Ngân Quang Lệ

Chương 28

Edit: Yunchan

Hắn nghe thấy tiếng động.

Là tiếng bước chân, nó nhẹ vô cùng, đạp lên lá mục ở đằng xa.

Đôi chân đó bước đi một cách thận trọng và rón rén quá mức cần thiết, không như chim muông.

Là người và người đó vô cùng thông minh, ở nơi cuối gió hắn không thể ngửi rõ mùi của người đó, song hắn biết người đó đang ở đây, cũng như người đó biết hắn đang ở chỗ này.

Đối phương đang đi về hướng này.

Không phải tới thác nước mà là nơi này.

Người bình thường sẽ không hoạt động về đêm, đừng nói chi tới chuyện vào rừng.

Hắn mở mắt ra, trong đêm đen sâu thẳm, trong luồng không khí ẩm thấp, hơi nước lặng lẽ phủ ngập cả núi rừng.

Nữ nhân trong ngực còn đang say giấc, hắn quyến luyến hôn lên trán nàng, cảm giác quả tim bé nhỏ của nàng đập trong lòng bàn tay.

Nàng cần ngủ, hắn không muốn nàng bị đánh thức.

Một cách yên lặng, hắn đứng lên, hóa thành hổ dưới ánh trăng, rồi lẻn vào trong đêm tối.

Vầng trăng sáng lửng lơ trên bầu trời đêm, đốm sáng nho nhỏ nhấp nháy trong im lìm.

Nó luồn đi một cách bí mật và êm ái, hòa làm một với cây cối lá xanh và núi non sông ngòi.

Trong đêm khuya yên ắng, côn trùng không kêu ran, chim không hót, chỉ có tiếng nước chảy vang lên róc rách.

Đêm đã về khuya, trăng tuy sáng nhưng đã bị lá rậm che khuất.

Tuy nhiên nó vẫn nhìn thấy và cảm giác được mọi động tĩnh xung quanh, bao gồm cả người đàn ông đang bước tới rất thận trọng bên trong rừng cây đó, hắn ta bay vụt qua những tầng cây lá hệt như con dơi, những khi không thể bay tiếp đành phải rơi xuống đất hắn ta cũng cố hết sức đáp lên đá hoặc đất trống, song đôi khi cũng sẽ đạp phải lá rụng.

Nó núp trong bóng tối nhìn hắn ta chằm chằm, chờ người đàn ông đó quay đầu bỏ đi, nhưng hắn ta chẳng những không làm thế mà còn tới gần nơi nàng ở.

Khi hắn ta nhảy bật lên lần nữa, nó bất thần bổ xuống từ trên mỏm đá.

Người đàn ông dù đã cảnh giác nhưng vẫn không tránh kịp, và một lần nữa, nó vồ người đàn ông đó ngã vật xuống đất.

Thấy rõ kẻ tập kích, người nọ bị dọa cho trắng bệch mặt mày, nó nhe hàm răng trắng hếu đe dọa hắn, nhưng một giây sau, nó bỗng dưng phát hiện sát khí phát ra đằng sau cổ.

Nó quay phắt đầu lại, nhìn thấy người đàn ông áo đen tưởng như hoàn toàn không tồn tại đang đứng ở trên cây.

Người đàn ông đó cầm trường cung đã lắp mũi tên đen nhánh, mũi tên bén ngót chĩa thẳng vào đầu nó, một gương mặt tuấn tú lạnh băng.

“Ta tới đây để thực hiện lời hứa của mình.” Người đàn ông áo đen nhìn nó lạnh lùng: “Bây giờ, nói cho ta biết, đệ đã hóa điên hay chưa?”

Người đàn ông này đang rất nghiêm túc, nó có thể cảm giác được sát ý trong đó, nó cũng biết chỉ cần người đàn ông đó muốn thì có thể bắn thủng đầu nó bất cứ lúc nào.

Sở Đằng là thần xạ thủ, nó biết rõ điều đó hơn ai hết.

Nó nhìn y chằm chằm, rồi lui lại một bước, không giẫm lên người A Vạn nữa.

Người đàn ông nhướng mày lên, A Vạn lại trợn tròn mắt, bật ra một tiếng nguyền rủa không dám tin.

