Ngàn Năm Say

Chương 50


Trận Hạ Lai thua hơn vài vạnUống cho nguôi, chén cạn sương maiNúi sông rong ruổi đêm ngàyPhương xa gửi lá thư tay "căng buồm"
"Thế cô biết súc cốt công không?" Hình như hôm nay Bạch Mặc Tử bị chạm vào mạch nói, cứ hỏi liên hồi.
"Súc cốt công là loại võ công có thể làm thu nhỏ xương cốt, ngày xưa ta đi đó đi đây, có vô tình gặp được một người biết loại võ này.

Nhưng ta tuổi tác đã lớn, không thích hợp học nữa, vì thế cũng không cố cưỡng ép." Thiên nữ nhẹ nhàng giải thích, mi mắt hơi rủ xuống, dường như nhớ lại vài chuyện xưa cũ.
"Huống hồ..." Trịnh Khinh Ái định nói gì đó tiếp, bỗng nhiên khựng lại, yêu vương chưa kịp hỏi thêm gì đã bị nàng cắt ngang.
"Bỏ đi, chuyện cũ rồi, về trước đã." Trịnh Khinh Ái nói, sau đó nhẹ nhàng nhún chân, dùng khinh công bật người lên một mái nhà, sau đó lại dùng lực điểm nhẹ, lao vút về trước.
Không hề giống Đạp diệp thâu thiên mà Bạch Vân từng thấy, loại khinh công này tốc độ cực kì nhanh, hệt như một con chim cắt vừa vụt qua.
Bạch Mặc Tử đứng lại nhìn theo vẻ thướt tha của nàng, đến khi bóng Trịnh Khinh Ái biến mất, hắn mới đột nhiên nhận ra.
Hắn đâu biết khinh công đâu chứ.
"Ê! Khinh Ái! Đợi ta!"
Hôm nay Quỳnh An thử đánh cờ giang sơn, đối thủ của cô là Bạch Vân.

Hai trong bốn cột thành đã vỡ, mặc dù cô thấy nó khá giống cờ vua, nhưng không phải vậy, cờ vua cố định, trong khi địa thế của cờ giang sơn thay đổi rất ngẫu nhiên, muốn nắm bắt được cũng khó.
Ngay lúc này, toàn bộ quân chủ lực của Quỳnh An đã bị chặn đứng ở bên sông, không thể nào quay về để bảo vệ hai cột thành còn lại, mà Bạch Vân thì lại có vẻ vô cùng thoải mái, nàng chống cằm, thỉnh thoảng lại ngậm lấy một cánh hoa của cỏ u quỳnh.
"Đây không phải là nhường người mới đâu Vân." Quỳnh An nhăn trán.
"Chơi không tập trung đã là nhường rồi đấy, An ạ." Bạch Vân cười đáp.
Ngay lúc Quỳnh An vẫn đang phân vân chưa biết phải đánh tiếp thế nào, thì đã có có một âm thanh trầm đục phát ra từ phía cửa sổ.

Cô quay đầu ra sau, liền thấy Trịnh Khinh Ái một thân váy đỏ đang từ từ bước vào trong.
Thiên nữ quả là Thiên nữ, đi cửa chính, về cửa sổ.
Bạch Mặc Tử vừa lúc này cũng kịp chạy về.


Hắn vừa chống eo thở gấp vừa xua tay bảo mình không mệt.

Dù chẳng ai quan tâm hắn mệt hay không cả.
Trịnh Khinh Ái ngồi xuống ghế, yêu vương thấy thế cũng vội bước đến, ngồi vào phía bên trái của nàng.

Bạch Vân nhìn hành động của hắn, một bên mày hơi nhướng lên, nhưng cũng chẳng nói thêm gì mà từ từ đi qua bên phải của Thiên nữ rồi ngồi xuống.
Thần thú yêu quý của Trịnh Khinh Ái "..."
Sau khi tất cả mọi người đều ổn định chỗ ngồi, Thiên nữ mới chậm rãi giải thích những gì mà nàng và Bạch Mặc Tử đã thu thập được trong hôm nay, kể cả việc Lê công tử kia là nam.
Quỳnh An chống tay lên bàn, bỗng nhiên cảm thấy vô cùng mệt mỏi.

Cô ghét nhất là những việc nửa kín nửa hở, dò không được, đoán cũng chẳng xong.

Bạch Vân ngồi cạnh vỗ nhẹ lên vai Quỳnh An, cười bảo không sao đâu.
"Nhưng lỡ đúng như lời trưởng thôn nói, quỷ nữ kia là oán khí của Đọa lạc điêu linh thì sao?" Cô hoang mang hỏi, nhưng Bạch Mặc Tử ngay lập tức lắc đầu.
"Có lẽ là cô không biết, nhưng mười hai thần thú bảo hộ có một sợi dây liên kết, khi một kẻ chết đi, tất cả những người còn lại đều sẽ cảm nhận được.

Vì thế chỉ có duy nhất một Bách vĩ hồ ly hay một Thất tinh thần mã mà thôi.

