Ngàn Năm Say

Chương 71

Tu trăm năm, mới cùng một ýThương ngàn năm, thiên lý trùng phùngThan ôi, bao thuở suy hưngVùi chôn hết những "đã từng" rồi đâu.

Trịnh Khinh Ái cầm kiếm đứng dậy, muốn giao chiến với nó, thế nhưng Bạch Vân lại bất ngờ bế bổng nàng lên từ phía sau, Thiên nữ bất ngờ bị bế lấy, hoảng loạn nắm lấy gấu áo của nàng.

"Bỏ ta xuống, Bạch Vân..."

"Không." Bạch Vân đáp lại.

"Phải tiêu diệt được nó mới an toàn, ta có thể..."

Trịnh Khinh Ái vẫn còn muốn nói gì đó, Bạch Vân quay đầu nhìn sang nàng ta, mắt phượng không chứa bất kỳ sự ấm áp nào. Cuối cùng, bao nhiêu lời Thiên nữ định thốt ra đều mắc kẹt lại ở cổ họng, im lặng cúi đầu.

"Quỳnh An! Dùng phi kiếm bay lên, đừng để nó bắt được, chúng ta chia ra nhiều phía tấn công nó." Bạch Vân nói, đồng thời ôm Trịnh Khinh Ái chạy đến một hướng khác.

Lôi Thủy Dạ sư giả kia thấy các nàng dàn trận đối phó nó thì nhanh chóng đề phòng mà lùi lại. Nhưng sau khi xác định được đối tượng của mình, nó liền lập tức phóng đi, nhào về phía Bạch Mặc Tử.

"Trời ơi ai kêu Cửu Thanh ra dỗ nó đi!" Yêu vương vừa hét vừa điên cuồng dùng phép dịch chuyển để tránh khỏi nó, nhưng con sư tử này rất thông minh, còn biết dùng tia sét bắn về phía hắn.

Thất Tinh nhanh chóng lướt tới, túm Bạch Mặc Tử lên phi kiếm của Quỳnh An.

Khổng Khuynh Thành nằm trong lòng Tử Nhiên, lúc này nhẹ nhàng vươn người, trên tay nàng xuất hiện một cánh cung bằng ngọc thạch màu xanh biếc. Thánh nữ kéo cung, bắn ra ba tia yêu lực về phía Lôi Thủy Dạ sư giả kia, nhưng lại dễ dàng bị nó hất ra.

"Ê con công kia! Cô gãi ngứa cho nó hả?" Bạch Mặc Tử ngồi trên phi kiếm quát lên, Khổng Khuynh Thành quay đầu về phía hắn, làm ra động tác mời.

Yêu vương "..."

Thất Tinh gọi ra đại kiếm, phút chốc biến mất trên phi kiếm, rồi lại bất chợt xuất hiện bên cạnh Lôi Thủy Dạ sư giả mà chém xuống đầu nó, thế nhưng con sư tử này hệt như được bao bọc bởi sắt thép, khiến cho đại kiếm của Thất Tinh phát ra một tiếng choang lớn.

Quái thú gầm lên, móng vuốt đập vào đại kiếm, phát ra từng vệt sáng chói mắt. Thần thú dù không còn là thần thú nữa, nhưng sức mạnh vẫn không thể coi thường, Thất Tinh gần như đấu ngang ngửa với nó. Lôi Thủy Dạ sư thấy không ổn, lập tức phóng sét ra, Thất Tinh nhảy lùi về sau, đứng trên vùng khô ráo. Quái thú nhận ra hắn đang cố tránh né nó, liền dùng lực lao đến, muốn hất Thất Tinh vào vùng nước sâu.

Thần thú thấy không ổn thì quay người, trở về phi kiếm của Quỳnh An.

Lôi Thủy Dạ sư giận dữ rít lên, lại lao về phía Bạch Vân và Trịnh Khinh Ái đang ở sát bên cạnh. Bạch Vân nhanh trí chuyển mình, cố gắng thay đổi hướng đi, cuối cùng chẳng biết né tránh như thế nào lại chạy về phía nhóm người của Khổng Khuynh Thành.

Khổng Khuynh Thành phất tay, dùng yêu lực tạo ra một lớp khiên chắn, nhưng lực tấn công của Lôi Thủy Dạ sư quá mạnh, khiến nàng ta cũng có chút khổ sở chống cự.