Nó suy nghĩ có nên dẫn họ cách xa nơi này, có nên dẫn nàng cao chạy xa bay hay không, nhưng nó biết đó chỉ là kéo dài thời gian mà thôi. Lão gia Phong gia không thể nào bỏ rơi Ngân Quang, nó cũng không thể nào trốn tránh họ mãi mãi, A Vạn có mắt âm dương, có sở trường truy lùng dấu vết, có thể lấy được tin tức từ nơi sâu tối nhất mà người thường không thể biết.

Hai người này có mặt ở đây chính là bằng chứng rõ ràng nhất.

Cho nên, nó lui thêm bước nữa, lẩn vào trong bóng tối, sau đó hóa về hình người.

Việc chuyển hóa này, trong hai ngày nay hắn đã trở nên rất nhuần nhuyễn.

Mặc dù ẩn trong bóng tối, nhưng sự biến đổi của hắn vẫn khiến hai người trước mắt hơi biến sắc.

“Ôi trời ơi, là thiếu gia thật sao…” A Vạn trố mắt nhìn, hít ngược vào một hơi, dù đã chuẩn bị tâm lý sẵn, trước dây cũng từng thấy thiếu gia nửa hóa thú mấy lần, nhưng A Vạn chẳng bao giờ ngờ nổi thiếu gia sẽ biến thành khổng lồ và đáng sợ nhường này. A Vạn biết có loại thú nhân nghe được tiếng nói của con người, nhưng chứng kiến tận mắt lại là chuyện khác.

“Ta tưởng cậu chắc chắn rồi chứ.” Sở Đằng lừ mắt với A Vạn.

“Ta không có chắc.” A Vạn nhìn y, đáp lại: “Là Ngân Quang, người chắc là tiểu thư.”

Nhắc tới nha đầu phiền phức này, A Vạn lại lật đật nhìn về phía thiếu gia, gặng hỏi: “Tiểu thư đâu rồi? Cô ấy có khỏe không? Ta có mang theo thuốc với quần áo để thay đây, đừng nói với ta là tiểu thư ngỏm rồi đấy nhé, ta đủ phiền rồi, thật.”

“Nàng ấy không sao, chỉ bị thương ở xương sườn thôi.”

Tri Tĩnh vừa nói vừa chìa tay về hướng A Vạn, A Vạn thở hắt ra nhẹ nhõm rồi đưa bọc quần áo sau lưng tới: “Tốt quá, thiếu gia biết đó, lúc ta thấy thiếu gia cắn tiểu thư, nói thật ta sợ tới nỗi vỡ cả gan.”

Câu này khiến cằm Tri Tĩnh nghiến chặt lại, khàn giọng nói: “Không phải ta muốn cắn nàng ấy.”

“Ta tin.” A Vạn nhìn thiếu gia, nói: “Nhìn cái dáng đó của thiếu gia, nếu muốn cắn thật thì tiểu thư đã đi đứt ngay tại chỗ rồi, ta cứ tưởng là người sẽ tợp tiểu thư ra làm đôi ngay ở trên tường thành kia kìa, nhưng người không cắn, cho nên ta mới quyết định về tìm lão gia đánh cược, chứ không co giò bỏ chạy ngay tại chỗ.”

Sở Đằng hạ trường cung xuống, nhìn Tri Tĩnh: “Đệ có biết muội ấy định đỡ tên cho đệ không?”

“Ta biết.” Mắt hắn buồn bã, giọng hơi căng lên.

“Muội ấy tin đệ.” Sở Đằng gật đầu với hắn: “Đó là lý do ta không giết đệ.”

Đúng vậy, nàng tin hắn, dù cho hắn đã hóa điên mà nàng vẫn tin.

Trong lòng ấm lên vì sự khờ khạo ngốc nghếch của nàng.

Cổ họng hắn thắt lại, nhờ mặc quần áo để che đi cảm xúc của mình.

Bây giờ đã biết tiểu thư bình an, nên A Vạn cũng thả lỏng, tìm tảng đá ngồi xuống, tò mò hỏi: “Thiếu gia, nếu người có trí nhớ thì tại sao hồi nãy lại vồ ta ngã xuống đất?”

