Ngạo Khí Hoàng Phi

Chương 48

Edit: Diệp Thiên Điểm Beta: Viochan

Đình viện trong vương phủ ánh nắng tươi sáng, thoang thoảng mùi hoa. Chỉ là có một người nào đó tình cảnh bi thảm, Cẩn Hiên ngồi trên ghế, uống một ly lại một ly rượu tiêu sầu, chỉ là càng uống rượu vào sầu lại thêm sầu.

Vũ Tình, tại sao ngươi lại đối xử với ta bất công như thế? Ha ha…… Tình yêu vốn không công bằng, hoàng huynh nguyện vì ngươi mà chết, ngươi chọn hắn cũng là hợp lý. Ta đã sớm biết người ngươi yêu là hoàng huynh, chỉ là ta không muốn thừa nhận chuyện này là thật, nghĩ rằng chỉ cần vẫn  giữ được ngươi bên cạnh, chờ đợi ngươi, có một ngày ngươi sẽ thích ta. Ta đã sai rồi, quá sai rồi, xem nhẹ ngươi và cả hoàng huynh. Chỉ trách người gặp ngươi trước không phải ta…… Vũ Tình, ngươi nhất định phải hạnh phúc, biết không? Ngươi nhất định phải hạnh phúc!!!

Cẩn Hiên hung hăng uống chén rượu tiếp theo. Kiếm của Y Thiên đột nhiên bị rút ra, khi hắn còn chưa thấy rõ thì Cẩn Hiên đã phi thân ra ngoài múa kiếm. Vũ điệu của hắn, tùy tính tự nhiên, linh động phiêu dật, phóng khoáng. Múa đến đâu hoa đào rơi như mưa đến đấy, khung cảnh vì điệu múa mà phảng phất thật đẹp. Thanh kiếm của hắn chuyển động làm từng cánh hoa đào múa lượn, thật nhẹ thật nhẹ mà rơi trên mặt đất, hoa đào xếp thành hai chữ chính là: Vũ Tình. Cẩn Hiên nhìn hai chữ này thật lâu, thầm nghĩ: Vũ Tình, lần này ta thật sự muốn buông ngươi – người mà ta yêu nhất ra! Chỉ cần ngươi có thể hạnh phúc.

Hắn lại múa kiếm, bá đạo mà  sắc bén, cây hoa đào, hoa đào đều có vết kiếm sượt qua.  Y Thiên Y Hàn ở trong đình đều bị kiếm khí của hắn làm chấn động.

Y Thiên nhìn Cẩn vương, bất an nói:“Y Hàn, làm sao bây giờ? Vương gia thương thế còn chưa khỏi, liệu có ảnh hưởng xấu đến cơ thể không?”

“Ta cũng lo lắng. Nhưng Vương gia là chủ tử, chúng ta làm kẻ dưới nào dám ngăn cản hắn. Hơn nữa hắn hiện tại đang giận dữ, ta sợ Vương gia sẽ không để ý đâu……” Bọn họ làm tùy tùng của Vương gia cũng đã mười mấy năm, khi Vương gia luyện võ bọn họ vẫn luôn đi theo hắn. Hắn chưa bao giờ  thấy Vương gia không khống chế được mình như hôm nay. Vương gia dường như mấy trăm năm vẫn mang một vẻ lạnh lùng, vốn tưởng rằng Tiêu cô nương xuất hiện làm cho Vương gia tươi cười, Vương gia từ nay về sau sẽ vui vẻ một chút. Thật không ngờ nàng lại gây cho Vương gia tổn thương càng sâu sắc.

“Đều là tại Tiêu cô nương không tốt, nếu không có nàng, Vương gia cũng sẽ không như vậy.” Làm Tiêu phi nương nương cho tốt thì không làm, sao phải đến trêu chọc Vương gia? Lại không thể mang đến cho hắn cái gì.

