Ngạo Kiều Dữ Thiên Kiến

Chương 5

Của anh ta gần 30cm, cứ như dã thú mà mạnh bạo đâm vào ở giữa đóa hoa cúc của Doãn Thiên Kỳ, hai cái nhục cầu nặng trịch cứ va đập vào mông của cậu…

Doãn Thiên Kỳ bị làm đến mức hai mắt trắng dã, xuất tinh ngay tại chỗ —–

dương v*t của Lôi Kính bị cúc huyệt co giật hung hăng hấp dẫn, sướng đến nỗi khiến hắn phải kêu to, “Sâu quá, sâu quá, sâu quá đi —– cái miệng dâm đãng này hút dữ quá!!”

Nam căn của Doãn Thiên Kỳ run run kịch liệt, từng giọt tinh dịch màu trắng đậm đặc chảy dọc theo giá sách —–

Lôi Kính nhìn Doãn Thiên Kỳ bắn ra đến sướng như thế, liền tà ác cười nói “Chậc chậc, Doãn đại thiếu gia, nếu như bị chủ nhiệm thư viện biết em xếp sách càng bẩn hơn thì có bị trừ lương không ta?”

Anh ta kịch liệt rút ra cắm vào, Doãn Thiên Kỳ còn đang trong dư vị cao trào cũng không rãnh để quan tâm chuyện đó, rất nhanh lại bị quấn vào bão táp tình hoặc…

Đang lúc hai người đang làm điên cồng, đột nhiên nghe được tiếng mở cửa…

“Doãn bộ trưởng, anh ở đâu vậy? Em là học sinh mới tới làm part-time, có cần em giúp gì không?” Một giọng nữ yểu điệu từ cửa truyền đến. Doãn Thiên Kỳ nghe vậy liền rùng mình, còn Lôi Khi khi nghe thấy thì trong lòng lại tức giận.

Được lắm, cái thằng dâm đãng này, đi làm thêm mà cũng không an phận, xem bố trừng trị em như thế nào!

Lôi Kính đột nhiên bắt lấy đùi của cậu, đại nhục bổng vẫn cứ duy trì tư thế sáp nhập, ôm lấy cậu ta —-

“Hư uhm—-” Đâm chết em đi! Cự bổng không chút báo trước liền hung hăn xuyên xỏ vào cúc tâm, Doãn Thiên Kỳ toàn thân co rút, che miệng lại để không phát ra âm thanh nào!

“Doãn bộ trưởng, anh có ở trong này không?” Tiếng bước chân từ cửa từ từ tiến tới giá sách hai người đang trốn…

“Doãn đại thiếu gia, có người đang gọi em đấy.” Doãn Thiên Kỳ sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, bắt đầu liều mạng vùng vẫy!

“Mau thả tôi xuống!”

“Thả xuống? Không cần, anh ẵm em đi gặp cô ta.”

Lôi Kính ‘tốt bụng’ đi vài bước. Trọng tâm của Doãn Thiên Kỳ đều đặt trên đại nhục bổng, anh ta nhúc nhích một cái, côn th*t tựa như cái khoan điện, nhắm thẳng vào cúc tâm mềm mại mà xuyên xỏ!

Doãn Thiên Kỳ há to miệng, muốn kêu cũng kêu không được, bị người ta làm cho toàn thân run run, đã vậy còn không thấy thẹn khi d*m thủy chảy ra từ nơi giao hợp…

Lôi Kính lại bước tới thêm vài bước, ruột của Doãn Thiên Kỳ bị đại nhục bổng nóng hổi kia cứ như làm cho tan thành nước, khoái cảm đến tận xương, khiến cậu nhịn không được ôm vòng tay ra phía sau ôm lấy gáy anh, toàn thân run rẩy điên cuồng, nam căn phía trước bắn tung tóe, cúc huyệt phía dưới cũng phun ra một lượng lớn dâm dịch, làm cho sàn nhà biến thành một mảnh bừa bãi…

Đại nhục bổng đã nhịn mấy ngày của Lôi Kính vốn đã muốn bắn, lần này lại bị cái động dâm đãng của Thiên Kỳ cắn chặt, khoái cảm điên cuồng khiến anh vặn vẹo eo một cái, côn th*t căn trướng màu tím bắn tinh điên cuồng ——

“A—-” Cúc tâm non mềm của Doãn Thiên Kỳ nóng rực như bị phỏng, lập tức một tiếng la thảm thiết kêu lên. Nữ sinh nghe thấy tiếng la thì hoảng sợ! Sỡ hãi hỏi “Doãn bộ trưởng, là anh hả?”