Tri Tĩnh đang mặc y phục nửa chừng bỗng cứng lại, im lặng một lát mới thừa nhận: “Ta tưởng chỉ có một mình ngươi thôi.”

“Ý gì thế?” A Vạn xoắn mày.

“Đệ ấy nghĩ là có thể hù cho cậu bỏ chạy.” Người đàn ông khẽ nhếch mép, giải thích nghi vấn thay hắn.

“Hả?” A Vạn ngoảnh đầu về phía Sở Đằng.

“Nếu chỉ có một mình cậu và nếu cậu bị hù cho chạy mất, thì đệ ấy có thể tiếp tục cuộc sống tiêu dao với muội muội Ngân Quang của mình.” Sở Đằng cắm mũi tên về lại ống đồng đeo trên lưng, nhìn người bạn tốt của mình như cười như không: “Tiếc là còn ta nữa, đúng không?”

Tri Tĩnh im thin thít không trả lời, chỉ loay hoay mặc quần áo, cột chắc đai lưng.

Thấy thiếu gia chỉ lo mặc đồ mà chả buồn phủ nhận gì, A Vạn không cam lòng hỏi tiếp: “Nhưng nếu thiếu gia phát hiện ra ta thì sao không phát hiện ra hắn chứ?”

Tri Tĩnh ngẩng đầu lên, nhìn vào người đàn ông tình như huynh đệ, chậm rãi nói: “Vì Sở Đằng y như động vật.”

A Vạn ngớ ra một lát, ngỡ ngàng nhìn Sở Đằng, rồi quay sang thiếu gia nhà mình: “Thiếu gia nói cái người này cũng là thú nhân á?”

“Không phải.” Tri Tĩnh cúi đầu xuống, xỏ ủng vào, giải thích: “Nhưng huynh ấy đi lại hệt như động vật, hít thở hệt như động vật, cho nên ta tưởng huynh ấy chỉ là một loài động vật đi đêm thôi.”

Sở Đằng đeo trường cung về lưng, sau đó mới nhìn A Vạn, bồi thêm: “Ta biết cách dung nhập thế nào, hóa thành một phần của rừng rậm ra làm sao, cũng như đệ ấy vậy. Còn cậu thì không làm nổi, cậu nhảy bậy nhảy bạ hệt như con khỉ, nhưng lại quá cẩn thận chứ không cẩu thả như con khỉ, từ xa ta đã có thể xác định cậu là con người chứ không phải khỉ, huống chi đệ ấy. Nếu đệ ấy cố tình kiềm chế hơi thở và cảm xúc, thì cậu cũng chỉ tưởng đệ ấy là một loài động vật nhỏ nào đó thôi, đó là lý do tại sao cậu cứ mất dấu đệ ấy mãi.”

“Bậy, lần này là ta tìm được người.” A Vạn khăng khăng chống đối.

Sao mấy người này cứ nhớ chuyện hắn để mất dấu thế hả, cùng lắm hắn chỉ để mất dấu có ba, bốn, năm… được rồi, hắn để mất dấu rất nhiều lần, nhưng lần nào hắn cũng tìm lại được mà.

“Cậu quá lệ thuộc vào con mắt đó của mình.” Sở Đằng khoanh tay đứng dựa vào cây, nói: “Chuyện đó không tốt đâu, ở Dị quốc ta cũng từng gặp người giống cậu, tới cùng hắn chẳng khác nào bị điên.”

A Vạn hơi cứng lại, nói: “Ta biết chứ, không thì ngươi nghĩ ta cần cái chụp mắt này làm gì.”

“Ta có thể dạy cậu cách không cần chụp mắt mà vẫn nhìn thấy vật bình thường.” Sở Đằng nói.

A Vạn ngớ người, trợn mắt nhìn hắn.

Sở Đằng khẽ mỉm cười: “Điều kiện là, cậu phải lên thuyền của ta.”

“A Vạn không thể đi, hắn là người của Phượng Hoàng lâu.” Tri Tĩnh nói.

“Ta tưởng người hắn phục tùng là Ngân Quang?” Sở Đằng nhướng mày.

