Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 1

Theo một tiếng chuông vang lên, vườn trường yên tĩnh nhất thời ồn ào náo động hẳn lên. Một cô gái xách túi sách lên vai, lập tức đi ra khỏi phòng học. Dọc theo đường đi vô số ánh mắt theo sát nàng…… Có mấy nam sinh không sợ chết cố lấy dũng khí tiến lên……

“Bạn học Ngạo Tuyết, xin hãy nhận hoa của ta!”

Lăng Ngạo Tuyết không có ý dừng cước bộ lại, chỉ lạnh lùng nói ra hai chữ: “Không cần!”

Nam sinh kia trong mắt hiện lên một tia thống khổ, thất vọng gục đầu xuống, tựa hồ sớm đã biết, cũng không dây dưa mặt dày mày dạn đi xuống, bởi vì hắn biết, hắn đã bị cự tuyệt, nếu còn tiếp tục dây dưa đi xuống hắn chỉ có một kết cục…! Không phải hắn không cố gắng, mà là đã có rất nhiều ví dụ máu chảy đầm đìa!

“Lăng Ngạo Tuyết, đi ăn cơm cùng được không?”

“Không!”

“Bạn học Lăng, chúng ta đi xem phim được chứ?”

“Không có hứng thú!”

“Bạn học Ngạo Tuyết, có hứng thú cùng ta đi chơi công viên không?”

“Ngây thơ!”

“Bạn học Lăng, ta có mấy bài không hiểu, ngươi có thể giúp ta học bổ túc một chút hay không?”

“Không thể!”

“Ngạo Tuyết, hôm nay thời tiết tốt như vậy, chúng ta đi công viên ngắm hoa đi?”

“Nhàm chán!”

……

Thật sự là “người trước ngã xuống, người sau tiến lên” a!

Bỗng nhiên có mấy người vạm vỡ đứng che ở trước mặt nàng, gã cầm đầu cười hì hì nhìn nàng: “Lăng Ngạo Tuyết, đừng tức giận như vậy, hầu đại ca ta đi uống hai ba chén rượu đi!”

Người này Lăng Ngạo Tuyết có biết, ở trường học chuyên môn vừa thu phí bảo hộ vô lại, vừa vui hoan đùa giỡn nữ sinh, bây giờ còn dám đem chủ ý này nói với nàng. Không phải nàng cố ý đi tìm hắn, là hắn tự chuốc lấy mà thôi.

“Không đi!” Lăng Ngạo Tuyết trực tiếp sảng khoái cự tuyệt.

“Ngươi nói không đi sẽ không đi, ta đây sau này sao có thể làm bừa được nữa?” Nhìn tiểu cô nương này tựa hồ một chút cũng không sợ hãi, điều này làm cho hắn cảm thấy trên mặt không có ánh sáng.

“Vậy ngươi cũng đừng làm bừa a?” Tiếp tục làm bừa cũng không nên tiền đồ, không bằng quên ác theo thiện là hơn.

“Ngươi…… không đi cũng phải đi.” Tên vô lại gắt gao bắt được cổ tay của nàng.

Dám cầm tay nàng, muốn chết ư! Lăng Ngạo Tuyết quyết định cho hắn một cơ hội cuối cùng: “Buông tay!”

“Không buông.” Vô lại chính là vô lại, vĩnh viễn là ép thiện sợ ác. Hắn tưởng Lăng Ngạo Tuyết là một nữ hài tử yếu đuối. Chính hắn trước đó là không nghe rõ, Lăng Ngạo Tuyết là hoa hậu giảng đường nơi này, cũng là nữ ác bá nơi này.

“Đây là do ngươi nói đấy nhé.” Lăng Ngạo Tuyết gạt tay hắn ra, hướng trên mặt hắn đánh một quyền.

“Tốt, ngươi dám đánh ta.” Lão đại hướng ánh mắt của hắn tới các tiểu đệ, những người khác thấy tình thế như vậy bèn xông tới, vây quanh Lăng Ngạo Tuyết thành một vòng tròn chật như nêm cối.

Chỉ một lát sau, âm thanh thống khổ khóc thét liên tiếp vang lên, mọi người nằm trên mặt đất rên rỉ……

Khuôn mặt lạnh lùng của Lăng Ngạo Tuyết đột ngột nở một nụ cười! Một nữ sinh chạy chậm đến bên người nàng, không khách khí nắm lấy tay nàng, nhìn thoáng qua mấy người nằm trên mặt đất, cười hì hì nói: “Ngạo Tuyết, hôm nay lại cự tuyệt bao nhiêu người?”

“Đại tỷ, ta không có rảnh để đi đếm!”

“Ta xem người là càng ngày càng ít, ta nói nếu ngươi không ôn nhu một chút, thì sẽ có thiệt nhiều người bị ngươi dọa chạy đó. Nói không chừng trong đó còn có chân mệnh thiên tử của ngươi!” Đừng nhìn Lăng Ngạo Tuyết bộ dạng vẻ mặt điềm tĩnh, liền nghĩ đến nàng ôn nhu như nước, kỳ thật nàng là phần tử bạo lực trăm phần trăm, rất nhiều người không biết đã bị bề ngoài xinh đẹp của nàng lừa gạt. Hơn nữa nàng còn học qua triệt quyền đạo, không thủ đạo, Judo……, một ít nam sinh tưởng cứng rắn đến người nào không bị đánh cho giống đầu heo mới là lạ.