“Y Thiên, sao ngươi có thể nói như vậy. Nhỡ như bị Vương gia nghe được, ngươi……”

“Nghe được thì nghe chứ sao, ta nói lời nói thật. Vương gia là anh hùng rong ruổi sa trường, sao lại phải đau khổ vì tình?” Trong lòng Y Thiên, Vương gia vẫn là thần của hắn.

“Đúng vậy. Vương gia không nên như vậy. Nhưng ta thật sự thực lo lắng cho thương thế của Vương gia, Thái y nói trong khoảng thời gian ngắn không thể động võ. Ta phải đi khuyên thử một lần.” Nói xong muốn đi ra, cho dù bị mắng hắn cũng không thể để Vương gia bị thương, bảo vệ Vương gia là nhiệm vụ của hắn.

Y Thiên giữ chặt hắn:“Ngươi muốn tìm cái chết à? A, cứu tinh đến rồi.”

Y Hàn nhìn theo hướng hắn chỉ, thấy Tiêu Vũ Tình đang đi tới bên này. Bỗng nhiên cảm thấy hình tượng vĩ đại lên Vũ Tình rất nhiều, vui vẻ nói:“Ta đi nói cho Vương gia biết.”

Còn chưa lại gần Vương gia, Y Hàn đã bị kiếm khí của hắn làm bị thương,  không thể tiến lên nửa bước, chỉ đành phải đứng tại chỗ hô lớn:“Vương gia, Tiêu cô nương đến.”

Cẩn Hiên vừa nghe ba chữ Tiêu cô nương, vội vàng dừng kiếm, không ngờ lại làm rách miệng vết thương, phun ra một ngụm máu tươi.

Y Hàn Y Thiên vừa nhìn thấy liền kinh hãi kêu lên:“Vương gia!” Chạy đến bên người Cẩn Hiên, muốn đỡ hắn. Cẩn Hiên lại nhẹ nhàng lắc đầu, bình tĩnh lấy tay lau đi vết máu trên khóe miệng, đi tới chỗ Vũ Tình.

Vũ Tình cười hì hì kéo Cẩn Hiên ngồi lên ghế đá, Chính Hiên thổ lộ với nàng, tâm tình nàng rất tốt. Nhưng sắc mặt Cẩn Hiên lại có vẻ không tốt lắm!

“Cẩn Hiên, sắc mặt ngươi tái nhợt rồi kìa, có nghe lời Thái y ngoan ngoãn uống thuốc không đấy?” Vũ Tình cứ như một bà mẹ bắt được con mình làm sai chuyện gì, người ta chẳng nói chị dâu như mẹ sao? Hơn nữa bọn họ còn là bằng hữu(bạn bè) với nhau.

Cẩn Hiên thản nhiên cười mà không nói gì. Hắn không giận nổi Vũ Tình, cũng chẳng có lý do gì mà giận dữ với nàng. Bệnh của hắn ngay cả thái y cũng không có thuốc chữa.

“Y Thiên Y Hàn, sao các ngươi lại không khuyên nhủ hắn? Y Thiên, ngươi đi lấy thuốc cho Vương gia đi.” Vũ Tình muốn đích thân giám sát hắn uống xong thuốc. Cũng chỉ còn lần này nữa thôi là nàng sẽ rời khỏi đây! Còn có chút luyến tiếc.

Y Thiên cứ như không có nghe thấy lời Vũ Tình, đứng bất động. Hắn chỉ nghe lời Vương gia, trừ phi Vũ Tình là Cẩn Vương phi của bọn hắn, hắn mới có thể nghe lời nàng.

Y Thiên trước kia rất nghe lời  nàng, cung kính với nàng, sao hôm nay thái độ lại là lạ, có vẻ như không hoan nghênh nàng cho lắm? Không phải là nàng đắc tội với hắn cái gì đấy chứ?