“Không phải, Ngân Quang chỉ là ngụy trang, người hắn phục tùng chỉ có một.” Tri Tĩnh nhét gấu quần vào ủng, đáp nhạt: “Trước giờ chỉ có một mà thôi.”

Sở Đằng ngẩn ra, rồi bật cười vỡ lẽ, nhìn sang A Vạn: “Cậu là người của Lãnh thúc?”

A Vạn không để ý tới Sở Đằng, chỉ nhìn thiếu gia mà tê hết cả da đầu, hỏi: “Hóa ra thiếu gia đã biết, thiếu gia biết bao lâu rồi?”

“Biết từ đầu.” Tri Tĩnh đứng dậy, nhìn hắn: “Lão gia không thể để loại người như cậu ở bên Ngân Quang mà không hề có ràng buộc nào, trừ phi là người của mình. Cái chụp mắt của cậu mấy năm qua chưa từng thay đổi, là do lão gia đã vẽ phù lên đó cho cậu, chỉ cần đeo nó thì có thể che lại những thứ không muốn thấy, cho nên trước giờ cậu chưa hề đổi nó. Cũng vì vậy mà lão gia mới để cậu tới trông chừng ta, cậu là người lão gia chọn lựa để đặt bên cạnh ta, cũng như ta được lão gia chọn ra để đặt bên cạnh Ngân Quang.”

A Vạn á khẩu, hắn sờ cái đầu quả dưa của mình, rồi bật cười.

“Ta còn tưởng mình làm tên sai vặt rất khá, nay xem ra chỉ vì thiếu gia cho ta đi theo nên ta mới có thể ở lại tới tận giờ này.”

“Dù không phải cậu thì cũng có người khác, mà ta quả thật đã không thể kiểm soát được tình trạng của mình.” Hắn cần một người đi theo trông chừng, mà A Vạn là sự lựa chọn tốt nhất, vì vậy hắn mới không phản đối, chỉ mặc định giữ A Vạn lại để phòng bất trắc, ai ngờ cuối cùng hắn vẫn làm nàng bị thương.

“Đệ biết Lãnh thúc biết rõ tình trạng của mình từ khi nào?” Sở Đằng nhìn hắn, hỏi.

“Lúc A Vạn được điều tới bên cạnh ta.” Hắn đáp lạnh nhạt: “Nhưng mấy năm trước ta đã sớm đoán ra lão gia đang nghi ngờ.”

“Khoan khoan, đợi đã, thiếu gia, người đã nói với cái người này mình là thú nhân rồi à?” A Vạn nghe một hồi thì hết nhịn nổi phải giơ tay lên xin chất vấn, hắn làm trâu làm ngựa mấy năm qua, vậy mà phải có người chỉ điểm mới biết, còn tiểu tử Sở gia này sao cứ như biết hết tất tần tật thế hả, phân biệt đối xử cũng quá đáng lắm mà!

“Đệ ấy chưa từng nói.” Sở Đằng chệch đầu xuống: “Chỉ có lúc uống say là yêu cầu ta, ngày nào đệ ấy nổi điên hóa dã thú thì hãy tự tay giết đệ ấy.”

A Vạn giật bắn, quay phắt đầu nhìn về phía Sở Đằng: “Vậy ngươi tới là để giết thiếu gia?”

Sở Đằng nói mà mắt chẳng buồn chớp: “Nếu như đệ ấy hóa điên.”

“Ta cứ tưởng là ngươi tới cứu thiếu gia.” A Vạn trố mắt nhìn y mà líu cả lưỡi.

“Nếu như đệ ấy không điên.” Sở Đằng cười khẽ, thong thả bàn chuyện.

Nhìn cái tên đó mỉm cười thản nhiên dưới trăng mà A Vạn muốn nghẹn họng, dựng hết cả tóc gáy, trong tích tắc đó hắn bỗng nhiên giác ngộ, nếu vừa rồi thiếu gia không lui ra thì cái tên Sở Đằng này sẽ thẳng tay bắn chết người huynh đệ của mình ngay tức khắc.

