Ngàn Năm - Vạn Năm

Chương 13

Những ngày Lâm Nhạc ở trong hoàng cung cũng có thể xem như nhàn tản, Thái Hậu do thích yên tĩnh nên thường hay xuất cung đi đến các am tự thiền viện quanh năm, Hoàng đế lại chưa lập hậu nên trong cung nàng xem như là 1 trong những người cao nhất, 4 vị quý phi chỉ mới lập 2 là nàng và Thục Hi quý phi, nên phẩm vị xem như ngang nhau. Điều mà nàng bực nhất là những phi tần cấp dưới ngày nào cũng đến bái phỏng lúc sáng sớm, hại nàng không tài nào được ngủ nướng. orz!!!!

Nhưng cũng may mắn tên hoàng đế trong thời gian này đang bận lo tiếp đãi sứ thần nên cũng không rãnh làm phiền nàng. Tạ ơn phật tổ!

Để những tháng ngày trong cung không nhàm chán, Lâm Nhạc cho người làm cho nàng một cây ghita theo bản vẽ của nàng, Lâm Nhạc không thông thạo lắm về cấu tạo của các loại nhạc cụ, chỉ biết về một số loại thường dùng, cũng may mắn là âm thanh không khó nghe. Thường ngày sau buổi sáng các phi tần đến thỉnh an, nàng lại kéo đám thái giám, cung nữ ra hồ sen cạnh đó ngồi đánh đàn hát nhạc, chiều đến lại chơi những trò chơi hiện đại. Cuộc sống xem như rất tiêu dao khoái hoạt!

Nàng đang ngồi thẩn thờ ở hồ sen thì một âm thanh quen thuộc lâu lắm mới nghe lại cất lên. À mà nàng không thích cái âm thanh này tí nào!

Một bóng dáng cao lớn màu vàng bước chầm chậm đến trước mặt nàng, ánh nắng buổi sớm từ phía sau rọi tới càng làm hắn trông uy nghi hơn hẳn. Triều phục thêu chỉ vàng hình rồng uốn lượn, hình dáng cao lớn anh tuấn, mày kiếm sắc bén, ánh mắt sáng rực, bước đi không nhanh nhưng chắc chắn hữu lực. Bạc thần động đậy phát ra những âm thanh trầm ấm “Ái phi đang làm gì?”

Lâm Nhạc ngẩn người nhìn hắn đến quên cả trả lời, chỉ cảm thấy hắn rất hợp với màu vàng, càng làm tôn thêm vẻ đẹp uy vũ vốn có.

Dường như rất hài lòng vì biểu hiện của người nào đó, Tử Hạo nhếch môi nhắc lại, trong đôi mắt hoa đào ánh lên ý cười như có như không.

“Quý phi đang nhìn Trẫm đến mê mẫn sao? Trẫm thật thấy rất vinh hạnh”

Tiếng cười khúc khích của đám Đông Tuyết khiến Lâm Nhạc chợt hoàn hồn. Trời ạ! Nàng đang bị sắc đẹp mê hoặc! lạy phật tổ, đức mẹ maria, thánh mẫu đại nhân, tề thiên đại thánh, ngọc hoàng đại dế , dê – su ơi, con mất mặt quá!!!!!!!!!!!!! … hồng nhan, à không, lam nhan họa…hỏa!

“Ta không phải nhìn ngài” Lâm Nhạc quyết chối để giữ thể diện.

Ý cười trong mắt hắn càng sâu “Thế điều gì khiến ái phi ngẩn người? Nói ra trẫm sẽ ban thưởng cho nàng thứ đó”

Trời ơi! Hắn đang dồn nàng vào chân tường hay sao? Chẳng lẽ ta nói ta nhìn ngươi thì ngươi sẽ hiến thân cho ta hay sao??? Phi…phi…phi…nói bậy, nói bậy, nghĩ cũng đừng nghĩ.

“Trời xanh mây trắng, cây cỏ hoa lá đều khiến ta thấy say mê, ngươi đem trời cho ta được không? Gói mây cho ta được không?” nàng chớp mắt trả lời, có chết cũng không nhận là do hắn.

Nếu những lời này từ miệng của những phi tần khác nói ra, có lẽ hắn sẽ cảm thấy các nàng ta không biết chừng mực, nhưng từ nữ nhân trước mắt thốt ra, hắn lại không thấy khó chịu, trong một giây còn thực sự nghĩ cách thực hiện cho nàng. Hắn bật cười sảng khoái “Ái phi thật biết đùa, trời cao mây xa, không có ai có thể với tới. Nàng là đang làm khó trẫm hay sao?”

“Nếu ta nói ta có thể chạm tới mây, với tới bầu trời, ngươi nghĩ sao?” Nàng chợt thốt lên.