“Nếu dễ dàng như vậy đã bị ta dọa chạy, làm sao xứng là chân mệnh thiên tử của ta?” Nực cười, muốn làm lão công của ta, đánh thắng được ta rồi hãy nói!

“Nói cũng đúng a!”

“Oa……”

Các nàng đang nói chuyện thì bị những tiếng thét chói tai liên tiếp cắt ngang! Lăng Ngạo Quân phiền chán che lỗ tai, nhìn phía tiếng thét chói tai phát ra, chỉ thấy một đống nữ sinh hoa mắt nhìn chằm chằm vào nàng bên này xem, còn có những người đang cầm lòng bàn tay say mê chỉ, còn có  cả  những cái hôn gió …(bjn0: hơ, phục Tuyết tỷ thật, cả nữ sinh cũng mê thế này) Ta nhớ rõ ta chỉ chịu nam sinh hoan nghênh, khi nào thì ngay cả nữ sinh cũng……

Ngạo Tuyết không rõ, cho nên đang muốn hướng người bạn tốt Tiểu Nhu để hỏi cho rõ, không ngờ lại phát hiện cả Tiểu Nhu cũng mang vẻ mặt mê gái nhìn mình. Không phải chứ? Ngay cả Tiểu Nhu cũng thích ta? Làm sao bây giờ? Ta không muốn thương tổn nàng, nàng là bằng hữu tốt nhất của ta, nhưng…… Nhưng ta thích là nam sinh, ta cũng không phải less a…… Đau l âu không bằng đau nhanh, ta đành nhẫn tâm nói rõ chân tướng sự thật cho nàng! Được, quyết định như vậy đi.

Cắn răng một cái, dậm chân một cái (lần đầu tiên cảm thấy cự tuyệt một người như vậy thật tàn nhẫn, trước kia thật sự là đã làm quá nhiều): “Tiểu Nhu, ta……”

Di? Không đúng, ánh mắt Tiểu Nhu không phải nhìn về phía mình, mà là hướng theo gã nam sinh vừa đi qua người ta. Ta nhất thời mắt sáng ngời: Nam sinh này thật đẹp trai! ( Tùy Phong: “Kỳ tích! Ngươi mà cũng nói ra những lời này sao! Thật là mặt trời mọc đằng Tây mà!)

Thì ra tên đầu sỏ gây nên là hắn a! Hại ta một phen tự kỉ, thật sự là tức chết!( Phong Thanh: “Oán người ta gì chứ? Từ đầu tới cuối đều là tự ngươi lọan tưởng mà.” Ngạo Tuyết:‘Ta thích loạn tưởng đấy, ngươi quản được ta sao?” Phong Thanh: “Mặc kệ ngươi, ta đi đây!”)

“Tiểu Nhu, tỉnh lại đi! Người sớm đã đi mất rồi!” Lăng Ngạo Tuyết rống lên làm Tiểu Nhu bừng tỉnh, đồng thời cũng khiến cho người nào đó ngoái đầu nhìn lại.(Tùy Phong: “Oa, đẹp trai quá! Thật sự là ngoái đầu nhìn lại nụ cười mê hoặc mà!” Phong Thanh: “Ngươi hoa mắt hay là ngốc đấy, người ta nào có cười?” Tùy Phong: “ Hừ, có hiểu hay không đây là thủ pháp sáng tác! Không hiểu câm miệng đi!”)

Tiểu Nhu phục hồi tinh thần lại liều mạng kéo quần áo Ngạo Tuyết như điên:

“Ngạo Tuyết, ngươi xem, ngươi xem, hắn nhìn ta, hắn nhìn ta đó. Oa, thật sự là đẹp trai quá đi!”

“Uy, bỏ quần áo ta ra!”

Tiểu Nhu không để ý kháng nghị của Ngạo Tuyết, càng trầm trọng hơn:

“Không hổ là giáo thảo(*) trường chúng ta. Có thể làm bạn gái của hắn chết cũng đáng!”

Nhìn bộ dáng Tiểu Nhu giống như chuẩn bị hi sinh, Ngạo Tuyết buông tha cho hành động của nàng, hỏi:

“Nam sinh kia là ai?”

Câu hỏi vừa đưa ra lập tức bị Tiểu Nhu xem thường:

“Không phải chứ? Ngươi ngay cả hắn là ai mà cũng không biết! Hắn chính là bạch mã vương tử Doãn Thiếu Phong của nữ sinh trường ta, hơn nữa hắn là bạn học cùng lớp với chúng ta đó!”

“Chưa từng thấy qua!” Nam sinh có thể lọt vào mắt nàng không có mấy người, nếu nàng đã nghe qua thì hẳn là sẽ không quên.