Sinh Nhiên muốn sử dụng Vạn yêu đồ thu phục nó, nhưng Vạn yêu đồ dường như mất tác dụng, một nét bút cũng không động được.

Ba người thấy không ổn, lập tức đổi kế hoạch. Sinh Nhiên lập tức bế lấy Khổng Khuynh Thành từ tay Tử Nhiên, để Ẩn sư kia đối chiến.

Khổng Khuynh Thành nằm trong vòng tay của Sinh Nhiên, khó chịu uốn éo người.

Mà Trịnh Khinh Ái nằm trong lòng Bạch Vân, cũng vì bồn chồn mà khẽ động một cái.

Không gian hỗn độn trên tầng một bỗng vang lên hai tiếng quát to.

"Nằm im!"

Trịnh Khinh Ái và Khổng Khuynh Thành "..."

Tử Nhiên dồn lực thủ thế, ống tay áo vì hành động của cô ta mà trở nên xốc xếch, để lộ ra hai cánh tay được bao bọc bởi sắt thép. Lôi Thủy Dạ sư kia vồ đến cô, Ẩn sư nâng lên tay, giữ chặt hàm của nó, không để nó cắn xuống.

Quỳnh An suýt chút thì bật thốt lên bởi sự trâu bò của cô ta. Cô niệm chú thuật, bắn về phía nó một luồng linh lực hệ phong, thành công tạo ra vết thương trên lưng con quái thú. Lôi Thủy Dạ sư ăn đau thì càng giận, càng dùng sức cắn xuống, Tử Nhiên chọi sức với nó cũng dần trở nên khó khăn.

"Bạch Vân, buông ta ra..." Trịnh Khinh Ái nhẹ giọng nói, tay đã cầm lên Bát Diện Vô Sắc kiếm. Bạch Vân vờ như không nghe, khư khư ôm chặt lấy nàng.

Bạch Mặc Tử gọi ra trường thương, xoay người lao đến chém nó, thế nhưng quái thú đó nhanh chóng buông ra Tử Nhiên, phóng sét về phía hắn. Yêu vương chưa ra trận được bao lâu đã phải khổ sở né đòn, vai bị trúng một đạo sét, khiến cho hắn phải trở về phi kiếm.

"Ta ngửi thấy mùi hồ ly nướng." Khổng Khuynh Thành chẹp miệng. Lại nâng lên cung ngọc, linh lực nàng gọi ra lần này vô cùng lớn, dường như muốn đem con quái thú này giết chết trong một đòn.

"Bị mù thì đừng có cầm cung!" Bạch Mặc Tử ở phía khác quát lên, Khổng Khuynh Thành nhướn mày, hướng cánh cung về phía hắn, buông tay.

"Ê! Khoan! Ta đùa mà!" Yêu vương ré lên, lúc này mũi tên làm bằng linh lực vốn vẫn đang lao về phía Bạch Mặc Tử bỗng quay đầu, đâm vào Lôi Thủy Dạ sư, tạo nên một vụ nổ lớn.

Cứ tưởng mọi chuyện đã ổn thỏa, thế nhưng khi khói tan, nó vẫn đứng vững, không hề có chút suy chuyển nào.

Bạch Vân đặt Trịnh Khinh Ái xuống, cầm lấy kiếm của nàng, lao lên trước.

"Khổng Khuynh Thành, cô bảo mình có thiên nhãn, thế có nhìn được cách giết nó không?" Nàng vừa chém đến quái thú vừa cất tiếng hỏi, vết thương ở lưng chưa kịp đông máu thì lại lần nữa rách da, đau xót không thể tả.

Lôi Thủy Dạ sư chuyển mình, nâng lên móng vuốt, đối chiến với nàng, nó gầm lớn, đồng thời phóng ra hàng chục tia sét, Bát Diện Vô Sắc kiếm chém xuyên qua một tia sét, rạch lên miệng nó một đường máu dài. Quái thú trở mình, muốn cắn lấy nàng, Bạch Vân bất đắc dĩ phải lùi lại, nàng cố tránh né vùng nước sâu, nhảy đến một chỗ khô ráo.

Quái thú chết tiệt, chém không ăn thua, động vào càng không được.

