Ngàn Vạn Thứ Nhu Tình

Chương 35

“Là em.”

Anh bình tĩnh giơ tay.

Giám thị liền thu lại bài thi của Hàn Định Dương.

Tạ Nhu vội nói: “Thầy ơi, là em giật tờ đáp án của cậu ấy! Thật sự là em giật, không liên quan gì đến cậu ấy cả!”

“Khi thì nói nhặt được, khi thì nói giật lấy, em cho là tôi ngốc à?”

Tạ Nhu sắp khóc, đuổi theo thầy giám thị khổ sở cầu xin: “Thật đấy, xin thầy, thật sự không liên quan đến cậu ấy. Là em giật tờ đáp án, cậu ấy còn chẳng muốn cho em… Em cũng chẳng quen biết cậu ấy!”

Hàn Định Dương đỡ trán, dứt khoát không thi nữa, xách túi lên rồi nắm lấy tay Tạ Nhu, kéo cô ra khỏi phòng học: “Quên đi.”

Quên đi, nhiều bạn học nhìn thấy như thế, chuyện này không có cách nào giải thích được.

“A Định…” Toàn thân Tạ Nhu run lên, giọng nói cũng thay đổi, “Làm sao bây giờ, A Định!”

Hàn Định Dương vốn đang định nói mát vài câu, châm chọc cô không lo học hành, bây giờ mới biết sốt ruột.

Nhưng nhìn dáng vẻ khóc lóc sợ hãi của cô, anh lại mềm lòng, không đành nói lời cứng rắn, càng không đành trách cứ cô.

“Cùng lắm thì sang năm thi lại, việc nhỏ thôi.”

“Thật vậy sao? Thật sự sẽ không có vấn đề, không bị phê bình trước toàn trường sao?”

“Em nghĩ đây là cấp ba à? Yên tâm, không sao đâu, nhiều lắm cũng chỉ là hủy bỏ thành tích thi lần này thôi.”

“A Định, thực sự xin lỗi anh.”

Tạ Nhu cúi đầu, rầu rĩ nói, “Thực sự xin lỗi.”

Hàn Định Dương cốc đầu cô: “Đồ ngốc.”

Tuy rằng Hàn Định Dương không yên tâm, buổi tối còn nhắn tin bảo cô đừng suy nghĩ chuyện này rồi mất ngủ, nhưng Tạ Nhu vẫn tự trách mà kiểm điểm cả đêm.

Giữa tiết học ngày hôm sau, có người gọi cô ra khỏi lớp.

Nhìn cô gái cao gầy trước mặt, Tạ Nhu suy nghĩ một lúc mới nhớ ra. Cô ta là Tưởng Diệc Sơ, lần trước từng gặp ở phòng nghiên cứu, là đàn chị của Hàn Định Dương.

“Chị tìm em có việc gì sao?”

Sắp vào học, Tưởng Diệc Sơ cũng chẳng nói lời vô nghĩa với Tạ Nhu nữa mà thẳng thắn: “Cô có biết vì cô mà hôm qua Hàn Định Dương bị giáo viên mắng một trận không!”

Trái tim Tạ Nhu đột nhiên thót lên.

Tưởng Diệc Sơ cực kỳ tức giận, hơi kích động: “Gian lận trong kỳ thi CET 4-6, nếu thật sự bị truy cứu, nhẹ thì hủy bỏ giấy chứng nhận học vị, nặng thì sẽ bị cân nhắc kết án đấy, cô có biết không hả!”

Hủy bỏ bằng cấp… Cân nhắc kết án!

Cả người Tạ Nhu ngơ ngẩn.

“Em… Em không biết, A Định nói không sao, A Định nói…”

“Cô ngốc à? Bản thân không có đầu óc để nghĩ sao! Gian lận là chuyện nghiêm trọng đến mức nào chứ!”

Tưởng Diệc Sơ uất hận nhìn cô, “Cô cho rằng lên đại học thì không cần lo lắng cái gì nữa sao? Chuyện lần này nếu không phải thầy bọn tôi áp xuống, cô cho rằng Định Dương có thể dễ dàng nói dối qua chuyện thế sao?”

Đôi mắt Tạ Nhu đỏ lên, cô thật sự không nghĩ tới chuyện lại nghiêm trọng đến vậy.

Tưởng Diệc Sơ hung dữ nói: “Cô thi lần này không được, sang năm thi lại cũng chẳng sao. Nhưng cô có từng nghĩ hay không, nếu trong hồ sơ của Hàn Định Dương xuất hiện một vết nhơ gian lận thi cử, tương lai học lên thạc sĩ, tiến sĩ, thậm chí là xuất ngoại đào tạo chuyên sâu cũng sẽ bị ảnh hưởng, cô gánh chịu được hết sao?”