“Lời Quý phi nói ngươi không nghe thấy sao?” Cẩn Hiên trầm giọng nói. Hắn tuyệt đối không cho phép một ai bất kính với Vũ Tình! Cho dù là thị vệ tùy thân cũng không được.

“Vương gia…….” Y Thiên kiềm chế tức giận xoay người rời đi, hắn thấy bất công cho Vương gia! Lời Vương gia hắn không dám không nghe, nhưng Vương gia si tình như vậy, chỉ tiếc một lòng say mê lại đặt sai người. Vương gia nhất định sẽ tìm được một nữ tử tốt hơn, hoàn hảo hơn Tiêu cô nương. Nhất định là thế!

“Y Thiên làm sao vậy? Ngươi mắng hắn à?” Vũ Tình vẫn không biết đầu sỏ gây nên chính là mình.

“Không.” Nếu là Cẩn Hiên mắng hắn, bất luận thế nào hắn cũng không dám giận dữ với Vương gia. Hắn biết Y Thiên đang giận cái gì.

“Mặt hắn trông cứ như có ai nợ hắn vạn lượng hoàng kim ấy. Hơn nữa nhìn dáng vẻ của hắn, hình như người nợ hắn chính là ta thì phải.” Khó có thể nhìn thấy Y Thiên tức giận, nàng còn tưởng rằng thị vệ như hắn ai cũng là đầu gỗ, không biết tức giận bao giờ.

“Khi nào thì hồi cung?” Cẩn Hiên đột nhiên hỏi những lời này, hắn biết Vũ Tình đến tìm hắn chính là muốn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện, nếu nàng vẫn ấp a ấp úng, cố kiếm lý do mà nói với hắn lại nói không nên lời thì hắn sẽ giúp nàng nói ra. Hắn, Âu Dương Cẩn Hiên tuyệt đối sẽ không làm khó Vũ Tình, cũng tuyệt đối không phải người cầm lên được không bỏ xuống được.

“Tiểu Hiên Tử nói, hắn sẽ đến đón ta.” Vũ Tình cúi đầu, bây giờ thì đứa trẻ làm chuyện sai lại là nàng. Nàng biết, nàng rất có lỗi với Cẩn Hiên, kiếp này nàng chỉ có thể phụ hắn.

“Ừm, được, ta phái người thu dọn đồ đạc giúp ngươi.” Cẩn Hiên đứng lên.

“Cẩn Hiên……” Vũ Tình cũng đứng lên, gọi hắn lại. Trời ạ, nàng nên nói cái gì bây giờ, làm sao để an ủi hắn đây? Nữ tử tốt trong thiên hạ còn nhiều mà, Tiêu Vũ Tình nàng không đáng để Cẩn Hiên phải như vậy, nàng vĩnh viễn nhớ rõ Cẩn Hiên nhảy xuống vực vì nàng, vì nàng mà ngay cả tính mạng cũng không cần. Nếu lúc trước nơi nàng rơi xuống không phải hoàng cung mà là Cẩn vương phủ, nếu người nàng gặp là Cẩn Hiên mà không phải Chính Hiên, nếu…… Nhưng, không giống như nàng nghĩ, chân mệnh thiên tử  của nàng chính là Chính Hiên, nàng nguyện ý vì hắn mà ở lại.(Vi: tất cả chỉ là nếu…  )

“Vũ Tình, ta còn có thể gọi ngươi như vậy không?” Theo quy củ, hắn hẳn là nên gọi nàng là hoàng tẩu. Hai chữ này rất đau đớn, hắn không muốn gọi như thế.

“Có thể mà, chúng ta vĩnh viễn vẫn mãi là bằng hữu.” Nàng sẽ vĩnh viễn nhớ rõ Cẩn Hiên là người bạn đầu tiên của nàng ở cổ đại, vĩnh viễn sẽ khắc ghi khoảnh khắc bọn họ quen biết, khoảnh khắc nàng động lòng với hắn.

