Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 31

Sáng sớm Nguyễn Tương Nam còn có cuộc phẫu thuật, là hỗ trợ cho Diệp Trưng.

Cuộc phẫu thuật này kéo dài hơn sáu giờ, trong khi phẫu thuật không ngừng xảy ra vấn đề đột ngột, khiến cho cô càng khẳng định một điều: mỗi lần cô hỗ trợ cho Diệp Trưng đều sẽ xảy ra vấn đề phát sinh, tốt nhất vẫn là hai người bọn họ không nên xuất hiện cùng nhau trên bàn mổ.

Cô đi ra khỏi phòng phẫu thuật, quần áo phẫu thuật màu xanh lam cũng đã thấm đầy mồ hôi, dính vào trên lưng khiến cô rất khó chịu. Mà trên thực tế bây giờ cũng đã đến thời điểm lạnh nhất trong năm.

Cô đi vào phòng thay đồ tắm rửa, thay quần áo, gặp y tá trưởng. Cô ôm một bó hoa hồng đỏ to, đi tới phía cô. Nguyễn Tương Nam buộc mái tóc vẫn còn hơi ẩm lên, cười trêu ghẹo cô: "Có cần phải sến như vậy hay không, chỉ là mới một lát không gặp sẽ phải tặng hoa cho chị."

Y tá trưởng cười với cô hỏi: "Hoa này rất đẹp đúng không?"

"Đương nhiên là rất đẹp."

"Đối với tôi không nhịn được ao ước ghen tị?"

"Đúng vậy."

Y tá trưởng cười đem hoa đưa cho cô: "Thật ra thì cô cũng không cần đáng thương như vậy, bởi vì hoa này chính là đưa cho cô."

Nguyễn Tương Nam sửng sốt một chút, đưa tay nhận lấy bó hoa, lật tấm thiệp kẹp trong giấy bọc ra xem, phía trên ngược lại không có viết lời chúc gì, chỉ là ở chỗ ghi lời chúc viết một chữ “Trác”.

Cô nhìn tấm thiệp kia, thật không biết phản ứng ra sao.

Cô ôm bó hoa trở về phòng làm việc, bỏ hết lớp giấy bọc phức tạp bên ngoài đi, mang lọ hoa đến- cắm hoa vào trong lọ rồi đặt lên bệ cửa sổ. Trác Diễm không chủ động nói, cô cũng không chịu hỏi, ai biết được đến ngày hôm sau, di@en*dyan bó hoa thứ hai lại đưa đến, cô chỉ có một bình hoa, không thể làm gì khác hơn là đem hoa tặng cho phòng khám cách vách.

Tiếp theo ngày thứ ba ngày thứ tư ngày thứ năm, mỗi ngày đều đúng giờ điện hoa được chuyển điến, khiến cả nhân viên chuyển hoa cũng biết cô, thấy cô liền trực tiếp cười chào hỏi: "Hôm nay lại là cô, tới ký nhận giúp tôi."

Y tá trưởng nhìn tờ ký nhận mới kia lại nâng bó hoa bách hợp lên, chẹp miệng: "Đúng là tạo nghiệt, tằn hoa kiểu này đúng là đốt tiền."

Nguyễn Tương Nam cũng cảm thấy rất rối rắm.

Trác Diễm quả nhiên không hiểu rõ cô, đưa hoa một hai lần là sở thích, ngày ngày như vậy lại không bằng trực tiếp gặp cô. Phải biết rằng hiện tại cô thật sự rất phiền não tìm cách xử lý mấy boa hoa kia.

"Nhưng mà," y tá trưởng đổi chủ đề, "Nếu có người chịu đốt số tiền này tặng hoa cho tôi, ta nhất định sẽ theo anh ta."

An Nhã đặt hóa đơn trong tháng của tiệm hoa lên đầu tiên: "Của tiệm hoa đưa tới, phiền Trác tổng ký tên."

Trác Diễm không cả xem qua, trực tiếp lấy bút ra ký tên.

An Nhã mang catalog của Sav¬ile Row quý này đặt trước mặt anh: "Đây là catalog mới nhất, Trác tổng anh xem qua rồi nói với tôi, tôi quay lại rồi sẽ gửi email."