Doãn Thiên Kỳ bị anh ta làm đến muốn mất luôn cái mạng, chỉ có thể suy yếu nói “Cô tới đây làm gì? Mau cút khỏi đây cho tôi!” Nữ sinh vẫn không hết hy vọng “Doãn bộ trưởng…”

“Cút!”

“Huhu… Doãn bộ trưởng đừng giận, em đi là được mà!” Nữ sinh vô tội thiếu chút nữa không cẩn thận làm vỡ ‘gian tình’ của Doãn đại thiếu gia, chỉ có thể vừa chạy vừa khóc sướt mướt. Thật tội nghiệp cho tấm lòng của thiếu nữ chà đạp dưới đất, quá bi thảm đi!

Bởi vì sợ con gấu không biết tiết tháo kia ‘quấy nhiễu tình dục’, Doãn Thiên Kỳ đành phải dằn lòng xin nghỉ việc ở thư viện.

“Tức quá! Đây nhất định là quỷ kế của thằng gấu đó!” Doãn Thiên Kỳ ngồi ở văn phòng hội học sinh, tức giận kêu to!

“Sao thế? Bị điên à?” Tống Tiệp nhìn bộ dáng phát điên của thằng bạn thân, không khỏi cười khổ. Gần đây Thiên Kỳ xảy ra chuyện gì vậy? Hơi một tí liền phát bệnh la hét om sòm. Chồng yêu Cổ Vân Phong của anh có siêu năng lực, hay là gọi anh ta tới nhìn Thiên Kỳ xem, có phải bị trúng tà không?

“Tống Tiệp!” Doãn Thiên Kỳ nhào tới nắm lấy bờ vai của anh, kích động la to “Tôi muốn kiếm tiền! Tôi muốn kiếm tiền!” Lần này Tống Tiệp đã chắc chắn bạn thân của anh đã bị trúng tà.

Đường đường là Doãn đại thiếu gia giàu có vậy mà bây giờ lại thiếu tiền đến nỗi phát điên? Rõ ràng mới hôm qua cổ phần của xí nghiệp Doãn gia cao nhất mấy năm qua mà!

“Thiên Kỳ, cậu bình tĩnh một chút. Từ từ rồi nói, từ từ rồi nói!”

“Cậu bảo tôi bình tĩnh sao được!? Tôi chỉ còn có một tuần! Tôi tuyệt đối muốn kiếm thật nhiều tiền, sau đó lấy tiền đập chết thằng gấu thúi đó!” Doãn Thiên Kỳ kích động đập bàn!

Tống Tiệp dường như đã nghe ra được manh mối “Chuyện cậu kiếm tiền có liên quan đến Lôi Kính à?”

“Vô nghĩa! Tôi nhất định phải làm thêm kiếm thật nhiều tiền để thắng hắn! Tụi tôi đã cá độ đấy!”

Tống Tiệp hiểu ra liền gật gật đầu “Tôi biết rồi.” Khẳng định là thằng Lôi Kính đó dùng chiêu khích tướng, khiến cho Thiên Kỳ cá độ với hắn. Thật tội nghiệp cho học sinh thiên tài – tư chất nổi trội Doãn Thiên Kỳ, sao mà vừa gặp phải cái thằng vừa hai lúa vừa cá biệt, đại não liền bị chập mạch vậy? Anh còn chưa gặp được người nào khiến Doãn thiếu gia để đến vậy. Đúng là khắc tinh mà!

“Muốn kiếm tiền thì cũng đơn giản thôi. Tuần sau trường chúng ta mở hội, cậu mở một cái quầy hàng ở chỗ tốt, dựa vào nhan sắc của Doãn đại thiếu gia cậu thì chẳng lẽ không có ma nào tới?”

“Nhan sắc cái gì?! Cậu cho rằng Doãn Thiên Kỳ tôi là thứ để mua vui ư?”

“Hì hì, nói mua vui thì khó nghe quá, cậu chưa từng nghe qua mỹ nam kế à?”

“Hừ, cái này nghe qua không ít!”

“Doãn đại thiếu gia cậu đứng ở đó rồi rao hàng, người ta mua gì liền bán cái đó, so với đi in tiền còn nhanh hơn!”

“Hì hì, ý kiến nghe được đó, vậy cậu nghĩ tôi nên bán cái gì đây?”