“Bằng hữu? Được, chúng ta là bằng hữu.” Vũ Tình, ngươi cũng biết, ta cũng không muốn làm bằng hữu với ngươi. Ta muốn ngươi là thê tử của ta, thê tử duy nhất. Cho dù ngươi muốn chỉ yêu một mình ngươi, cho dù không làm Vương gia nữa mà lưu lạc khắp nơi cũng chẳng sao.

Không khí sao cứ là lạ? Y Hàn thấy tình hình như thế liền nói:“Vương gia, Đỗ phủ doãn và công tử con hắn cầu kiến.” Vương gia bây giờ hẳn là không có tâm trạng mà để ý tới bọn họ. Quan viên đến tìm Vương gia đơn giản chính là muốn nịnh bợ, cầu được thăng quan tiến chức, bọn họ không thật sự quan tâm đến Vương gia, Vương gia hận nhất chính là loại người này.

“Gọi bọn hắn tiến vào.” Đỗ phủ doãn công tử? Chẳng lẽ chính là tên khốn nạn Đỗ Giai Trạch? Thật đúng là Thiên đường có đường ngươi không đi, Địa ngục không cửa ngươi lại xông vào mà, vốn bổn cô nương đã quên ngươi, không muốn so đo tính toán với ngươi, là tự ngươi tìm tới cửa đấy nhé. Chẳng lẽ ngươi muốn chết, ta lại ngăn cản không cho ngươi toại nguyện  sao? Bổn cô nương luôn luôn thiện lương, lấy việc giúp người làm niềm vui mà.

Vũ Tình vì sao lại muốn gặp bọn họ? Chẳng lẽ có quen biết ư? Nếu Vũ Tình muốn gặp thì gặp vậy, nghe nói Đỗ Chính nhậm chức tri phủ, dân chúng  oán thán dậy đất. Hắn cũng muốn xem xem hắn ta là người thế nào, nếu đúng như lời dân chúng thì ngay lập tức sẽ cách chức. Cẩn Hiên gật gật đầu, ý bảo Y Hàn cho người tiến vào.

“Tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế……” Đỗ Chính vừa vào liền hèn mọn quỳ luôn xuống, một chút khí tiết cũng không có, cứ như một con chó vẫy đuôi mừng chủ.

Cẩn Hiên không thèm để ý đến hắn, cầm lấy chén rượu chậm rãi đứng dậy. Vũ Tình giật lấy chén rượu của hắn, giáo huấn nói:“Thương thế của ngươi còn chưa khỏi hẳn, không thể uống rượu.”

“Bổn vương thân thể rất tốt, một chút vết thương nho nhỏ không ảnh hưởng gì đến bổn vương đâu.” Không thể uống rượu ư, hắn lúc nãy cũng đã uống rất nhiều, bây giờ mới nói không được uống rượu có lẽ là quá muộn rồi.

Không phải Cẩn vương trong truyền thuyết không hay nói cười sao? Sao lại có thể cười sủng nịnh, đầy ắp nhu tình với nữ tử này như thế, chẳng lẽ là sủng thiếp của hắn? Xem ra nam tử trong thiên hạ đều giống nhau. Nữ tử này cũng thật lớn mật, cư nhiên dám nói chuyện với Vương gia như vậy, rốt cuộc là loại nữ tử thế nào? Nhất định là một tuyệt sắc giai nhân rồi. Đỗ Giai Trạch sắc đảm bao thiên(cực kì háo sắc) vụng trộm ngẩng đầu ngắm một chút. Oa, quả nhiên là khuynh quốc khuynh thành, ủa, người này sao nhìn quen mắt thế nhỉ? Đúng rồi, nàng là Tiêu Vũ của Yên Vũ lâu, lúc trước chính hắn đã đưa nàng vào nơi đó. Nếu không Tiêu Vũ này cũng sẽ không bám được vào cây đại thụ như Vương gia, nói ra thì, Tiêu Vũ này còn phải cám ơn hắn rất nhiều. Nghĩ đến đây, đột nhiên cảm thấy trước mắt sáng lạn, con đường làm quan của hắn có hi vọng rồi. Chỉ cần Tiêu Vũ cô nương nói tốt vài lời trước mặt Vương gia(nguyên văn là “thổi vài ngọn gió bên gối”) thì một chức quan nho nhỏ chẳng là gì. Ai chẳng biết Vương gia nắm quân quyền, quyền khuynh thiên hạ.