Lôi Thủy Dạ sư lao về phía nàng, nó nhe ra răng nanh, muốn đem Bạch Vân xé nát. Thế nhưng một bóng trắng đột nhiên xuất hiện. Tay áo của Trịnh Khinh Ái phất phơ, chưởng mạnh vào yêu thú, làm cho nó văng ra phía xa.

Bờm của sư tử được tạo nên bởi tia sét, Trịnh Khinh Ái dùng mười phần công lực chưởng vào, tuy có thể đánh nó văng xa, nhưng tay của nàng cũng đồng thời bị tổn thương, trở nên đỏ ửng, dường như còn bắt đầu đổ máu.

Vết thương bị nàng giấu đi, giờ đây lại bắt đầu lấy tốc độ cực nhanh mà lành lại, Trịnh Khinh Ái choáng váng muốn khuỵu xuống, cổ họng khẽ động, nuốt xuống một ngụm máu tanh ngọt vừa trào lên.

"Nàng điên rồi sao?" Bạch Vân đỡ lấy Thiên nữ, không nhịn được mà gắt gỏng, Trịnh Khinh Ái đối diện với nàng, đôi môi cắn chặt, muốn nói lại thôi.

"Thiên nữ, Bạch Vân, hai người bị thương rất nặng, tốt nhất đừng tham chiến." Quỳnh An gọi với theo, từ nãy đến giờ Bạch Vân và Trịnh Khinh Ái đã bị thương không ít, nếu cứ tiếp tục thế này chắc chắn họ sẽ không thể trụ đến phút cuối.

Lôi Thủy Dạ sư lúc này đã ngồi dậy, giờ đây lại bắt đầu vươn nanh múa vuốt, muốn chọn đối tượng để tấn công.

"Thực ra thì nguyên tố đại diện cho thần thú cũng chính là thứ khắc chế nó. Với Lôi Thủy Dạ sư thì chính là thổ." Vị thánh nữ phía bên kia cất giọng.

"Lấy đất chọi nó hả?" Quỳnh An lên tiếng hỏi. Chỗ này làm quái gì có đất đâu chứ.

Khổng Khuynh Thành bật cười vì câu hỏi, một bên mày nhẹ nhướn lên. "Không cần, chúng ta có thể dụ nó xuống bên dưới."

Sinh Nhiên bế nàng trên tay, né tránh khỏi đòn tấn công của Lôi Thủy Dạ sư, quái thú nổi giận, bắn sét ra tứ phía, khiến bọn họ phải liên tục di chuyển.

Bạch Vân nâng lên Bát diện vô sắc kiếm, đánh văng một tia sét đang bay đến. Nàng chợt nhận ra là thanh kiếm này dùng khá tốt đấy chứ, chỉ tiếc là nó quá dài, cầm không hợp tay lắm.

Nàng vừa né tránh, vừa vung kiếm bảo vệ Trịnh Khinh Ái phía sau mình, Thiên nữ từ sau rút ra quạt ngọc, tuy thần khí bên trong hang động này đã trở nên vô dụng, nhưng dùng để đánh văng một vài tia sét thì không thành vấn đề.

Quỳnh An ngồi trên phi kiếm vừa cố né đòn, vừa dùng linh lực bắn về phía Lôi Thủy Dạ sư kia, vừa dùng phong thuật yểm trợ cho hai người bên phía Bạch Vân. Dù lớp lá chắn rất dễ bị quái thú đánh nát, nhưng cô đã phát huy hết sự hữu dụng của mình rồi.

"Thiên nữ." Bạch Vân chợt gọi.

Trịnh Khinh Ái quay sang nhìn Bạch Vân, người kia vẫn đang chắn trước mặt nàng ta, bảo vệ nàng ta khỏi những tia sét đang phóng tới.

"Ta ở đây."

"Tôi cần nàng giúp." Bạch Vân chợt nói.

"Chỉ cần Bạch Vân không lấy mạng ra liều, ta sẽ giúp."

"Yên tâm, tôi lấy mạng Quỳnh An ra liều."

Trịnh Khinh Ái không hiểu đang ám chỉ điều gì, cũng không kịp quan tâm đến, Bạch Vân quay đầu về phía Quỳnh An, gọi to.

"An! Nhử nó đi!"