“Cũng đúng! Ngươi mỗi ngày đến lớp thì đều gục xuống bàn ngủ, tan học chuông vang là bỏ chạy không thấy người đâu, hơn nữa Doãn Thiếu Phong cũng thường xuyên trốn học! Cơ hội các ngươi gặp mặt quả thực rất thấp! Giận nhất là các ngươi hai người một thì ngủ, một thì trốn học nhưng mỗi lần đến kì thi, vị trí thứ nhất, thứ hai luôn bị các ngươi chiếm lấy, cho tới bây giờ cũng không có “người thứ ba” có thể chen vào hai người các ngươi……” Vừa nói tới chủ đề này, Tiểu Nhu liền thao thao bất tuyệt. Tiểu Nhu thực ra so với bọn hắn chăm chỉ hơn rất nhiều, không hiểu sao mà thứ tự luôn từ phía sau sổ tính lên. Thật không công bằng a!

“Hả! Cái gì “người thứ ba”? Sao ngươi nói mơ hồ thế!” Cái nam sinh kia mặc dù rất đẹp trai, nếu dùng để làm bạn trai thì vẫn có thể, nhưng để làm lão công thì còn phải xem xét biểu hiện của hắn. (Phong Thanh:‘Uy, ngươi cũng thật là đa tình! Nếu làm không tốt người ta sẽ coi thường ngươi.” Ngạo Tuyết vẻ mặt cười gian: “Kia vẫn là phải xem ngươi viết như thế nào? Ta mời ngươi ăn cơm!” Phong Thanh do dự…… Tùy Phong: “Ngươi đừng để nàng dụ dỗ, chúng ta phải có đạo đức nghề nghiệp, giữ lương tâm với trời đất……” Ngạo Tuyết: ‘Tính cho ngươi một phần.” Tùy Phong vẻ mặt khinh thường: “Một chút đã nghĩ đến ta, ngươi cũng quá xem thường ta! Ít nhất phải hai phần!” Mọi người cười ngất!)

“A, ngươi vừa nói như vậy ta mới nhớ, kỳ thật các ngươi hai người trai tài gái sắc, một là hoa hậu giảng đường, một là giáo thảo, thật sự là một đôi trời sinh!”

“Ngươi không làm bà mối thật sự là lãng phí đó! Không nói với ngươi nữa, ta muốn về nhà!” Nói xong bàn chân đã muốn chạy ngay đi.

“Khoan đã, ta đột nhiên phát hiện một vấn đề rất nghiêm trọng. Quen ngươi lâu như vậy, ta hình như chưa từng đến nhà ngươi!”

Ngạo Tuyết lòng run lên, bắt đầu xèo xèo ngô ngô:“Này…… Này thôi, nhà của ta rất đơn giản cũng rất xấu, đại tiểu thư như ngươi khẳng định là không thích ứng được, nhà của ta lại ở một nơi rất hẻo lánh, thôi quên đi!”

“Nhưng ta nghĩ……” Tập trung nhìn vào, người đã sóm không thấy đâu! Đến nhà nàng cũng không phải muốn giết nàng, nàng làm chi mà bị dọa sợ như vậy?

“Nguy hiểm thật a, thiếu chút nữa bị phát hiện rồi!” Ngạo Tuyết vẫn chưa hoàn hồn, vỗ vỗ ngực nói. Một chiếc xe hàng hiệu nhỏ dừng lại bên người, Ngạo Tuyết theo thói quen đến ngồi ở phíatrên. Xe đi đến một tòa nhà siêu cấp xa hoa cổ kính thì dừng lại. Ngạo Tuyết vừa mở cửa, phía sau hai hàng người xếp hàng thẳng tắp đứng nghiêm, bọn họ trăm miệng một lời hô:

“Tiểu thư!”

Ngạo Tuyết như trước lập tức bước về phía trước! Không sai, nàng là tiểu công chúa của tập đoàn Lăng Thị, trong cả nước không hề có đối thủ, mà nàng lại là người thừa kế duy nhất. Đây vốn là cuộc sống mà mọi người hâm mộ, nhưng lại không phải điều nàng muốn, nàng không muốn có nhiều trách nhiệm như vậy, cũng không tự tin sẽ gánh vác được! Thậm chí vì thân phận của mình, cho tới bây giờ nàng cũng không có một bằng hữu chân chính, cho nên nàng quyết định đối với người ngoài giấu diếm chuyện này!

Ngồi ở trước máy tính xem tiểu thuyết xuyên qua, Ngạo Tuyết không khỏi mong tưởng: Nếu thực sự được xuyên qua, nàng thật hy vọng có thể buông hết thảy mọi điều, không có bất cứ trách nhiệm nào, làm bất cứ chuyện gì muốn làm….. Ai, nhưng thực sự có thể không? Di? Như thế nào càng ngày càng buồn ngủ vậy a? Mí mắt cứ đánh nhau à!! Chống đỡ cũng không được, ta muốn ngủ!!!

Ngay tại lúc nàng nằm úp sấp xuống kia, trong nháy mắt, máy tính phát ra một tia sáng mãnh liệt……

(*): giáo thảo: ng` đẹp trai nhất của một trường >< giáo hoa: hoa khôi một trường.
Bình Luận (0)
Comment