“Ngươi đang nhìn cái gì hả?” Cẩn Hiên phát hiện Đỗ Giai Trạch không ngờ lại đang nhìn lén Vũ Tình. Đáng giận, dám làm càn như thế trước mặt hắn. Dung mạo xinh đẹp của Vũ Tình là cái hắn có thể nhìn trộm sao? Nếu hắn ta còn dám dùng cái loại ánh mắt này nhìn Vũ Tình nữa thì đừng trách hắn móc hai mắt hắn ta ra. Âu Dương Cẩn Hiên hắn chưa bao giờ biết đến cái gì gọi là nhân từ nương tay.

“Nô tài không dám, nô tài không dám. Nô tài chỉ là có từng gặp mặt Tiêu Vũ cô nương một lần, cho nên…… Cho nên mới cả gan nhìn một chút.” Vương gia, giai nhân của ngươi còn phải cảm tạ ta đấy nhé.

“Vũ Tình, ngươi từng gặp hắn sao?” Vũ Tình quen biết loại người thế này khi nào?

Vũ Tình cười gian nói:“Đúng vậy, đã từng gặp! Ta vào Yên Vũ lâu còn phải nhờ hắn ban tặng, nếu không chắc là sẽ bị giam vào đại lao.” Cũng sẽ không bị bán vào Yên Vũ lâu, đáng giận nhất là bán giá thấp như vâỵ, thật là khinh thường nàng mà.

“Hắn chính là người bán ngươi vào Yên Vũ lâu?” Cẩn Hiên vẻ mặt mịt mờ, đây là dấu hiệu trước khi hắn tức giận.

Đỗ Chính nhanh nhảu dập đầu:“Vương gia, khuyển tử(chỉ con trai mình) không biết Tiêu Vũ cô nương là người của Vương gia, cả gan làm càn, xin Vương gia thứ tội, xin Tiêu cô nương thứ tội……” Lại quay sang quát con hắn:“Còn không mau nhận sai với Tiêu Vũ cô nương.”

Đỗ Giai Trạch thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn đang đắc chí:“Tiêu Vũ cô nương, ngươi đừng tức giận. Nói ra thì ngươi cần cảm tạ ta mới đúng, nếu không có ta, nào có mối lương duyên của ngươi với Vương gia hả? Nào có cẩm y ngọc thực như ngày hôm nay?” Không phải chỉ là một  kỹ nữ nho nhỏ sao? Có thể kết bạn với Vương gia đã là vạn phần vinh hạnh rồi, còn tưởng rằng được bay lên làm phượng hoàng chắc.

“Ta đây lại còn phải cảm tạ đại ân đại đức của ngươi?” Đồ thần kinh, quả nhiên là bại gia tử không ra gì.

“Chỉ xin cô nương nói tốt vài câu trước mặt Vương gia giúp tiểu nhân, tiểu nhân chỉ muốn xin một quan chức nhỏ thôi.” Hắn có ‘ân tình’ lớn như vậy với nàng, bảo nàng giúp một chuyện nho nhỏ chắc cũng không đến mức quá đáng quá.

“Được.” Vũ Tình đột nhiên lê hoa mang vũ(khóc lóc), điềm đạm đáng yêu nói:“Cẩn Hiên, lần đó ta bị hắn bắt đi, hắn phát hiện ta là nữ còn muốn khinh bạc ta. Nếu không phải ta có một chút công phu, ta đã sớm…… Đã sớm……” Vừa nói vừa rơi lệ, Vũ Tình đóng thật sự quá đạt luôn.