“Ngành nghệ thuật các cô cứ đắm mình trụy lạc, nhưng đừng kéo theo Định Dương.”

Tưởng Diệc Sơ quay người rời đi.

A Xuân cầm ly nước từ phòng học bước ra, vừa lúc nghe thấy Tưởng Diệc Sơ nói câu đó.

“Nói ai đấy!”

A Xuân đi tới, ngăn Tưởng Diệc Sơ lại, “Sinh viên ngành nghệ thuật thì sao? Chị đừng khinh người! Chúng tôi cũng thi vào sáu bảy trăm điểm, ai đắm mình trụy lạc hả!”

Giọng A Xuân rất lớn, bạn học xung quanh cơ bản đều là sinh viên nghệ thuật truyền thông, nghe thấy thế cũng xông lên, tức giận bất bình mà chỉ trích Tưởng Diệc Sơ: “Đúng thế, cô dựa vào cái gì mà khinh thường sinh viên ngành nghệ thuật?”

“Cô học khoa nào đấy? Thật ghê gớm.”

Tưởng Diệc Sơ trợn tròn mắt.

Đúng là cô ta khinh thường bọn họ. Mà không chỉ cô, trong trường thực sự có rất nhiều người không thích sinh viên nghệ thuật truyền thông.

Bởi vì bọn họ là đám người luôn trang điểm, làm ầm ĩ nhất trường.

Bọn họ có giá trị nhan sắc cao, dáng người tốt, dẫn đầu xu hướng thời trang của trường, ở trên đường liền trở thành một cảnh đẹp bắt mắt.

Chỉ là một đám người hành xử khác người như thế, chắc chắn sẽ không thể nào có được cảm tình của đám thật thà kiên định, chăm chỉ học tập được.

Tưởng Diệc Sơ bị cuốn vào làn sóng lên án của các sinh viên nghệ thuật truyền thông. A Xuân quay đầu, lại không thấy Tạ Nhu đâu cả.

Đất trời đầy tuyết, thế giới một màu trắng xóa sạch sẽ.

Tạ Nhu vừa đi dọc sân thể dục vừa khóc, trên nền tuyết lưu lại dấu chân vừa nông vừa sâu.

Gió lạnh thấu xương thổi mạnh, nước mắt trong hốc mắt vừa trào ra đã nhanh chóng khô lại, trở thành vụn băng. Cô bị đông cứng đến chết lặng.

Cô đi đến tòa nhà Turing của khoa Điện tử.

Cô muốn nói lời xin lỗi với Hàn Định Dương, nhưng vạn lời muốn nói để trong lòng, cuối cùng lại nói không nên lời.

Bởi vì bản thân cô ngu xuẩn mà thiếu chút nữa đã hủy hoại tiền đồ của Hàn Định Dương!

Có thể bù đắp thế nào chứ?

Cái gì cô cũng không làm được, thậm chí cũng không có một lời xin lỗi.

Lúc anh không trách móc gì cô, lời xin lỗi liền biến thành thứ ngôn ngữ vô lực nhất.

Tạ Nhu dựa lưng vào tòa nhà Turing rồi ngồi xổm xuống, tiếng khóc thút thít dần biến thành lấy tay che miệng gào khóc nghẹn ngào.

Cô không biết nên làm cái gì bây giờ, trong lòng tràn đầy áy náy, ngoại trừ khóc thì chẳng làm được gì.

Trong phòng nghiên cứu ấm áp, Hàn Định Dương mặc đồ nghiên cứu, đang loay hoay với cánh tay máy bóng loáng của rô bốt.

Học trưởng Chu Bình Lượng mở cửa sổ thông khí, ngạc nhiên hô lên: “Này, bên ngoài có nữ sinh đang ngồi xổm trên tuyết khóc kìa.”

Hàn Định Dương cũng chẳng ngẩng đầu, bình tĩnh nói: “Lạnh nên khóc đấy, anh đóng cửa sổ lại đi.”

Chu Bình Lượng đóng cửa sổ lại, không chút để ý mà nói: “Tưởng Diệc Sơ nói đi tìm người nói chuyện, sao còn chưa xong nhỉ? Anh còn thuật toán muốn bàn với cô ấy nữa.”

“Nói chuyện gì?”

“Chuyện gian lận lần trước ấy.”

Hàn Định Dương đột nhiên ngẩng đầu, Chu Bình Lượng vội vàng che miệng lại: “Ôi, lỡ miệng rồi.”

Giây tiếp theo, Hàn Định Dương vọt nhanh đến bên cửa sổ.