Quỳnh An ngồi trên phi kiếm, nghe nàng nói xong thì suýt tí rơi xuống. Bạch Mặc Tử cùng Thất Tinh hiểu ý của Bạch Vân, vội vàng nhảy ra khỏi phi kiếm. Quỳnh An vươn tay, nắm lại áo của yêu vương.

"Đừng có bỏ tôi chứ!"

Bạch Mặc Tử cười hối lỗi: "Thôi đi bạn nhỏ à, cô là người được chọn, ta không dám tranh với cô."

Nói xong liền dịch chuyển đi mất.

Quỳnh An gạt đi nước mắt không có thật, lúc này dang tay, làm ra vẻ các người muốn làm gì thì làm đi.

Trịnh Khinh Ái cùng Bạch Vân đồng loạt lao về trước, Thiên nữ vung lên quạt ngọc, quạt mạnh, một làn sóng nội lực phóng tới trước, đánh vào lưng của Lôi Thủy Dạ sư khiến nó rít lên, quay đầu muốn tấn công nàng.

Bạch Vân nhanh trí di chuyển ra phía sau nó, chém kiếm xuống người nó.

Hai người chia ra hai hướng tấn công, phút chốc khiến con quái thú bối rối, không biết phải đối chiến với ai. Bạch Vân nắm được lợi thế, thuần thục dẫn nó về phía Quỳnh An, rồi nhảy lên phi kiếm của cô.

"Đi!"

Quỳnh An hiểu ý, điều khiển phi kiếm bay ra bên ngoài, Lôi Thủy Dạ sư kia đuổi theo, lao ra bên ngoài tháp, hình thể của nó to lớn, giờ đây vươn người về trước, bám lấy cán kiếm của Quỳnh An, khiến nó chao đảo.

"Khốn kiếp! Muốn gặp tai nạn trên không lắm hả?" Quỳnh An vừa cố gắng cân bằng phi kiếm, vừa mắng to.

Trịnh Khinh Ái thoáng khựng người, muốn lao về trước, nhưng lại bị một chiếc đuôi rắn lớn giữ lại.

Bạch Vân nâng lên Bát Diện Vô Sắc kiếm, đâm xuống đầu Lôi Thủy Dạ sư, khiến cho nó vùng vẫy càng kịch liệt. Máu của nó bắn lên quần áo của nàng, nhuộm đẫm bộ váy xanh trong một màu sắc kì dị. Quỳnh An không đủ linh lực để duy trì phi kiếm, cuối cùng kiệt sức buông tay.

Lôi Thủy Dạ sư há to miệng, vồ lấy Bạch Vân, móng vuốt sắc nhọn ghim vào ngực nàng, muốn kéo nàng chết chung.

Thất Tinh nhào ra bên ngoài, hắn vươn tay, kịp thời túm được Quỳnh An.

Khổng Khuynh Thành kéo căng cánh cung, bắn ra một đạo linh lực, mũi tên xanh biếc lao về phía Lôi Thủy Dạ sư, phút chốc tách nó ra khỏi Bạch Vân, kéo theo từng mảng máu đỏ tươi.

Linh lực dường như hóa thành sắt thép, ghim chặt nó vào phía bên kia của thạch động.

"Cô xem, Khinh Ái..." Xà yêu lại quấn lấy Trịnh Khinh Ái từ phía sau, hơi thở của ả phả lên tai nàng, từng âm thanh xì xì phát ra từ cánh môi của ả lẫn vào tiếng vảy rắn ma sát với mặt đất, không khỏi làm người khác nổi da gà.

"Ả đàn bà đó lại sắp chết rồi."

"Chết cùng ả ta đi."

"Cô dám không?"

Trịnh Khinh Ái cố xoay người, tránh khỏi sự đeo bám của xà yêu kia, dù cho nó chẳng có thật. Khi Thất Tinh vẫn đang cố kéo Quỳnh An lên, một bóng dáng quen thuộc lướt qua người hắn, tựa như cánh bướm trong bão tố.

Trịnh Khinh Ái đạp lên thành đá, lao ra bên ngoài, Bạch Vân trong cơn đau đớn mở to mắt ra, dường như trông thấy người mình trông đợi đang ở trước mặt.

Thiên nữ đạp lên hư không, vòng tay ôm lấy Bạch Vân vào lòng mình.

Đi hoài chẳng hết xuân phânNgàn năm xin đổi một lần ngày mai.

Bình Luận (0)
Comment