhìn của nàng.

"Lần trước ta đến thôn chữa cho hắn.

Sau hắn liên tục gọi ta là nương tử, nên ta không đến nữa."
Bạch Vân "..."
Với tính cách của Trịnh Khinh Ái, điều này Bạch Vân có thể hiểu được, thế nên nàng ta tránh không đến thôn dự tiệc cũng bởi vì gã ngốc này sao?
"Cậu tên là gì?"
"Thắng...!Quân." Hắn vẫn còn đang vò đầu.

Trịnh Khinh Ái chau chặt mày, như thể muốn Bạch Vân mau mang hắn đi.
"Nương tử, xuống chơi với tôi đi." Thắng Nam gọi với lên.
Trịnh Khinh Ái cất quạt, dường như muốn rời đi.

Bạch Vân vội vàng vươn tay, hướng về phía nàng ta.
"Nàng đi cùng tôi nhé?"
Thiên nữ thở hắt ra một hơi, cúi cùng nhảy khỏi cành cây, nắm lấy tay nàng.

Thắng Quân thấy nương tử hắn chịu xuống thì vui vẻ lắm, vội vàng chạy đến nắm tay nàng.
Ấy thế mà chưa kịp thân mật được bao lâu, đã có thôn dân vội vàng chạy tới, kéo hắn ra, bắt hắn cúi đầu xin lỗi.
"Xin lỗi Thiên nữ! Mạo phạm đến ngài rồi."
Trịnh Khinh Ái phất tay, nàng ta dùng quạt vỗ nhẹ lên bàn tay đang giữ chặt lấy Thắng Quân, ý muốn bảo họ buông ra.
"Ta không sao, ngươi đừng làm hắn sợ."
"Nàng là nương tử của tôi! Sao tôi lại phải xin lỗi?"
"Xin lỗi Thiên nữ." Thôn dân nọ cúi đầu, dáng vẻ mệt mỏi.

"Tiệc mừng có lẽ phải dời lại một chút, có ma thú làm hỏng hoa màu, nên..."
Bạch Vân hơi nhướn mày lên, lại ma thú sao? Chẳng lẽ Hắc Sát môn vẫn chưa bỏ cuộc? Trịnh Khinh Ái quay sang nàng, như hiểu ý, nàng ta cất tiếng.
"Dẫn ta đi xem."
"Chuyện này làm sao có thể phiền đến Thiên nữ được?" Thôn dân kia kinh ngạc nói.

Bọn họ đã gửi bồ câu đến cho Địa Ngục giáo, người có vẻ cũng sắp đến đây, nay Thiên nữ xuất hiện cùng lúc, trưởng thôn biết giải quyết thế nào?
"Ta không ngại."
"V...!vậy mời ngài.".

Bình Luận (0)
Comment