Ngày di tích viễn cổ mở càng đến gần, người người đều lo chuẩn bị để tiến vào di tích. Số người truy sát đám Đông Phương Bạch ngày càng ít đi.
Mặc dù là đối tượng đang bị truy sát nhưng ai đó vẫn thảnh thơi tận hưởng cuộc sống khoái lạc trên cành cây như không có gì xảy ra. Lúc này Đông Phương Bạch đang nằm vắt vẻo trên một cành cây thuộc khu rừng mà họ cư trú mấy hôm trước. Chu Tước thì hóa thành hình thú và bay quanh Mộ Khải Siêu vui chơi.
Đang nhắm mắt tĩnh lặng thì đột nhiên Đông Phương Bạch bật dậy và cười một cách man rợ. Mộ Khải Siêu cùng Chu Tước mất hồn vì hành động của Đông Phương Bạch. Cả hai mặt đổ đầy mồ hôi tính chuồng đi chỗ khác. Nhưng rất tiếc Đông Phương Bạch đã nhanh hơn một bước và chặn hết đường lui.
"Ấy ấy, cả hai tính đi đâu? Nghe ta nói này nè." Không chỉ giọng nói sặc mùi bỉ ổi mà cả nét mặt Đông Phương Bạch cũng bỉ ổi không kém. Mộ Khải Siêu và Chu Tước cảm thấy con người trước mắt thật không đơn giản, cả hai tự hỏi liệu bản thân có sai lầm hay không khi đi theo Đông Phương Bạch. Mỗi ngày sống cùng Đông Phương Bạch không chết vì bị thương cũng sẽ chết vì đau tim mất.
"Bạch tỷ, tự nhiên đệ thấy đau bụng quá. Đệ ra kia tý." Mộ Khải Siêu ôm bụng mặt vặn vẹo. Chu Tước cũng một mặt lo lắng đầy quan tâm.
"Ây da, Mộ Khải Siêu nhà ta bị đau bụng. Là một bằng hữu sớm khuya cạnh bên ta sẽ thay ngươi chăm sóc hắn chu đáo. Đi thôi Khải Siêu."
Đông Phương Bạch mặt đen hơn đít nồi quát.
"Hai tên kia vừa phải nha. Ta cũng đã làm gì hai ngươi đau. Ta chỉ muốn bàn về Tư Đồ Tĩnh Nghi thôi mà."
Vừa dứt câu thì đột nhiên Mộ Khải Siêu và Chu Tước quay người lại mặt tươi tĩnh nịnh hót.
"Cái bụng này thiệt tình nha, lúc đau lúc không đau. Đệ tự nhiên khỏe lại rồi. Bạch tỷ không cần lo lắng cho đệ."
Thấy Mộ Khải Siêu nói nói Chu Tước cũng một bên đắp lô.
"Cái bụng của Khải Siêu hư quá. Cũng may là không có gì. Nhưng nói gì thì nói, chuyện của Tiểu Bạch là quan trọng nhất. Ta chỉ định dìu Khải Siêu ra đằng kia rồi sau đó lập tức quay lại với Tiểu Bạch ngay. Nếu đã không có gì thì chúng ta nói về Tư Đồ Tĩnh Nghi thôi. Hô hô."
Nghe một người một thú trở mặt như trỏ bàn tay nhưng Đông Phương Bạch vẫn không chấp nhặt. Chỉ là ánh mắt tràn đầu khinh bỉ.
"Các ngươi nhớ hôm nọ Tư Đồ Tĩnh Nghi hãm hại chúng ta không? Cô ta muốn có Chu Tước nên đã giả bệnh rồi đăng cáo cho cả thành cần có Chu Tước để chưa bệnh?"
"Nhớ chứ sao không? Nhờ phúc của ả mà ta phải chia tay với chiếc giường êm ái của nhà trọ để đến với cành cây khô cứng nơi đây. Không thể nào mà tha thứ được." Chu Tước vô cùng căm tức lên án. Mộ Khải Siêu cũng giận không kém.
"Đúng đúng. Một thiếu gia như ta mà phải bắt ngủ trên cành cây khô cứng. Quá ơi là không thể tha thứ."
Bên cạnh hai ngọn lửa của sự căm hận giường ngủ là một con người rất muốn khóc. Đông Phương Bạch gào thét trong lòng: tại sao? Mộ Khải Siêu thì không nói gì nhưng Tiểu Tước, ngươi là một thần thú, là thần thú cao cấp hơn cả Thiên long, sự kiêu hãnh của ngươi đâu rồi? Mới ở cạnh ta có vài tháng mà một thần thú cao quý lại biến thành cái loài vô sỉ và nhỏ mọn.
Kiềm nén lại cơn thịnh nộ, Mộ Khải Siêu và Chu Tước mặt tươi cười hướng về phía Đông Phương Bạch. Nếu vừa nãy Đông Phương Bạch chỉ mang vẻ mặt bỉ ổi thì ngay bây giờ hai người kia lại trông đê tiện và bỉ ổi hơn gấp trăm lần khi có người gặp gọa.