Khi ta chết đi, thế giới này sẽ lại xuất hiện một Bách vĩ hồ ly khác." Yêu vương ôn tồn giải thích, hắn còn nhớ lần cuối gặp Đọa lạc điêu linh là ở bữa tiệc mùa xuân của yêu giới, lúc đó nàng ta cùng ả Sơn trà quỷ còn bận cãi nhau về chuyện hợp tan tan hợp gì đó, suýt chút làm đổ cả bàn tiệc, làm hắn phải đứng ra can ngăn.
Nhưng nếu mọi chuyện dừng lại ở đó thì đã chẳng có gì để nói, đằng này Đọa lạc điêu linh đột nhiên nổi giận, khóe mắt nàng ta đỏ hoe, rồi lắc mình trở về nguyên thân, ẩn sau làn khói đen.

Nàng ta thốt lên "Tống Thiên Ý, ta hận người." rồi biến mất, chỉ để lại Tống Thiên Ý vốn là Sơn trà quỷ đứng chết trân ở đó.


Rốt cuộc bữa tiệc cũng kết thúc trong không khí chẳng mấy vui vẻ.

Bạch Mặc Tử rút kinh nghiệm, nếu lần sau mở tiệc, hắn sẽ không thèm mời mấy đôi thê thê đang giận dỗi nhau đến dự.
"Vì thế, ông và Thất Tinh cảm nhận được Đọa lạc điêu linh kia vẫn chưa chết?" Bạch Vân hỏi.
"Đúng vậy." Thất Tinh cùng Bạch Mặc Tử đồng thanh đáp, cả hai quay sang nhìn nhau, yêu vương bật cười, nói tiếp.

"Nếu Vệ Mục Huyên mà dễ chết như thế thì chẳng còn là thần thú rồi."
Vệ Mục Huyên chính là tên của Đọa lạc điêu linh đấy.

Bạch Mặc Tử còn nhớ Đọa lạc điêu linh đời trước là một gã yêu thú gian xảo, luôn gây họa khắp nơi, mà khi hắn chết đi, Đọa lạc điêu linh mới xuất hiện lại dịu dàng hơn rất nhiều.

Nàng ta lúc đó vừa núp sau lưng của Sơn Trà quỷ vừa nói ra tên của mình, trông vô cùng đáng yêu.
Mà đó cũng là chuyện của trăm năm trước rồi.
"Vậy thì, nữ quỷ kia là ai?"
Một câu hỏi lặp lại, cả căn phòng bỗng chìm vào im lặng.

Đúng vậy, họ đã tự hỏi về nó cả ngàn lần trước khi họ bị mắc kẹt nơi Nhân Hòa thôn này.
Bạch Vân gõ gõ bàn, nàng cứ có cảm giác mình đã bỏ qua gì đó vô cùng quan trọng, nhưng lại không thể tìm ra được.

Tân nương kia đã nói gì với nàng?
Và tại sao nàng dâu đó lại khóc?
"Đúng vậy!" Bạch Vân đập bàn.


Sau khi nhận ra cả bốn người kia đều nhìn chằm chằm vào mình, nàng mới nhẹ nhàng hắng giọng.
Bạch Vân hỏi "Quỷ tộc là gì?"
Quỷ tộc xuất hiện sau khi xảy ra sự kiện tứ đế phân tranh vào khoảng năm 2300 trước công nguyên.
Con người khi chết đi nhưng oán khi quá nặng, sẽ trở thành quỷ tộc, tìm thân thể khác nhập vào mà sống tiếp, quên đi ký ức cũ, chỉ nhớ mỗi nỗi hận thù của mình mà thôi.
Chính vì thế nên quỷ tộc mới bị gọi là chủng tộc tàn ác nhất, mặc dù trước đây họ cũng từng là nhân loại.
Năm người chợt sáng tỏ.
"Vậy nếu lật lại câu hỏi.

Lê công tử là ai?" Quỳnh An cất tiếng hỏi.
Đúng vậy, Lê công tử là ai? Và hắn có vai trò gì trong chuyện đổi xác này.
"Không, phải hỏi là, chuyện gì đã xảy ra trong quá khứ." Trịnh Khinh Ái mở ra quạt ngọc.
___________________________________
"Ông có biết chuyện Đọa lạc điêu linh chết không?" Tam mục miêu - Miêu Tường vừa tới bữa tiệc mùa đông đã bắt đầu ba hoa, hết hỏi tới người này lại hỏi tới người kia, hắn ta thỉnh thoảng lại quên mất việc những người ở đây đều là thần thú giống hắn, dĩ nhiên cũng sẽ cảm nhận được chuyện đó rồi.
"Ôi dào...!Chuyện đó lúc ta biết được cũng sốc muốn chết, không biết kẻ nào giết được hắn nữa." Như mọi khi, chỉ có mỗi Bát diện ngưu Ôn Y Hà chịu phụ họa cùng hắn.
Bạch Mặc Tử là thần thú đứng ra tổ chức tiệc, hắn đi tới đi lui, dặn chúng yêu dọn từ chỗ này đến chỗ kia, sau khi miễn cưỡng hoàn hảo, mới quay lại chỗ ngồi.
" Quả là yêu vương, năm nào tiệc của ông tổ chức cũng đều khiến ta hài lòng." Cửu Dực Điểu Cửu Thanh mơ màng nói, ả vươn vai, muốn nằm dài ra bàn, nhưng rất nhanh được Lôi thủy dạ sư Uyên Minh Vỹ đỡ dậy.