Nhìn ra bên ngoài, thân ảnh quen thuộc đang co ro giữa làn tuyết nháy mắt chiếm lấy tâm anh.

Lúc Hàn Định Dương chạy đến trước tòa nhà Turing, Tạ Nhu cũng đã rời đi.

Anh đi vòng quanh một vòng, lo lắng nhìn xung quanh mà vẫn không thấy Tạ Nhu.

Một loạt dấu chân trên mặt đất đã bị tuyết vùi lấp, không còn rõ nữa.

Hàn Định Dương lấy điện thoại ra gọi cho Tạ Nhu.

Điện thoại đổ chuông rất lâu, Tạ Nhu đều không nghe máy.

Hàn Định Dương bóp trán, có vẻ rất lo lắng.

Lúc điện thoại sắp tắt, rốt cuộc Tạ Nhu cũng bắt máy.

Bên kia truyền đến giọng nói khàn khàn của cô: “A Định…”

Nghe thấy tiếng “A Định”, trái tim Hàn Định Dương như bị bóp nát.

“Đồ ngốc, em đang ở đâu?”

“Em vừa mới đến tìm anh, nhưng giờ đi rồi.”

Giọng Tạ Nhu rất yếu ớt, mơ hồ có thể nghe ra vừa mới khóc xong.

“Tìm anh hả.”

Hàn Định Dương đứng trước tòa nhà Turing, ngón tay vô thức xoa lên đá cẩm thạch bóng loáng. Giọng anh dịu dàng, mang theo chút trách cứ, “Sao lại đi?”

“Em cảm thấy em không còn mặt mũi gặp anh nữa, A Định.”

Tạ Nhu rũ mắt, áy náy nói, “Đàn chị nói đúng, em đã học không giỏi còn liên lụy anh.”

“Kệ mẹ anh…” Suýt chút nữa Hàn Định Dương đã chửi thề. Anh bực bội kéo cổ áo, bình tĩnh lại rồi trấn an: “Đừng suy nghĩ lung tung, Tạ Định Nhu. Lấy tình nghĩa quen biết từ nhỏ đến lớn của chúng ta, không có gì là liên lụy, hiểu không?”

“A Định, anh tốt quá.”

Tạ Nhu lại nức nở.

“Dừng lại.”

Hàn Định Dương thoáng nghiêm túc: “Không được khóc.”

“A Định, sau này em sẽ cố gắng.”

Tạ Nhu hứa với anh, “Em sẽ học diễn kịch thật tốt, em muốn ngày càng tốt hơn.”

Tốt đến mức có thể phù hợp với anh.

“Ngoan, vị hôn thê.”

“Cảm ơn anh, vị hôn phu.”

Hàn Định Dương cúi đầu cười: “Mau về đi, bên ngoài lạnh lắm.”

“Em đến thư viện tự học.”

“Hả, quyết tâm thật à?”

Tạ Nhu chắc chắn nói: “Ừm!”

Khóe miệng Hàn Định Dương không giấu được ý cười, tâm tình thoải mái.

Có thể làm cho đồ ngốc kia có đủ nhiệt huyết, cho dù bị thầy mắng mười lần cũng chẳng sao.

Anh xoay người, lại nhìn thấy Tưởng Diệc Sơ ở cách đó không xa.

Trong nháy mắt, nụ cười trên mặt anh thu lại.

Tưởng Diệc Sơ làm như chưa có chuyện gì, nhìn Hàn Định Dương rồi tiến lại gần: “Định Dương, tuyết lớn quá, em ở bên ngoài…”

Cô ta nói chưa xong, Hàn Định Dương đã quay đầu đi vào.

Anh phớt lờ cô ta, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn một cái.

Một trận gió lạnh thấu xương thổi qua, Tưởng Diệc Sơ không khỏi rùng mình.

Bóng lưng chàng trai phía trước lạnh lùng dứt khoát từ đầu đến cúi, tựa như vách đá trên sườn núi dốc đứng.

Trước giờ Tưởng Diệc Sơ chưa từng thấy anh dịu dàng với ai, nếu có, có lẽ cũng chỉ có cô gái tên Tạ Nhu kia.

Cô ta bừng tỉnh, chợt nhận ra vì sao mình lại tức giận như thế. Bởi vì… Cô ta có hơi ghen tỵ.

Tạ Nhu đúng thật có tiến bộ, mỗi ngày ngoài diễn tập và đi học, thời gian còn lại cơ bản cô đều ở thư viện hoặc phòng tự học, chuẩn bị ôn tập thi cuối kỳ.

Lúc đi học, đi qua hành lang của tòa nhà, thường thì Tạ Nhu sẽ thấy Hàn Định Dương.

