Ngân Tích (Dấu Vết) – Ngân Tích Hệ Liệt Chi Nhất

Chương 4.2

Đêm khuya, ánh đèn dần tắt.

Dòng người dần dần tản đi.

Đèn đường khoáng đãng kéo ra thân ảnh ba người.

Một cái cao to, một cái hơi thấp, một cái nhỏ nhắn. Cao to bước trầm ổn, đi ở bên. Nhỏ nhắn gắt gao đỡ lấy thân ảnh nam tử hơi thấp, bước chân có chút loạng choạng.

“Anh không say, thật mà…” Văn Hiểu cười nói với Lý Dĩnh: “Chỉ là đầu có chút choáng mà thôi.”

“Đã bảo anh đừng có uống nhiều như vậy rồi…” Lý Dĩnh trầm giọng oán giận nói.

“Tối nay không phải đi về, ở lại với anh, được hay không?” Văn Hiểu thân mật xiết lấy eo gầy của cô, thấp giọng nói bên tai cô.

Trác Lập Phàm quay mạnh lại liếc nhìn hắn một cái, lại lập tức chỉnh đường nhìn ra xa.

Dưới ánh đèn, sắc mặt y có chút tái nhợt.

“Không được, em đã nói với mẹ rồi, đêm nay sẽ về. Lại nói vài ngày nay thân thể bà vẫn luôn khó chịu, em phải cẩn thận trông nom bà.”

“Thế nhưng… Người ta sẽ tịch mịch mà…”

Đàn ông uống nhiều, thường sẽ giống một đứa nhỏ bốc đồng.

“Có Lập Phàm cùng anh mà!” Lý Dĩnh hướng nam tử ở một bên mỉm cười nói. Trác Lập Phàm mặc dù khi không nói chuyện thì khí thế cực kì dọa người, nhưng cô chính là có cảm giác tin cậy không lí lo.

“Này không giống a…” Văn Hiểu lầm bầm: “Sớm biết vậy anh hẳn nên cưới em về sớm.”

“Đừng nói lời ngu ngốc, để cho Lập Phàm cười.” Lý Dĩnh mềm giọng nói.

Trác Lập Phàm nhìn hai người cận kề gắn bó, cười nhạt.

Y ngoại trừ cười như vậy, còn có thể làm cái gì đây?

Nhân sinh nếu như là một hồi kịch, y tình nguyện cứ như vậy một đời lưng đeo mặt nạ, đem dục động giãy giụa không yên trong ***g ngực, toàn bộ dùng bùn vữa xây đắp, chôn sâu xuống đáy cốc đen không thấy đáy.

Rồi sẽ không có bất kì kẻ nào biết rõ, thậm chí, ngay cả chính mình cũng có thể lừa gạt.

“Trác Lập Phàm…” Văn Hiểu quay người qua hướng y cười nói hì hì, “Khi chúng tôi kết hôn, anh nhất định phải đến tham gia hôn lễ, tôi muốn anh làm phụ rể cho tôi.”

“Văn Hiểu, người ta bề bộn nhiều việc mà.” Lý Dĩnh khuyên nhủ.

“Tôi mặc kệ, anh nhất định phải đến!”

Có khi căn bản không cách nào cùng người uống say nói đạo lý.

“Được.” Trác Lập Phàm trầm lặng nói.

“Vậy còn anh?” Văn Hiểu cười hì hì chỉ vào y, “Cổ nhân nói: Lai nhi bất vãng phi lễ dã*. Khi nào tôi cũng có thể uống được rượu mừng của anh?”

“Tôi?” Trác Lập Phàm cười khổ.

“Ê, không cần bảo tôi anh bây giờ cả bạn gái cũng không có nha! Vậy anh thường xuyên khuya khoắt đánh điện thoại là gọi cho ai đây?”

Hắn thực sự uống nhiều rồi, ánh mắt có chút trừng.

“Đó là một gia hỏa cực kì bốc đồng, thế nhưng có khi cũng cực kì khả ái.”

“Tôi biết ngay…” Văn Hiểu thấp giọng nói: “Vậy cô ta nhất định vô cùng xinh đẹp?”

“Đúng vậy, vô cùng xinh đẹp.”

Trong số mọi người, bao gồm nam nữ, Cao Tuấn là người y thấy xinh đẹp nhất. Thế nhưng, có xinh đẹp, cũng so ra kém con người trong tim mắt y.