“Cà phê thì sao?”

“Ừ cái này được nè, đơn giản thuận tiện, OK, tôi đi chuẩn bị liền đây, cảm ơn nha, Tống Tiệp!”

Nhìn bạn thân mặt mày hơn hở, chạy nhanh như chớp, Tống Tiệp đột nhiên nhớ tới một vấn đề nghiêm trọng. Aish!! Thảm rồi, vạn nhất bị chồng yêu biết được đó là chủ ý của mình để cho Thiên Kỳ thắng Lôi Kính, không biết ảnh có mắng mình không ta?

Không được rồi, mình phải mật báo cho chồng yêu biết mới được.

Thiếu niên vì người yêu mà trở thành điệp viên hai mang kia chạy nhanh như chớp không thấy tung tích.

Ai mà ngờ đâu, lễ hội trường trung học Thượng Lạc Hữu Thượng lần thứ nhất lại đặc sắc đến vậy…

Trời trong nắng ấm, bầu trời quang đãng.

Lễ hội hai trường Thượng Lạc Hữu Thượng lần đầu xác nhập, có nói là nơi tụ tập của ông to bà lớn, náo nhiệt không dứt.

Cha mẹ học sinh trường Thượng Lạc thì đi xe nhà nước, chạy xe máy, khổ hơn là đi bằng máy kéo.

Còn cha mẹ của học sinh trường Hữu Thượng thì ngồi xe Roll-Royces, Bentley hoặc mấy hãng xe hiếm gặp khác, nhao nhao xuất hiện.

Trong đó, người quan trọng nhất, chính là lão gia Doãn gia khí chất xuất chúng.

Nói là lão gia, kỳ thật chẳng có già chút nào.

Chỉ thấy ông rõ ràng mang bộ dáng của Doãn Thiên Kỳ hai mươi năm sau mà thôi, cũng chiếc mắt kính gọng vàng đó, quần áo nho nhã, thái độ ung dung, không hổ là Tổng giám đốc tập đoàn tài chính.

Người phụ trách công việc tiếp đãi là cán sự trưởng giải trí Vương Vũ Kiệt đón bác Doãn đến đây, hưng phấn đi lên nghênh đón.

“Bác Doãn, hoan nghênh hoan nghênh.”

Doãn Lưu Phong mỉm cười “Vũ Kiệt, vất vả rồi.”

“Đâu có, bác Doãn có thể tranh thủ thời gian đến đây để tham gia lễ hội là điều cực kỳ vinh hạnh. Thiên Kỳ nhất định sẽ rất vui.”

Vương Vũ Kệt biết bác Doãn thường đi thị sát các công ty chi nhánh ở các nước khác trên thế giới, nguyên một tháng chỉ có khoảng nửa tháng là ở trong nước, nhưng chỉ cần được về nhà là sẽ tìm mọi cách để ở chung một chỗ với đứa con trai, đối với cậu cực kỳ nuông chiều.

Lúc Thiên Kỳ còn nhỏ thì bác gái Doãn vì bệnh mà qua đời, bác Doãn điều kiện tốt như vậy mà vẫn chưa tái hôn, nghĩ tới thật sự là quá si tình rồi.

“Bác Doãn, để con dẫn bác đi tìm Thiên Kỳ, cậu ấy đang làm việc ở quầy bên kia.”

“Không sao, con làm việc của con đi, để bác tự đi dạo một chút rồi đi tìm Thiên Kỳ.”

“Được rồi, vậy bác Doãn cứ tự nhiên, chúng ta gặp sau.”

“Ừm.”

Doãn Lưu Phong rất ít có cơ hội tham gia các hoạt động trường của con trai, hứng thú nổi lên dạt dào giữa các quầy hàng sáng tạo của học sinh.

Có người mở quầy bán khoai lang nướng, tuy nhiên nướng muốn khét luôn.

Còn có người mở quầy vớt cá vàng, cả đám cá như đang trút hơi thở cuối cùng.

Tuy tay chân bận rộn thế nào thì các học sinh vẫn rất là vui vẻ.

Đi dài dài xuống các quầy, Doãn Lưu Phong từ từ mất đi hứng thú, đang muốn định đi tìm con trai mình thì đột nhiên phía trước truyền đến một trân xôn xao!

“Nhanh lên nhanh lên! Đến quán anh Lôi đi! Chậm chân là hết sạch đó!”