"Tiểu Bạch thân yêu. Có phải ngươi nghỉ ra cái gì hay hay không?"
Không hổ là giáo chủ một giáo phái. Đối diện với hai khuôn mặt hung ác tột độ kia nhưng vẫn không biến sắc. Không chỉ không sợ mà Đông Phương Bạch còn hùa theo, cười đểu vài tiếng.
"Theo các ngươi thì đối với một cô gái xinh đẹp thì điều họ quan tâm nhất là gì?"
"Là gì?"
"Dung nhan." vừa phát ra hai từ dung nhan Đông Phương Bạch vừa toét mồm nhe răng cười. Nụ cười toét tận mang tai trông cực kỳ kinh dị.
"Ý ngươi là muốn hủy dung nàng?" Chu Tước cùng Mộ Khải Siêu kinh ngạc nhìn Đông Phương Bạch. Sau đó cả hai lăng vào trầm mặc.
Chỉ sau vài giây ngăn ngủi cả ba người đều không hẹn mà cùng ngửa mặt lên trời cười một tràn đầy man rợ. Những người tu sĩ đi ngang qua khu rừng nghe được tràn âm thanh quỷ dị này đều bị thất kinh và tháo chạy về thành. Về sau người dân thành Hoa Hạ đã lan truyền một câu chuyện về nữ quỷ của khu rừng, chuyên dùng nụ cười để ám thần hồn của tu sĩ.
"Tiểu Bạch, ngươi cũng ít có ác nha. Thà ngươi giết nàng còn hơn không. Bất qua ta thích."
"Bạch tỷ thật biết cách làm người khác vui. Vậy không biết khi nào tỷ mới hành động?"
"Ta tính sẽ hành động vào đêm trước ngày di tích mở ra. Chẳng phải ả ta nói bệnh không khỏi cửa được ư? Ta cho ả không thể bước ra khỏi phòng luôn. Không chỉ khuôn mặt mà còn cả cơ thể." Đông Phương Bạch lạnh lùng nói. Giết người thì trước đây Đông Phương Bạch đã tàn sát vô số. Không phải nàng ác, nhưng tại vì những kẻ kia đã ép nàng. Đông Phương Bạch không cho phép có người ảnh hưởng đến con đường nàng đi.
Có người từng hỏi Đông Phương Bạch rằng tại sao phải giết bọn họ? Đâu phải những người đắc tội với nàng đều đáng chết? Tại sao không thả họ một con đường sống?
Đông Phương Bạch chỉ có thể cười khi nghe hỏi. Nàng tha cho họ thì liệu họ có tha cho nàng không? Một khi đã quyết định bước đi trên con đường này thì động lòng chính là điều ngu ngốc nhất. Tha cho bọn họ một con đường để bọn họ quay lại trả thù, sau đó lại giết bọn họ. Thà ngay từ đầu kết thúc thì những rắc rối về sau sao có thể xảy ra.
Lúc này Đông Phương Bạch chọn hủy dung Tư Đồ Tĩnh Nghi cũng không phải vì tha cho nàng sống, chẳng qua là Đông Phương Bạch muốn thử nghiệm thuốc mới của mình. Nàng muốn xem thử một cô gái xuyên không này liệu có thể giải được loại độc này không? Nếu cô ta có thể thì ai biết đâu được ở một nơi nào đó trên thế giới này cũng có người xuyên không tới và giải được. Không phải Đông Phương Bạch coi thường người thế giới này, nhưng sự thật là những người xuyên không thường mang theo bàn tay vàng* nên Đông Phương Bạch mới phải làm vậy. Một phương thuốc độc lại để có người có thể dễ dàng giải được thì chỉ đáng vứt đi.
....--- ------ ------ ------ ------ ----....
Tư Đồ gia, dù không phải là gia tộc lớn lắm nhưng so với Mộ gia thì cũng không kém gì, thậm chí còn có phần nhỉnh hơn. Lúc này trước cửa chính của Tư Đồ gia có bóng người đen lén lén lúc lúc núp trong lùm cây.
"Chu Tước, người giúp ta thiết lập không gian ảo vào những nơi chúng ta đi qua để khỏi bị mấy tên trưởng lão thúi tha phát hiện."
"Ngươi biết đường à?" Chu Tước nhướng mày hỏi. Đông Phương Bạch tự tin vỗ ngực.
"Đông Phương Bất Bại không phải là hư danh nghe chưa. Thôi đừng có thắc mắc, hành động xong rồi tính sau." Nói rồi Đông Phương Bạch rút từ trong ngực ra 1 tấm bản đồ chi tiết về đường đi tới phòng Tư Đồ Tĩnh Nghi.
"Ngươi lấy đâu ra tấm bản đồ này? Không sợ là đồ giả ư?" Chu Tước không tin được hỏi Đông Phương Bạch.
"Làm xong rồi ta sẽ giải thích cho."
"Không được, ta không tin. Lỡ là bản đồ giả rồi bọn mình lạc đường thì lúc đó kêu trời cứu à?"
Thấy Chu Tước cương quyết như thế Đông Phương Bạch đành thỏa hiệp.