Trác Diễm mở calalog ra, cứ theo thường lệ chọn mấy bộ com-lê màu xám với màu đen, lại chọn vài cái áo sơ mi, rồi đóng lại đưa cho cô.

An Nhã nhắc anh: "Trác tổng, về sau Nguyễn tiểu thư sẽ cùng anh xuất hiện trong các buổi tiệc rượu, tốt hơn là cũng đặt luôn mấy bộ?"

Tin tức Trác Diễm đính hôn đã truyền ra cả công ty, tuy nói chỉ là đính hôn, không có tờ giấy kia làm vật bảo đảm, tương lai vẫn có cơ hội lật bàn, nhưng cũng đủ khiến rất nhiều người tan nát cõi lòng.

Trác Diễm ngẩng đầu lên, trầm ngâm chốc lát: "Cô giúp tôi chọn một nhãn hiệu rẻ tiền, theo số đo của Nguyễn tiểu thư mà mua, không cần mẫu mã phiền toái như vậy, không mất hết thể diện là được."

". . . . . . Hả?" An Nhã ngây ngẩn cả người, lắp bắp lặp lại, "Nhãn hiệu rẻ tiền?"

"Cô bình thường không phải rất thích đi dạo phố sao? Chọn nhãn hiệu rẻ hơn, không cần quá đắt, mua về xong cắt bỏ toàn bộ nhãn hiệu và hướng dẫn đi."

An Nhã không dám hỏi nhiều, liền ôm tài liệu đi ra ngoài, quay người ngồi vào bàn làm việc, mới tỉnh hồn lại. lee^qu.donnn), Cô thật sự bị làm cho chấn động, cùng với chấn động, cô còn cảm thông sâu sắc đối với Nguyễn Tương Nam—— Ông chủ nhỏ thật sự quá keo kiệt rồi, tiền lương hàng năm của anh ở vị trí đó, cuối năm còn có hoa hồng, lại muốn cô chọn một nhãn hiệu rẻ tiền.

Quả nhiên mỗi người đều có khuyết điểm, chỉ là nhất thời không phát hiện mà thôi.

Ông chủ nhỏ trẻ tuổi anh tuấn nhiều tiền, lại thành ra keo kiệt như vậy, cũng may cô không thích anh, cô chính là không nhịn được đàn ông keo kiệt. Nguyễn tiểu thư thật sự là quá đáng thương.

Chủ nhật, Nguyễn Tương Nam không phải trực, liền ngủ nướng, ai biết đến lúc tám giờ, ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa, là Trác Diễm: "Em còn nửa tiếng nữa để rời giường."

Nguyễn Tương Nam không thèm để ý tới, lật người ngủ tiếp.

Qua năm phút đồng hồ, Trác Diễm mở cửa đi vào —— cũng là cô sai lầm, trước khi ngủ nên khóa trái cửa. Trác Diễm đi tới bên giường, cúi người xuống kéo một góc chăn: "Cuối cùng cho em một lựa chọn, em muốn tự ra khỏi giường, hay là muốn chờ anh giúp?"

Nguyễn Tương Nam thấp giọng nói nhỏ: "Chào anh. . . . . ." Cô tuần này trực ca đêm không ngừng, tuy rằng buổi tối ít ca bệnh hơn so với ban ngày, nhưng mỗi khi nghỉ nằm một lát thôi, lại có người cắt đứt giấc ngủ của cô. Mặc dù Trác Diễm vẫn còn đang dùng ý chí kiên trì lớn nhất để ngủ trên sofa, nhưng ngày đêm không có cô như vậy thật khiến anh phát điên.

Cô suy nghĩ một chút, lại hỏi: "Có lựa chọn thứ ba không?"

Cả người Trác Diễm dần thấp xuống -, trực tiếp đem cô vây ở trong hai cánh tay của mình: "Lựa chọn thứ ba? Có, hôm nay chúng ta không cần đi nơi nào cả, cứ như thế này đi."

Nguyễn Tương Nam còn định nói chuyện, đã bị anh trực tiếp đè lên, nhất thời thở cũng không kịp, chỉ đành phải mở mắt: "Bây giờ em đứng lên còn không được sao?"