Tử Hạo bỗng nghiêm mặt “ nàng đừng tùy hứng, những lời này không nên để người khác nghe được” Hắn không biết nàng có thể làm được hay không, nhưng đối với bọn họ, tôn thờ trời cao, chạm tới trời, với tới mây là điều người phàm không có khả năng, hắn không muốn nàng nói điều gì đó nằm ngoài khả năng hiểu biết và thực hiện của hắn, điều đó sẽ khiến hắn cảm thấy nàng và hắn có một bức tường rất cao, rất xa ngăn cách.

Lâm Nhạc giật mình, nàng đúng là không nên tùy hứng, những kiến thức hiện đại không nên xuất hiện ở thời đại này. Lúc nãy nàng chợt nghĩ đến khinh khí cầu, nhưng đúng như hắn nói, người ở thời đại này lấy trời làm lớn nhất, đối với họ những điều bản thân nàng biết là không thể tưởng tượng nổi. Từ nay về sau, vạn bất đắc dĩ, nàng sẽ không để lộ những kiến thức ở thế kỉ XXI để tránh điều phiền phức.

“Ta biết rồi, sau nãy sẽ không nói linh tinh”

“Biết rồi thì tốt, à, ngày mai là hội Vạn Hoa mỗi năm một lần. Tất cả phi tần hậu cung đều có thể tham gia, rất náo nhiệt” Tử Hạo cười nói.

“Ta tham gia, mấy ngày nay cứ ngồi trong cung khiến ta sắp mốc meo cả lên rồi, cứ đà này không sớm thì muộn cũng chán mà chết”

Thấy vẻ mặt vui mừng của nàng, hắn cũng vui lây “Nàng đã ăn cơm chưa?”

Nhắc mới nhớ, từ sáng đến giờ nàng cứ ngẫn người ngắm sen nở mà quên mất chuyện ăn uống. Đông Tuyết cũng có nhắc mấy lần mà nàng cứ nằng nặc đòi xem hoa nở cho xong.

“Đừng trách các nàng, là do ta không muốn ăn” thấy ánh mắt trách cứ của hắn nhìn bọn Đông Tuyết nàng vội vàng giải thích.

“Sau này phải ăn uống đúng giờ, nàng nhìn nàng xem, gió thổi cũng có thể bay được” nói xong hắn phân phó người đi chuẩn bị bữa trưa “vì để tránh việc nàng bỏ bữa, từ nay trẫm sẽ thường đến dùng bữa trưa cùng nàng”

Đùng……..

Tiếng cây ghita rớt trên mặt đất, trời ạ! Hắn nói là sẽ thường xuyên đến ăn cùng nàng sao? Muốn nàng đói chết phải không? Muốn hành hạ nàng phải không? Ăn chung với siêu cấp Boss cổ đại sao mà tiêu hóa nổi…

Thế là có một cảnh tượng khôi hài diễn ra trong một nơi nào đó, tại một bàn ăn nào đó.

Lâm Nhạc vừa nhìn một bàn thức ăn thịnh soạn trước mặt vừa mắt chữ a mồm chữ o nhìn hắn. Ôi thánh thần ơi, nàng thề từ lúc biết sữa mẹ có vị gì, chưa bao giờ được thấy bữa trưa nào nhiều thức ăn đến vậy, nem công chả phượng, canh xào mặn lạt, xem kìa, còn có cả một con vịt chiễm chệ trên đĩa. Cái bữa ăn này, đừng nói hai người ăn, hai mươi người ăn cũng còn được.

“Sao không ăn?” Hắn nhìn nàng đang há hốc miệng buồn cười hỏi.

Lâm Nhạc không nhịn được buộc miệng “ngày nào ngài cũng ăn như thế này?”

“Không” sau đó hắn bổ sung “sẽ đổi món mỗi ngày”

Nàng đầu hàng rồi, đúng là hoàng đế, ngay cả ăn cũng khác người thường. Nàng có thói quen ăn đạm bạc, còn những món trước mặt, cầu kì nhưng nhìn đã ngán, đều là những thứ chứa chất đạm rất cao, lại thiếu đi phần chất xơ, ăn như thế này một ngày thì đó là mỹ thực, là hưởng thụ, nhưng mà ăn mỗi ngày thì không khác cực hình là bao.

“Không thích ăn ta cho người đổi món khác”

Nàng xua tay “ không cần, không cần, do ta có thói quen ăn thanh đạm, nhiều món quá đâm ra lại không quen. Còn nữa, những món này chứa nhiều dầu mỡ không tốt cho sức khỏe, ngài nên hạn chế ăn đi thôi, dùng thêm các loại rau quả, sẽ tốt cho tiêu hóa”

“Ừ, hôm sau thực đơn sẽ do nàng chọn” hắn ung dung vừa gắp thức ăn vừa nói.
Bình Luận (0)
Comment