Năm xưa khi hắn gặp người đàn ông này lần đầu đã cảm thấy rất nguy hiểm, sự thực chứng minh, người này không chỉ nguy hiểm mà còn rất kinh khủng.

“Ứng Thiên đâu?”

Một câu hỏi nghe có vẻ hời hợt nhưng lập tức hút lấy sự chú ý của A Vạn, hắn nhìn vội sang thiếu gia, nghe thiếu gia nói tiếp.

“Ta tưởng huynh ấy cũng tới chung với hai người.”

A Vạn còn đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì chợt nghe Sở Đằng lên tiếng trả lời.

“Đúng là có đi chung.” Sở Đằng nhếch môi: “Nhưng y gặp bệnh nhân giữa đường, đệ biết cái tính đó của y rồi đấy.”

Hắn biết, bình thường hắn cũng rất quen với cái tính dở hơi đó của Ứng Thiên, nhưng khi nghe y gác Ngân Quang sang bên vì người ngoài, hơn nữa hết tám phần còn là người xa lạ thì trong lòng cũng sinh ra bất mãn, nhưng cũng nhờ Ứng Thiên làm vậy mà hắn lại thấy nhẹ nhõm một cách khó hiểu.

Cho dù hắn đã giấu đi rất nhanh, nhưng tâm trạng mâu thuẫn đó vẫn không qua khỏi ánh mắt của hai người còn lại.

Sở Đằng nhướng mày kiếm nói: “Thật ra đệ không cần lo, Ứng Thiên không có hứng thú với Ngân Quang, y chỉ coi Ngân Quang là muội muội thôi, y không giống đệ.”

Đúng vậy.

Nhưng hắn cũng biết, nếu lão gia muốn Ứng Thiên cưới Ngân Quang, thì Tống Ứng Thiên cũng sẽ không phản đối, y là người xuôi theo hoàn cảnh đến mức gần như là tùy tiện.

Hắn lo chứ, sao lại không lo cho được?

Tống Ứng Thiên là người đàn ông mà lão gia thừa nhận, là người lão gia chọn, là người chồng mà nàng phải gả.

Lúc đầu khi nghe lão gia có ý định này hắn gần như không thở nổi, tức giận, ghen tuông ghì chặt lấy lòng, tuôn trào như suối, chỉ vì hắn không thể moi ra bất cứ thói xấu nào của Ứng Thiên, có lẽ bình thường tính cách của Ứng Thiên có chút vấn đề nhỏ, nhưng không có tật xấu lớn nào đủ để hắn phản đối cuộc hôn nhân này.

Ứng Thiên sẽ bao dung cho cái tính tự do bay nhảy của Ngân Quang, sẽ chiều chuộng yêu thương nàng, sẽ để nàng kinh doanh Phượng Hoàng lâu, sẽ dung túng nàng làm bất kỳ chuyện gì nàng muốn, vả lại Ứng Thiên cũng như hắn, nếu cần thiết thì sẽ dùng cả tính mạng để bảo vệ nàng.

Với người khác có lẽ Tống Ứng Thiên còn vài vấn đề nho nhỏ, nhưng với Ngân Quang thì không thể bắt bẻ được điều gì.

Thậm chí hắn còn biết rõ, dù hắn đã có gì đó với Ngân Quang, nhưng nếu cần, Ứng Thiên vẫn sẽ lấy nàng mà không phán đối câu nào, hơn nữa cả đời cũng không nhắc lại chuyện này dù một câu.

Cho nên, hắn vẫn rất lo, rất để tâm.

Trong vô thức, hắn nắm chặt quả đấm, lại nghe thấy giọng A Vạn.

“Thiếu gia, người nói hơi sai rồi, đúng, ta là người mà lão gia chọn, nhưng thiếu gia không phải do lão gia chọn mà là bị người ta cố tình gán cho, nhưng lão gia vẫn để cho thiếu gia ở bên cạnh tiểu thư, thiếu gia biết tại sao không?”

Hắn nhìn về phía A Vạn.

A Vạn chống má, nhìn hắn nói: “Ta đoán từ đầu lão gia đã biết thiếu gia là gì rồi, như thiếu gia nói đó, lão gia sẽ không để một người lai lịch bất minh ở bên cạnh tiểu thư, dù là một đứa bé cũng thế.”