"Được rồi, là ta moi được từ một tên đệ tử của Tư Đồ gia. Ngươi nhớ hệ thiên lực khác thường của ta không? Ta biết sử dụng nó rồi. Nó chính là một hệ thuộc về tinh thần, có thể giúp ta không chế thao túng thần lực người khác để họ làm theo ý ta. Ta biết mặc dù tu sỉ cấp cao bình thường đều có thể làm như thế đối với những kẻ có cảnh giới nhược bạo so với họ, nhưng của ta là đặc biệt hơn. Hệ tinh thần thiên lực giúp ta có linh thức vô cùng cao, cao hơn những kẻ vượt cấp của ta. Nếu như linh thức đối với mỗi người là rất khó tăng lên thì ta lại có thể làm cho nó tốc độ thăng cấp như những cảnh giới. Người ta linh thức là gắn liền với từng cảnh giới, mỗi cảnh giới đều giới hạn linh thức tăng lên. Nhưng ta thì linh thức lại bị tách biệt ra thành một hệ thiên lực."
Những lời Đông Phương Bạch khiến Chu Tước vô cùng khiếp sợ. Hai người cùng cảnh giới, thậm chí chênh lệch cảnh giới nhưng nếu kẻ nào có linh thức mạnh hơn thì có khả năng vượt cấp chiến đâu cao hơn. So với cảnh giới thiên lực thì linh thức mới chính là sức mạnh thực thụ. Có thể bây giờ Linh thức của Đông Phương Bạch còn yếu nhưng nếu như nàng nói thì càng thăng cấp về sau sẽ càng bá đạo. Chu Tước cảm thấy quyết định chọn Đông Phương Bạch làm chủ nhân rất đúng đắn. Chỉ có người như thế mới xứng đứng bên cạnh một thần thú như bản thân.
Tuy trong lòng vô cùng kinh hỷ vì tin tốt của Đông Phương Bạch nhưng Chu Tước vẫn làm bộ xem thường.
"Hừ, tuy người nói thế nhưng cũng chưa chắc đã hơn ai. Ngươi còn yêu lắm, phải cố gằng hơn biết chưa."
"Được rồi, ta biết. Ngươi mau tạo không gian ảo đi."
Chu Tước cũng thôi nói chuyện và tập trung vận dụng thiên lực. Dưới chân Chu Tước hiện ra vòng tròn hình trận pháp. Miệng lẩm nhẩm niệm chú, một đạo ánh sáng bay ra bao quanh lấy hai người. Nhìn qua thì không có gì thay đổi, nhưng nếu người bên ngoài nhìn vào sẽ không thấy được người bên trong.
"Đi mau thôi, ta chỉ có thể duy trì được một canh giờ thôi."
"Nhanh mà nhanh mà, chỉ mất khoảng nửa canh giờ thôi."
Hai bóng đen nhỏ nhẹ nhàng bay vào Tư Đồ gia. Dựa vào bản đồ chỉ dẫn cả hai nhanh chóng tìm ra được khu phòng nơi Tư Đồ Tĩnh Nghi ở. Đó là một khu biệt viện vô cùng rộng lớn và xinh đẹp. Đứng bên ngoài, Đông Phương Bạch thả linh thức vào trong thăm dò. Có vẻ như Tư Đồ Tĩnh Nghi đã ngủ, Đông Phương Bạch cùng Chu Tước lặng lẽ vào phòng. Bên trong là một mỹ nữ đang nằm say giấc. Tuy không thể sánh bằng vẻ đẹp của Mộ Chỉ Ly nhưng nàng cũng vẫn tính vào hàng những đại mỹ nhân. Nhìn vào làn da trăng nõn, thân hình đầy đặng của thiếu nữ mới lớn, Đông Phương Bạch bất giác chảy nước dãi.
"Vô chuyện chính đi, ở đó mà còn có tâm tình ngắm cảnh xuân."
"A ha ha, ta không có thèm bộ ngực lớn kia đâu. Tuyệt đối không muốn." Đông Phương Bạch cười giả lã.
"Chữ Ta Muốn in rõ trên mặt người kìa"
"Chúng ta vô chuyện chính đi. Không nói vấn đề này nữa."
Đi tới gần chiếc giường mà Tư Đồ Tĩnh Nghi đang nằm, Đông Phương Bạch lấy từ bên hông ra một cái lọ bằng sắt to bằng cổ tay và dài hơn một gang. Thủ pháp nhanh gọn lẹ, Đông Phương Bạch hắt hết dung dịch bên trong lọ lên người của Tư Đồ Tĩnh Nghi. Thứ chất lỏng ấy vừa chạm vào người của Tư Đồ Tĩnh Nghĩ liền ăn mòn vào da, vùng da bị dính bỏng rát lan ra. Tư Đồ Tĩnh Nghĩ hét toán lên, lúc này người của nàng ta đã xấu xí không thể tả nổi. Đông Phương Bạch cùng Chu Tước nhanh chân rời khỏi nơi này. Lúc cả hai rời khỏi thì cũng là lúc những trưởng lão cùng các đệ tử chạy tới. Những người trong thấy cảnh này đều kinh hoàng.