Mười ba năm, con người vẫn một mực ở trong lòng y.

Con người đó, vô cùng bình thường, vô cùng bình thường, tuyệt không xinh đẹp. Thế nhưng hắn cứ một mực vững vàng trú ở đáy lòng y như vậy.

Vững như bàn đá.

Không có bất kì thứ gì có thể đem dấu vết của hắn lau đi, cho dù là chính y, cũng không được.

“Tiểu Dĩnh, anh nghĩ kĩ rồi.” Văn Hiểu xiết lấy eo gầy của Lý Dĩnh một phát, cúi xuống bên đầu vai cô lớn tiếng nói: “Anh dự định kết hôn lữ hành, vừa náo nhiệt lại có thể giảm đi một khoản lớn chi phí không cần thiết. Em muốn đi đâu? Canada, Châu Âu, Úc, hay là Đông Nam Á?”

Đối phương đang tùy tâm sở dục khoe khoang chuyện lớn trong đời. Nếu như cái giọng khàn đặc chói tai đó, nghe không thấy, cũng không cần nói, thì sẽ tốt bao nhiêu?

Ánh trăng mỹ lệ giống như dạ cúc héo rũ, phiến phiến điêu linh, ngay cả một chút dấu vết cũng không lưu lại.

“Văn Hiểu, chuyện này chúng ta để sau chậm rãi bàn đi.” Trong cơn mơ mơ màng màng, hắn nghe thấy giọng nói mềm mại của Lý Dĩnh như đang dỗ trẻ nít.

“Không được, nếu như thực sự muốn kết hôn lữ hành, phải hạ quyết định ngay lập tức mới được, nếu không tranh không nổi vé bay đâu.”

“Tôi có một người bạn ở Úc…” Trác Lập Phàm chậm rãi lên tiếng: “Đến lúc đó tôi đánh điện thoại cho hắn, hắn sẽ chiếu cố các em. Không phải các em dự định cử hành hôn lễ cuối năm nay sao? Khi đó ở Úc đang là mùa hè, phong cảnh hợp lòng người, là một lựa chọn không tệ.”

“Tôi cũng có thể giúp các em mua vé bay hạng nhất và cả chỗ ở, nếu như các em tin tưởng ở tôi.” Trác Lập Phàm nhìn Văn Hiểu.

“Thật ạ? Vậy cảm ơn anh nhiều lắm!” Lý Dĩnh cười chúm chím như hoa.

Bất tri bất giác, liền đi tới trước khu nhà.

“Đến nhà em rồi. Cảm ơn các anh đã tiễn em về nhà.” Lý Dĩnh mỉm cười giao Văn Hiểu cho Trác Lập Phàm, “Anh ấy thì làm phiền anh rồi.”

“Đừng khách sáo.”

Trác Lập Phàm đỡ lấy bờ vai Văn Hiểu. Cùng với tiếng giày cao gót thanh thúy, thân ảnh nhỏ nhắn tiêu thất ở cuối con đường tối om dẫn vào căn lầu.

Ba, đó là một con số hoàn mỹ.

Ba con người diễn xuất một tràng kịch, chính là vừa đẹp. Anh góp một đoạn, tôi chêm một khúc, hắn điểm một câu. Cũng không phóng đại, lại không quá lố; đều có thể buông lỏng tình tự, cũng có thể đủ để ẩn giấu tâm sự. Nhiều một người lập tức quá khoa trương, ít một một người lập tức quá buồn tẻ. Mà sau khi có một người rời đi, còn lại hai người, liền lập tức trở nên không được tự nhiên.

Văn Hiểu đã đứng thẳng người dậy, hơi giữ khoảng cách với Trác Lập Phàm. Mặc dù bước chân vẫn là có chút hư không, nhưng chí ít hắn vẫn có thể phân biệt rõ phương hướng. Trác Lập Phàm thì trầm mặc không ngừng hút thuốc, hút một ngụm, phà ra, lại hút một ngụm, lại phà ra…

“Cô ấy rất tốt, rất xứng với em.” Khó được do Trác Lập Phàm lên tiếng đánh vỡ trầm mặc.

“Đúng vậy. Lúc đó tôi theo đuổi cô ấy, thế nhưng phí một phen công phu thật lớn kìa!” Văn Hiểu ho khan một tiếng, nói.