Trác Diễm vô cùng quân tử ngồi dậy, nhìn cô xuống giường khoác thêm áo ngủ đi rửa mặt. dieendaanl Cô quay anh còn đứng ở nơi đó, mới bất đắc dĩ nói: "Em muốn thay quần áo, anh có thể tránh đi một chút được không?"

"Có quan trọng không? Chúng ta đã có hôn ước."

Nguyễn Tương Nam kéo tủ quần áo ra dừng tay một chút: ". . . . . . Tùy anh." Anh nói như vậy rồi, cô cũng chỉ có thể không thèm để ý, nhưng không biết vì sao sao cả quá trình thay quần áo đều có chút cảm giác đứng ngồi không yên.

Cô sửa sang trang phục xong, Trác Diễm lại quan sát từ trên xuống dưới một lần, gật đầu một cái: "Đi thôi."

"Đi đâu?"

Trác Diễm ở nhếch miệng lên nở một nụ cười: "Ăn điểm tâm, cùng cha anh, có lẽ còn mẹ kế của anh."

Nguyễn Tương Nam có chút kinh ngạc: "Nhưng tối hôm qua anh không có nói."

"Thật sao?" Anh hời hợt nói, "Có lẽ là anh quên."

"Chuyện quan trọng như vậy anh cũng có thể quên?"

Thời điểm, cả thành phố đã dần dần thức tỉnh, có một cặp vợ chồng đang mang đứa nhỏ đến nhà trẻ, bóng dáng nho nhỏ khoác một chiếc cặp sách to đùng.

Trác Diễm quay đầu nhìn cô một cái: "Em cảm thấy điều này rất quan trọng? Xem ra em rất coi trọng hôn ước này."

Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Em đương nhiên coi trọng."

Trác Diễm giúp cô mở cửa xe, vốn là vừa nghĩ tới hôm nay phải cặp cha anh và mẹ kế đã cảm thấy dạ dày khó chịu, nlze.qu;ydo/nn nhưng là nghe cô nói như vậy, tâm tình cũng không còn đi xuống nữa. Anh đánh tay lái, trầm ngâm nói: "Em coi trọng hôn ước giữa chúng ta. . . . . . Là bởi vì cái gì?"

Lại không yên tâm rồi, Nguyễn Tương Nam ở trong lòng oán trách, nhưng vẫn kiên nhẫn trả lời: "Bởi vì em thật sự rất thích anh."

Trác Diễm quay đầu nhìn cô: "Có thích nhiều không? Đến mức ngưỡng mộ?"

"Đúng vậy, đúng vậy, em rất ngưỡng mộ anh."

Thế nhưng anh lại còn bất mãn, chỉ trích nói: "Đây là thái độ qua loa lấy lệ?"

Nguyễn Tương Nam không nhịn được nhìn đồng hồ, bọn họ đi như vậy chắc sẽ không trễ đến: "Thái độ của em đúng là, ngoài miệng nói cái gì cũng không tính toán, nhưng là trong hành động làm cái gì mới là sự thật."

Trác Diễm gật đầu: "Được, anh muốn xem em hành động."

Thật ra thì Nguyễn Tương Nam ở trong vài ngày ngắn ngủn nhìn thấy Trác Biểu Dương lần thứ hai, cảm giác vẫn là có chút phức tạp, cô do dự chốc lát, nói: " Bác Trác."

Trác Biểu Dương cười với cô, giới thiệu vợ sau Lăng Tiêu với cô biết: "Đây là của phu nhân của ta, theo như thân phận mà tính cũng là trưởng bối của cháu, cháu có thể gọi cô Lăng là bác gái."

Lăng Tiêu cười vỗ một cái mu bàn tay ông: "Bỗng chốc đã kêu tôi già đi."

Trác Biểu Dương cười sang sảng: "Chẳng lẽ em còn muốn nghe Tương Nam gọi em là chị hay sao?"

Trác Diễm không nói một lời giúp Nguyễn Tương Nam kéo ghế ra, đợi cô ngồi xuống rồi mới ngồi xuống vị trí bên cạnh cô, đối diện là cha của anh và mẹ kế. Anh ngắn gọn cắt đứt đối thoại của bọn họ: "Điểm tâm sáng lần này con mời, tùy ý mọi người."

Trác Biểu Dương gõ gõ cái bàn: "Để Tương Nam chọn trước đi."