Anh không thích mang cặp sách. Lúc đi học anh chỉ cầm theo sách giáo khoa, sổ ghi chép và một cái bút, khá đơn giản.

Có đôi khi Tạ Nhu nhìn anh từ xa tiến lại, mà trước khi anh nhìn thấy cô, cô đã nhanh chóng chuồn mất.

Trước đêm Giáng Sinh, trong phòng tự học, Tạ Nhu khoanh chân ngồi ở hàng ghế cuối cùng, lật giở cuốn sách chuyên ngành <Thanh âm điện ảnh>, vừa đánh dấu trọng điểm vừa ghi chép lại vào một cuốn sổ nhỏ.

Hình như có người lại gần, cô cũng chẳng thèm ngẩng đầu hay để ý.

Người nọ cũng lấy sách giáo khoa ra bắt đầu học tập.

Chỉ là, khóe mắt Tạ Nhu rất nhanh đã thấy người nọ.

Người bên cạnh như đang nhìn cô. Cô bừng tỉnh ngẩng đầu, thấy Hàn Định Dương đang chống đầu, cười như không cười nhìn cô chằm chằm.

Tạ Nhu sợ đến mức suýt chết, nhanh chóng bỏ chân đang gác trên ghế xuống, ngồi đoan chính lại rồi chột dạ hỏi: “Sao lại là anh?”

Hàn Định Dương nhàn nhã xoay bút, thấp giọng nói: “Học đi.”

Ánh mắt Tạ Nhu dừng lại trên sách vở, nhìn được hai hàng lại liếc anh một cái, Hàn Định Dương vẫn còn đang chuyên chú nhìn cô không dời mắt.

“Này… Anh muốn gì hả?”

Hàn Định Dương mỉm cười, hạ giọng: “Muốn…” Anh làm khẩu hình miệng với cô. Sau khi Tạ Nhu hiểu được liền đỏ mặt đạp chân anh một cái.

Hàn Định Dương cũng không đọc sách, cứ nhìn chằm chằm Tạ Nhu, khiến cô ngứa ngáy trong lòng.

“Em muốn học bài.”

“Có ngăn đâu.”

“Nhưng anh cứ nhìn em chằm chằm, em không thể tập trung được.”

Anh cười: “Em đang lo lắng về anh sao?”

Tạ Nhu cúi đầu tiếp tục đọc sách, không để ý tới anh nữa.

Đầu ngón tay Hàn Định Dương nhanh chóng xoay chuyển đầu bút, nhìn gương mặt hơi phiếm hồng của cô.

Đáng yêu quá, thật muốn cắn một cái.

“A Định, hôm nay anh rảnh lắm sao?”

Tạ Nhu vừa ghi chép vừa hỏi.

“Cuối kỳ rồi, rảnh sao được.”

Có bạn học phía trước quay đầu làm động tác im lặng với hai người. Tạ Nhu xin lỗi liên tục, không nói chuyện nữa.

Hàn Định Dương dừng xoay bút, mở nắp ra rồi viết mấy chữ lên cuốn sổ, đưa cho Tạ Nhu.

Tạ Nhu nhận sổ. Trên trang giấy trắng tinh, đầu bút lông của anh thanh đậm rõ ràng ngay ngắn.

“Cuối kỳ rồi, rảnh sao được.”

Trong lòng Tạ Nhu thầm nói: Biết rồi, biết anh không rảnh.

Cô để cuốn sổ bên cạnh, tiếp tục đọc sách.

Một lúc sau, Hàn Định Dương lại lấy sổ, viết mấy chữ đưa cho cô: “Lúc nào em về nhà?”

Tạ Nhu nghiêng đầu nhìn anh. Anh nhướng mày, chỉ chỉ cuốn vở, ý bảo cô trả lời.

Thật đúng là… Không thuận theo thì chẳng buông tha, cứ muốn nói chuyện với cô.

Tạ Nhu viết nhanh: “Môn thi đầu tiên là ngày 10 tháng 1, môn cuối cùng là ngày 18 tháng 1, thời gian giữa không có việc gì, nhưng em cũng muốn ở lại trường ôn tập.”

Cô suy nghĩ rồi hỏi: “Anh thì sao?”

Hàn Định Dương viết đưa lại cho cô: “Ngày 12 anh thi xong rồi, nhưng anh có thể chờ em cùng về.”

Tạ Nhu: “Không cần đâu, anh cứ về trước đi, không cần chờ em, ở trường chán lắm.”

Hàn Định Dương nhìn cuốn sổ rồi ngẩng đầu nhìn cô. Tạ Nhu mỉm cười chân thành nhìn anh.

Anh bỗng làm khẩu hình miệng với cô: “Không chán.”
Bình Luận (0)
Comment