Thiếu một người điểm xuyết, bầu không khí liền nhanh chóng trở nên khách sáo.

“Chúc mừng em!” Giọng rất chân thành.

“Lúc rảnh rỗi cũng mang người ấy của anh đến cho tôi nhìn xem đi! Để tôi mở mang kiến thức, là đại mỹ nhân khuynh thành khuynh quốc dạng nào, có thể bắt giam trái tim Trác đại khốc ca của chúng ta, ha ha.”

Có lẽ cảm thấy có điểm cổ quái, Văn Hiểu thử làm không khí giữa bọn họ tích cực chút xem sao. Ai biết biến khéo thành vụng, trái lại không khí tỏ ra càng cổ quái.

Trác Lập Phàm không nói, nhưng ngừng bước chân nặng nề.

An tĩnh, bình tĩnh, yên tĩnh… Không có dao động, không có biểu tình, không có ngôn ngữ, nhưng lại xa xôi còn hơn thiên ngôn vạn ngữ…

Y chậm rãi quay mặt qua, vô cùng chuyên chú mà nhìn hắn, thần tình đó tựa như hoa nhỏ dưới ánh trăng ngửa đầu nhìn vầng trăng bên trời.

Bị nhãn thần của y khiến cho chấn kinh, Văn Hiểu một câu cũng nói không nên lời, ngoại trừ việc ngây ngốc nhìn lại y.

Giữa bọn họ có khoảng cách, cách không khí, cách gió đêm, còn cách một vầng trăng sáng vằng vặc của bầu trời. Hoa trăng màu bạc lãnh đạm như nước, lại như mảnh lụa trải xuống mặt đất…

Bốn phía một mảnh trong suốt lung linh, như tuyết băng thanh, như ngọc thấu minh. Chỉ còn lại có hai đôi mắt sáng ngời như nhau, phát sáng rạng rỡ.

“Em quên rồi sao?”

Thanh âm trầm thấp giống như một chiếc đàn vĩ cầm đột nhiên độc tấu ở đường phố vào nửa đêm, khoan thai, từ nơi xa vô hạn nhẹ nhàng truyền đến…

“Trước đây em vẫn luôn đuổi theo tôi, muốn làm cô dâu của tôi.”

“Em vẫn luôn ồn ào muốn gả cho tôi, nếu như tôi không đáp ứng, em sẽ liền bắt đầu khóc lớn ngay tại chỗ.”

Ký ức xa vô hạn a…

Xuyên qua thời không, xuyên qua mộng cảnh, xuyên qua trường trường tâm sự của y. Giữa ánh trăng mỹ lệ, hết thảy đều trở nên trong suốt như vậy.

… Nếu như thực sự chữa không khỏi, em sẽ gả cho anh, làm cô dâu của anh, có được hay không?

… Ngu ngốc! Cậu là con trai, thế nào có thể làm cô dâu?

… Con trai vì cái gì không thể làm cô dâu? Người ta muốn làm cô dâu của anh rồi! Được hay không vậy…

… Cậu khóc như vậy cực kì xấu, coi chừng khóc nữa tôi sẽ không muốn cậu nữa đâu.

Những điều đó, ký ức quý giá nhất cất kỹ ở trong lòng, rốt cuộc có thể đi bao xa?

“Vậy ư? Tôi thực sự ngốc như thế?” Văn Hiểu mang một khuôn mặt bất khả tư nghị.

“Xoảng…” Một tiếng, có thứ gì đó, vỡ nát trong tim.

Trác Lập Phàm cả người chấn động, từ trong mộng huyễn thanh tỉnh lại.

Ai cùng ai, từng thanh mai trúc mã; ai cùng ai, từ nhỏ đã lưỡng tiểu vô sai; ai cùng ai, từng hứa hẹn thề nguyền, cùng sống một đời; thế nhưng mười ba năm dài rộng trôi qua, lại có ai sẽ nhớ mãi ai?

“Đúng vậy, chúng ta đều cực kì ngốc.” Y nói, rồi đi về phía trước.

Đi về phía trước đi, không có hồi ức, không lại quay đầu.

Y phải một mình đi về phía trước.

===chap4 con’t===

* Lai nhi bất vãng phi lễ dã: không được tiếp nhận mà không báo trả

* lưỡng tiểu vô sai: hai đứa nhỏ ko khác/rời nhau

Bình Luận (0)
Comment