Phục vụ đem hai bản thực đơn ở trước mặt Nguyễn Tương Nam, cô mở một quyển ra, thầm nghĩ Trác tiên sinh để cho cô chọn món trước đoán chừng là muốn xem phương diện năng lực ứng đối của cô, muốn gả cho Trác Diễm, chắc chắn không phải một học vị bác sĩ là có thể lên đài. dinendian Cô vừa chỉ món cho người phục vụ đứng ở phía sau, vừa thỉnh thoảng lại hỏi thăm ý kiến của ba người kia, mấy món ăn và điểm tâm đã được phối hợp cân đối, cuối cùng đẩy thực đơn tới trước mặt Trác Diễm: "Em đã chọn những món này, anh cảm thấy như thế nào?"

Trác Diễm trực tiếp đem thực đơn đóng lại trả lại cho phục vụ: "Được rồi, cứ như vậy đi."

Anh giơ tay đè lên cổ tay Nguyễn Tương Nam, nhỏ giọng nói: "Ý định của con là chờ qua giai đoạn công việc cuối năm bận rộn này, thì nghỉ vài ngày, con muốn mang Tương Nam đi gặp bà ngoại và mẹ con."

Vốn là Lăng Tiêu ngồi ở phía đối diện mặt mỉm cười nhất thời sắc mặt không được tự nhiên, có chút lúng túng cứng lại.

Trác Biểu Dương nói: "Vốn là ta nên đi cùng với các con, chỉ là các con hiện tại nên bồi dưỡng tình cảm nhiều hơn, ta chen vào giữa có vẻ làm cản trở rồi. Yêu cầu nghỉ phép này của con, ta phê chuẩn."

Trác Diễm gật đầu một cái: "Con nghĩ, mẹ con cũng sẽ không bằng lòng nhìn một người phụ nữ khác tới quét mộ của bà."

Sắc mặt của Trác Biểu Dương cũng có chút khó coi.

Nguyễn Tương Nam xoay cổ tay, lồng vào tay của anh, lòng bàn tay của anh có chút lạnh lẽo ươn ướt, ngón tay cũng còn có chút run rẩy. Trác Diễm rất nhanh nắm chặt tay của cô, giọng nói bình tĩnh nói thêm một câu: "Xin lỗi, lời con vừa mới nói quá vội vàng."

Vừa vặn lúc này món sủi cảo tôm hấp măng đã bưng lên, Nguyễn Tương Nam cầm bình trà lên, đứng dậy rót trà cho bọn họ. Trác Biểu Dương cười với cô cười: "Cám ơn."

Bữa điểm tâm sáng này bắt đầu hơi muộn, đợi đến khi Lăng Tiêu rốt cuộc trở lại bình thường, bắt đầu cười cười nói nói tích cực, không khí cuối cùng không hề nữa khó chịu đựng. Nguyễn Tương Nam cũng là biết rõ cái này được rèn luyện từ khi còn tranh giành rồi trở thành phu nhân sau Trác Biểu Dương, bàn về diện mạo cô coi như là thanh tú, trong đám minh tinh mỹ nữ ấy, cô chỉ có thể coi như là canh suông quả nước, nhưng nói về khả năng giao thiệp và thương lượng, bà thật sự là vượt xa người bình thường. eqiudoon Khó trách Trác Diễm ấm ức, nhưng là không có khả năng đổ tội cho đối phương.

Khẩu vị Trác Diễm thật ra thì có chút lệch về phong cách phương Tây, uống cafe đen, không thích trà xanh truyền thống, trà Bát Bảo điểm tâm sáng cũng không hợp vị của anh vị. Nhưng hôm nay anh rất nhanh uống cạn ly trà trong khay, lại ý bảo cô rót một lần nữa.

Nguyễn Tương Nam cùng anh nhìn nhau chốc lát, rót chén thứ hai.

Trác Diễm lại uống hết.

Cô quay đầu, bảo nhân viên phục vụ đổi ly trà to hơn, sau đó trực tiếp rót đầy đặt ở trước mặt anh: "Thì ra anh thích uống trà, vậy thì uống nhiều một chút."

Anh lập tức nắm chặt cổ tay cô,.....

Bình Luận (0)
Comment