Khả năng này không phải là không thể, lão gia quả thật sẽ không làm vậy.

Lạ là, hắn chưa từng nghĩ lão gia Phong gia có thể biết được lai lịch của hắn.

Trước đây hắn cũng từng muốn biết mình từ đâu tới, nhưng hắn vẫn luôn nghĩ không ai biết tại sao hắn lại bị gán cho lão gia, rồi sau đó Ngân Quang lại chiếm hết toàn bộ tâm tư của hắn, do đó hắn không tìm hiểu sâu chuyện này nữa, mãi cho tới bây giờ.

“Đệ nên về nói chuyện với Lãnh thúc thì hơn, còn nếu đệ muốn đi thì ta có thể đưa Ngân Quang về, ta sẽ nói với Ngân Quang là đệ đi rồi.” Sở Đằng nhìn hắn: “Hoặc là, chúng ta cũng có thể làm như chưa tìm được đệ và Ngân Quang.”

“Chính xác, chúng ta… hả? Cái gì? Chúng ta có thể cái gì?” A Vạn đang gật gù đồng tình thì sực hiểu ra Sở Đằng đang nói gì, hít vào một hơi rồi trợn mắt nhìn Sở Đằng bàng hoàng.

“Chúng ta có thể.” Sở Đằng lặp lại, nhìn A Vạn với bản mặt như cười như không, tay y vẫn khoanh trước ngực nói giọng bình thản: “Dĩ nhiên, nếu cậu cần giúp đỡ thì ta đây rất tình nguyện góp công.”

Kiểu giúp của cái tên này bảo đảm không phải tốt lành gì, chắc mẩm là đánh hắn bất tỉnh, bắt cóc, rồi bán hắn luôn, hoặc nhanh gọn hơn là làm thịt hắn, rồi vứt xuống biển làm mồi cho cá.

Tục ngữ dạy mới hay làm sao, thức thời mới là trang tuấn kiệt!

Thế nên, dù lão gia cũng rất đáng sợ, nhưng để bảo toàn cái mạng con, hắn vẫn lập tức quay đầu nhìn về phía thiếu gia, đổi giọng mà mắt không chớp: “Dĩ nhiên bọn ta có thể, thiếu gia muốn làm gì cũng được, không vấn đề gì hết.”

Nhìn hai người đàn ông trước mặt, khóe mắt hắn căng lại.

Có thế nào hắn cũng không ngờ mình còn cơ hội để lựa chọn, nhưng Sở Đằng và A Vạn lại cho hắn quyền lựa chọn.

Để nàng trở về một mình? Hay đưa nàng đi, cùng nhau cao bay xa chạy?

Hắn là một con quái vật, suốt đời không đổi, hắn biết rõ nếu muốn tốt cho nàng thì nên để nàng về là đúng nhất, họ sẽ chăm sóc nàng, Ứng Thiên sẽ chiều chuộng nàng, lão gia sẽ trông nom nàng, Tiểu Lâu phu nhân sẽ quan tâm nàng, từng người trong Phượng Hoàng lâu đều sẽ nâng niu nàng trong lòng bàn tay.

Còn đi theo hắn, nàng sẽ bị nguy hiểm rình rập cả ngày lẫn đêm, loại như hắn không được thế nhân chấp nhận, nàng bị hắn liên lụy đã là chuyện chắc chắn.

Hắn không muốn nàng ở cạnh người đàn ông khác.

Nhưng hắn còn không muốn nàng bị thương hơn, hắn không muốn thấy nàng bị thương vì hắn.

Hắn nhớ như in từng vết thương trên người nàng, từng vết xước trên mặt nàng, từng vết phỏng trên tay, vết nứt trên xương sườn, và cả hình dáng tiều tụy xanh xao của nàng, tất cả đều do hắn mà ra —-

Trái tim vốn chắc chắn phải mang nàng đi xa, trong phút chốc đã bắt đầu dao động.

Đưa nàng đi? Sao hắn có thể? Sao hắn có thể nhẫn tâm như vậy?

~ Hết chương 28 ~
Bình Luận (0)
Comment