“Cái gì?” Cẩn Hiên vỗ bàn đứng bật dậy. Đỗ Giai Trạch thật đáng chết, không thể không giết hắn! Người mạo phạm Vũ Tình chỉ có một kết cục, đó chính là phải chết.

Đỗ Giai Trạch không ngờ sẽ bị bị cắn ngược lại một cái, vội vàng biện giải nói:“Không phải, Vương gia, ngài đừng nghe nàng nói năng lung tung, là……nàng câu dẫn ta, nên ta mới có thể…… Nàng là kỹ nữ, sao ta lại……” Đỗ Giai Trạch còn chưa nói xong đã bị Cẩn Hiên ngắt lời:“Vả miệng!”

Y Hàn đi tới, hung hăng thưởng cho hắn một cái tát. Cư nhiên dám ở trước mặt Vương gia mắng Tiêu cô nương là kỹ nữ, còn dám nói Tiêu cô nương câu dẫn hắn, không đi mà nhìn xem mình là cái loại mặt hàng gì. Hắn muốn Vương gia tự mình ra tay á, hắn còn không xứng.

Đỗ Giai Trạch còn chưa hết hy vọng:“Là……là thật mà….. Vương gia…… A…… A…… Thật sự là nàng…… câu dẫn ta…… A……”

Giống như tiếng lợn kêu bị chọc tiết. Vũ Tình chịu không nổi bịt lỗ tai, ngay cả tiếng kêu cũng khó nghe như vậy!

Đỗ Chính không đành lòng nhìn đứa con yêu bị đánh, cầu tình nói:“Khuyển tử không hiểu chuyện, đắc tội Vương gia, xin Vương gia thứ tội, tha cho hắn.” Hôm nay thật xui xẻo mà, vốn muốn mua một chức quan cho con, ai ngờ còn chưa kịp nói đến nửa câu thì con liền bị đánh không lí do, sớm biết vậy sẽ không đến đây.

“Hoàng Thượng giá lâm……” Chính Hiên mặt âm u đi tới, những lời bọn họ nói vừa rồi hắn đều nghe thấy. Cho dù Cẩn vương không đánh thì hắn cũng sẽ ra tay, mà lại còn nặng hơn Cẩn vương cơ.

Hoàng đế giá lâm mới làm Y Hàn phải dừng tay. Cha con Đỗ gia như được cứu thoát:“Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế……” Không ngờ Hoàng Thượng đã ở đây rồi, thật tốt quá, Hoàng Thượng có thể làm chủ giúo bọn họ. Vương gia vì một kỹ nữ mà dùng tư hình, cho dù là Vương gia, thiên tử phạm pháp tội như dân thường, nhất định Hoàng Thượng sẽ không bao che. Nói không chừng con của hắn sẽ được phong làm quan, hắn cũng có thể được thăng quan. Hắn luôn thèm muốn chức Thượng thư không biết đã bao lâu rồi. Lúc trước nếu không phải bị Tiêu Tề Uyên chặn ngang thì hắn đã sớm làm được rồi.

“Tiểu Hiên Tử, ngươi đã đến rồi!” Vũ Tình sắc mặt cứ như thời tiết tháng sáu, thay đổi bất thường. Nhảy đến bên cạnh Chính Hiên, cười hì hì kéo tay hắn.

Cha con Đỗ gia thấy cảnh này, nhất thời thay đổi sắc mặt. Tiêu Vũ không phải là sủng thiếp của Vương gia sao? Sao lại thân mật với Hoàng Thượng như thế, lại còn dám lớn mật gọi Hoàng Thượng là ‘Tiểu Hiên Tử’? Chẳng lẽ nàng một nữ thờ hai chồng? Quả thực không còn gì để nói!