“Ừ, chạy mau lên! Vạn nhất không thấy được kỳ cảnh trăm năm khó gặp này là sẽ phải ân hận suốt đời đó!”

Nhìn thấy học sinh hưng phấn như thế, Doãn Lưu Phong không khỏi bật cười.

Anh Lôi là ai thế? Có mị lực lớn như vậy sao?

Quầy hàng trước mặt ngàn đầu người di chuyển, người người huơ huơ tờ tiền mặt, nhao nhao gào to —– “Cho tôi một ly cà phê!”

“Một ly mà cũng dám đến? Cút ngay! Cho tôi mười ly!”

“Mới mười ly mà cũng làm dữ? Cho tôi hai mươi ly!”

Cà phê gì mà ngon đến độ khiến cho học sinh Thượng Nhạc đấu đá nhau đến vậy, tất cả mắt đều đỏ cả lên, giành giật muốn vỡ đầu?

“Lôi Kính, sao rồi? Chiêu này lợi hại không? Xem tao vì mày mà đưa tới mấy cái mỏ tiền luôn này.” Cổ Vân Phong đắc ý cười.

“Thằng láo lếu! Kêu bố mày bán nụ cười thì cũng được chứ cần gì phải mặc cái này chứ?!”

Lôi Kính cúi đầu nhìn bộ váy nữ hầu mình đang mặc ngắn tới nỗi muốn lộ hết cả mông, quả thực khóc không ra nước mắt.

“Chết tiệt! Mày nhất định phải làm váy ngắn đến vậy sao? Có thiếu vải đến mấy cũng không cần thiếu đến mức này đi?”

“Thiếu vải? Mày biết mày to con thế này khiến tao mất bao nhiêu vải không? Làm có bộ quần áo mà cứ tưởng làm cho voi mặc không bằng. Huống hồ bổn thiếu cũng đã chuẩn bị cho mày đôi vớ, ít nhiều gì cũng che được một phần chứ bộ.” Cổ Vân Phong vẻ mặt vô tôi.

“Đây là vớ da đó thưa ngài! Che che cái mông!”

Cổ Vân Phong phóng khoáng vuốt tóc “Nam tử hán đại trượng phu, cho người ta xem mông có liên quan gì đâu?”

“Vậy mày che mông làm gì sao không để người ta thấy đi.”

“Được thôi, cởi đồ ra tao mặc cho, tiền hôm nay quầy kiếm được sẽ là của tao.”

“Mơ đi!” Lôi Kính cũng không muốn thua Doãn Thiên Kỳ, không thừa diệp hôm nay moi tiền thì biết tới chừng nào?

“Rồi rồi, sẵn sang đi, không phải chỉ là cho người ta thấy mông thôi sao, cũng chẳng mất miếng thịt nào. Tạo dáng chuyên nghiệp!”

Lôi Kính quả thực rất lúng túng.

Nhưng vì kiếm tiền, đành phải miễn cưỡng nặn ra một tia mỉm cười.

“Aaa! Anh Lôi cười kìa! Dễ thương quá đi!”

“Đúng vậy đúng vậy, đó giờ không biết anh Lôi mặc đồ nữ hầu lại xinh vậy đó nha!”

“Đáng tiếc lại cấm chụp ảnh, rất muốn lưu lại làm kỷ niệm đó.”

“Nếu cậu không muốn sống thì cứ việp chụp.”

“Tớ không dám. Bị anh Lôi đấm phát chết luôn í.”

“Vẫn là nên uống chút cà phê, dùng mắt ngắm hàng mát mẻ tốt hơn.”

“Ừ ừ, tụi mình dùng sức chen vào đi, vạn nhất hết cà phê là thảm lắm.”

Ngay khi quầy hàng Lôi Kính đang chen chen lách lách thì một người đàn ông đi tới chỗ tính tiền của quầy, trên mặt nở ra nụ cười nho nhã.

“Tất cả mọi người không cần chen lấn, cà phê ở đây tôi bao hết. Đồ miễn phí xin mời mọi người đến uống.”

“Wow, tuyệt quá!” Mọi người hoan hô một trận.

Đối với học sinh Thượng Nhạc tiền tiêu vặt ít đến đáng thương mà nói, đây quả thực là ông già Noel từ trên trời rơi xuống.

Lôi Kính trợn tròn mắt.

Người này sao thấy quen quen ta?

Đang lúc con gấu đang nhìn đến mê ẩn, người đàn ông kia ôn hòa nở nụ cười “Xin lỗi, trên người tôi không có mang theo tiền mặt, phiền cậu đi theo tôi ra xe lấy tiền được không?”