Hắn lầm bầm bảo ả đừng làm nhăn khăn trải, sau đó lại lo xa.
"Không biết năm sau ả Lưu ly khổng tước kia có mở được tiệc mùa đông không nữa."
Yên hà ngư Ly Như Hoa bất ngờ xen vào, khác với vẻ không màng thế sự của cô ta.
"Thế thì lại rảnh rỗi, ả khổng tước đó từ khi liếm gót giày của Đức Trân Sam kia thì có màng gì đến yêu tộc nữa đâu? Hẳn là lại đi đâu đó để khoe mẽ chức thánh của mình rồi." Dừng một chút, cô ta nói tiếp.

"Ta lại lo cho Đọa lạc điêu linh sơ sinh kia hơn.
Đúng lúc này, giọng cười lảnh lót của Tống Thiên Ý vang lên, ả Sơn Trà quỷ nọ chậm rãi bước vào, sau lưng dắt theo một thiếu nữ.

Đôi mắt Tống Thiên Ý lấp lánh xinh đẹp, trong mười hai thần thú, ngoài Bạch Mặc Tử ra thì có thể xem nàng như là người có nhan sắc mỹ miều nhất, má hồng, môi mỏng nhuộm sắc đỏ, sống mũi thon nhỏ, vừa dịu dàng lại có khí chất phong trần.

Cửu Thanh mơ màng đứng khỏi ghế, muốn đến gần Tống Thiên Ý, lại bị Uyên Minh Vỹ giữ lại, giọng của hắn bất đắc dĩ vô cùng.
"Thanh, nàng có ta rồi."
Cửu Thanh ồ lên một cái, quay lại ghế ngồi: "Quên mất, quên mất, ta quên mất là ta đã có chồng là chàng, suýt chút bị nhan sắc của ả Sơn Trà quỷ kia dụ đi mất rồi."
Bạch Mặc Tử thỉnh thoảng không hiểu vì sao Uyên Minh Vỹ có thể chịu đựng sự mơ màng của con chim chín cánh kia nữa.

Nhưng suốt mấy trăm năm qua hai người đó vẫn sống với nhau vô cùng hòa thuận, chưa thấy cãi nhau lần nào.
Đôi mắt của yêu vương lúc này mới chú ý tới thiếu nữ đi cạnh Tống Thiên Ý, nàng ta mặc một bộ váy đen, thấp hơn Sơn Trà quỷ một cái đầu, cả người nép sát vào ả như chim non chưa rời mẹ, nổi bật nhất chắc là sắc mặt tái nhợt, mái tóc trắng mà thôi.
Ấy thế mà khi nàng ngẩng đầu lên, vẻ non nớt kia phút chốc làm tám vị thần thú ngồi trên bàn mềm lòng.

Đôi mắt đào hoa đong đầy nước, dáng vẻ yếu ớt lại đáng yêu, con ngươi đỏ như hồng ngọc, lúc này đang nhìn Tống Thiên Ý rồi lầm bầm gì đó.
"Thiên Ý..."
"Ngoan, giới thiệu mình đi" Ả Sơn Trà quỷ trấn an nàng.
"Chào các vị...!Em...!Em là..." Nàng ta càng nói, càng nép vào người Tống Thiên Ý hơn một chút.
"Không phải em, mà là ta, ngoan, gọi lại đi."
"Ta...!Ta là...!Đọa lạc điêu linh, Vệ Mục Huyên." Vệ Mục Huyên vừa nói xong, hai má đã đỏ lên.
Tám thần thú nhìn dáng vẻ sợ sệt của nàng, trông thế nào cũng hợp mắt hơn gã Đọa lạc điêu linh hung tợn trước đây, vì thế không ai bảo ai mà tiến đến, hết sờ chỗ này lại sờ chỗ kia.
"Nào nào, các vị." Tống Thiên Ý kéo Vệ Mục Huyên ra sau, dùng cả người che chở cho nàng.

"Đừng động đến nàng, nàng là của ta."
"Xì..." Hỏa ngân khuyển - Niên An bật cười.

"Theo ta đoán thì nàng mới sinh không lâu, cô nói nàng là người của cô? Đúng là già không bỏ, nhỏ không tha nha."
Đáp lại vẻ trêu chọc của đám thần thú còn lại, Sơn Trà quỷ chỉ vừa chắp tay vừa cười.
"Quá khen quá khen."
[ Hồi ức của Bạch Mặc Tử ].

Bình Luận (0)
Comment