“Nói lại tất cả những lời vừa nói cho trẫm nghe.” Chính Hiên cúi xuống, uy hiếp Đỗ Giai Trạch.

Đỗ Giai Trạch đã sớm bị dọa sợ mất mật, nói không được một câu đầy đủ:“Nô tài…… Nô tài……”

“Ngươi nói Tiêu phi của trẫm là kỹ nữ, còn nói nàng câu dẫn ngươi đúng không?” Chỉ với những lời này của ngươi trẫm đã có thể giết ngươi rồi. Vũ Tình trong lòng hăn là nữ thần trong trắng thuần khiết không tì vết, là bảo bối trời ban cho hắn, bất cứ ai xỉ nhục nàng đều đáng chết. Hừ!

“Tiêu…… Tiêu phi?” Chẳng lẽ nàng chính là nữ nhi của Tiêu Tề Uyên? Đỗ Giai Trạch đột nhiên nhớ ra lúc trước nha hoàn của nàng nói bọn họ là người nhà Tiêu Thượng thư, hắn nghĩ các nàng chỉ là dọa hắn, không ngờ hắn lại bán phi tử của hoàng đế vào kỹ viện, thảm rồi, trời muốn diệt hắn đây mà. Lại còn tự mình đến cửa, bây giờ ngay cả một chút cơ hội chạy trốn cũng không có! Không đúng, nàng là phi tử của hoàng đế thì sao Vương gia phải lo lắng cho nàng như vậy? Nàng rốt cuộc là phi tử của ai? Mà mặc kệ là phi tử của ai thì tóm lại vẫn là người hắn không đắc tội nổi.

“Ngươi nói, ngươi phải bị tội gì?”

Bị đôi mắt chim ưng sắc bén của Hoàng Đế nhìn, Đỗ Giai Trạch sợ tới mức ngất xỉu, từ lúc hắn nghe thấy hai chữ Tiêu phi, hắn đã muốn hôn mê rồi. Hoàng đế chính là ngòi nổ ngay bên cạnh đây gì!

Đỗ Chính liều mạng dập đầu:“Xin Hoàng Thượng tha cho con của vi thần, Tiêu phi nương nương, vi thần xin ngươi, khuyển tử bất kính với nương nương, vi thần nguyện ý chịu tội thay hắn, xin nương nương hãy tha cho hắn, vi thần lạy ngươi, van cầu ngươi đó……”

Có phải là đùa quá mức rồi không? Vũ Tình không phải là người ý chí sắt đá, thấy một ông già tuổi hơn tám mươi cũng không khỏi động lòng. Đáng thương cho tấm lòng của người làm cha mẹ trong thiên hạ.

“Tiểu Hiên Tử, coi như thôi đi, ta cũng không sao cả mà, hãy bỏ qua cho hắn đi.” Thật ra lần này xuất cung cũng không phải là không có gì hay,  nàng phát hiện bản tính con người thật tốt, Yên Vũ lâu không đến mức không chịu nổi như trong tưởng tượng, đại đa số vẫn rất lương thiện.

“Nếu Tiêu phi đã xin cho các ngươi thì tội chết có thể miễn nhưng tội sống khó tha. Đỗ tri phủ, trẫm đã điều tra rõ, ngươi đàn áp dân chúng, không dạy nổi con, dung túng con hoành hành ngang ngược, cưỡng đoạt dân nữ. Hôm nay thu lại mũ cánh chuồn(mũ của quan), về phần con ngươi, lưu đày ba năm, vĩnh viễn không được bước vào kinh thành nửa bước, nếu còn dám làm xằng làm bậy, trẫm nhất định sẽ nghiêm trị không tha. Ngươi có phục hay không?” Vốn định hồi cung rồi sẽ trừng trị hắn, nhưng nếu tự hắn đã đưa lên tận cửa thì coi như thuận tiện luôn đi.