Lôi Kính nghe thấy liền sửng sốt.

Cổ Vân Phong đánh hắn một cái “Phát ngốc gì chứ? Còn không mau đi đi, đây là mỏ tiền lớn đó.”

“Ah… được.” Lôi Kính như trong mộng mới tỉnh, dùng lực gật gật đầu.

Người đàn ông đi tới một bước thì mọi người lập tức tự động chia thành hia bên, khiến ông cứ ung dung đi trước, tựa như ông được trời sinh ra là vương giả khiến người ta phải thần phục.

Kỳ quái, ông ta rốt cục là giống ai vậy?

“Lão gia, mời.” Tài xế cung kính mở cửa xe.

Người đàn ông chuyển hướng nhìn Lôi Kính “Theo tôi vào đây lấy.”

Lôi Kính cùng ông ta ngồi xuống, đôi mắt to nhìn chăm chằm vào tờ tạp chí ô tô mới nhất tên ‘Ảo ảnh’, vẻ mặt có điểm thất vọng.

“Sao thế? Không thích?”

“Cái xe này chẳng có chút hay ho gì…”

Người đàn ông nghe vậy cũng không tức giận, ôn nhu cười “Vậy cậu thích xe gì? Tôi mua cho cậu.”

Lôi Kính nghe thế liền sửng sốt “Mua cho tôi? Ông mua cho tôi làm gì?”

“Khỏi ra vẻ, nhìn cậu giống như cực kỳ thiếu tiền đi. Từ khi mua được đêm đầu của cậu, cậu liền mất tích. Hại tôi tìm cậu lâu như vậy, không ngờ tới trường này lại gặp cậu. Xem ra cậu vẫn ‘ngon lành’ như cũ nhỉ…”

Tay người đàn ông không khách khí mò lên đùi đã được mang vớ da của hắn.

Má—–

Bị sỉ nhục khiến lửa giận nổ tung trong đầu!

Hắn đường đường là đại ca Lôi mà lại bị người đàn ông trung niên kia quấy, rối, tình, dục!

Cái này không thể nào mà nhẫn nhục được!

“Bố làm thịt mày!”

Lôi Kính đưa ‘tay gấu’ vung mạnh xuống, sấm vang chớp giật —-

Bốp —–

Không ngờ rằng người đàn ông có văn hóa lại nhã nhặn thế này lại có lực tay mạnh đến vậy, một lát sau đã nắm chặt được tay Lôi Kính, đè hắn ở dưới thân mình!

“Ông già điên! Dê già! Buông tôi ra!” Lôi Kính không cam lòng rống to.

“Chậc chậc, thật sự là em chẳng thay đổi chút này hết, vẫn cứ thích chơi trò đánh nhau kịch liệt như vậy.”

Người đàn ông cười nham nhở, luồn tay vào trong váy của hắn, vuốt ve cái mông rắn chắc.

Toàn thân Lôi Kính nổi da gà, sống chết vùng vẫy. “Đồ thần kinh! Ai chơi với ông chứ? Tôi cảnh cáo ông, ông không thả tôi ra tôi liền thiến ông!”

“Anh rất thích thằng nhóc dâm đãng nhiệt tình như em, thật sự là hấp dẫn người quá!”

Lôi Kính thấy ánh mắt người đàn ông phía trên mình, con người đen láy lóe lên một tia sáng như thú săn, trong lòng hồi hộp một phen, vừa định mở miệng chửi —-

Xoẹt—-

Vớ da mang bên dưới bị người người đàn ông xé rách ——

“AAA! Đồ thần kinh! Ông muốn làm gì?”

Sức mạnh Lôi Kính rất lớn, chẳng hiểu sao lại không thể thoát khỏi kềm chế của người đàn ông có bề ngoài lịch sự thế này, không khỏi cảm thấy giật mình.

Ông già này là quái vật! Quái vật!

“Làm gì à? Đồ yêu tinh như em không phải đã biết rõ rồi sao lại còn hỏi? Lần trước bị anh làm cho bắn đến mấy lần, la hét đến khản cổ, chẳng lẽ em còn không biết anh muốn gì?”

“Ông bị chứng lãng trí hả ông già? Ai bị ông ‘làm’ chứ?”

“Quên rồi hả? Yên tâm, anh lập tức khiến em nhớ lại.”

Xoẹt——–
Bình Luận (0)
Comment