“Vi thần phục. Mà không, là thảo dân phục, phục rồi ạ.” Hoàng Thượng như vậy là đã xử nhẹ lắm rồi, hắn phải về mà thu xếp đi thôi.

“Lui ra đi.”

“Vâng.” Đỗ Chính nâng con dậy tập tễnh đi ra.

Hoàng đế lắc đầu, quan lại tham ô đến khi nào mới bắt hết được? Tiện đà xoay người nói với Cẩn Hiên:“Cẩn đệ, trẫm và Tình Nhi phải hồi cung.”

Cẩn Hiên thản nhiên gật đầu:“Ừm, ta cũng nên về biên cương rồi.” Hắn ở kinh thành cũng đã lâu, đến lúc cần phải đi rồi, rời khỏi nơi thương tâm này.

“Nhanh như vậy à, không lưu lại lâu lâu một chút được sao?” Huynh đệ bọn họ còn chưa đoàn tụ. Cẩn Hiên rời đi thật là luyến tiếc.

“Đúng vậy, Cẩn Hiên, sao ngươi lại muốn đi, ngươi đi rồi, ai chơi với ta đây?” Rất lưu luyến Cẩn Hiên đó, về sau sẽ không thể thường xuyên nhìn thấy hắn nữa.

“Có hoàng huynh ở cùng ngươi mà, hắn sẽ vĩnh viễn ở bên cạnh ngươi.”

“Hắn? Hắn sẽ bắt nạt ta á!”

Lúc này Chính Hiên cũng không chịu nhịn:“Aizz, Tiêu Vũ Tình, ngươi nói chuyện phải có lương tâm chứ, trẫm bắt nạt ngươi khi nào hả?” Trên thực tế  người bị bắt nạt là hắn đó.

Vũ Tình cười khẽ vươn đầu lưỡi, nói sai rồi, có điều nàng biết Chính Hiên sẽ không so đo với nàng đâu, nếu hắn dám đối với nàng không tốt, nàng lập tức quay người rời đi.

“Hoàng huynh sẽ không bắt nạt ngươi đâu, nếu hắn bắt nạt ngươi, ngươi cứ nói cho ta biết, ta nhất định sẽ đến cứu ngươi.” Hoàng huynh sao có thể đối xử không tốt với ngươi được, hắn ngay cả tính mạng cũng có thể từ bỏ vì ngươi, ta cũng có thể an tâm xa phó biên cương. Vũ Tình, ngươi phải hạnh phúc, biết không? Cẩn Hiên nghĩ vậy. Hắn không ngờ những lời này sẽ trở thành sự thật.

“Cẩn đệ, trẫm sẽ không cho ngươi có cơ hội này đâu.” Chính hiên tự tin tuyên bố.

“Hoàng huynh, hãy mang đến hạnh phúc cho nàng.” Đây là yêu cầu duy nhất của hắn.

Cẩn Hiên sắp đi mà còn quan tâm đến nàng như vậy, là nàng thật có lỗi với Cẩn Hiên, thật không nỡ để hắn đi. Vũ Tình đột nhiên ôm lấy Cẩn Hiên, nói:“Ngươi cũng phải hạnh phúc nhé.” Một cái ôm chia tay thôi, Tiểu Hiên Tử chắc là sẽ không ăn dấm chua đâu, nếu không nàng lại phải phí công phí sức giải thích với hắn.

“Đừng giữ ta nữa, nếu không ta sẽ không đi nổi đâu.” Cẩn Hiên buông Vũ Tình ra, đã không có ngươi, ta hạnh phúc hay không còn có ý nghĩa gì?

Vũ Tình cười vẫy tay với hắn, cùng Chính Hiên hồi cung, lại không biết rằng phía trước có một âm mưu lớn đang chờ nàng, mà cái giá nàng phải trả rất đắt...
Bình Luận (0)
Comment