Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 42

Nguyễn Tương Nam vốn cho là kết thúc trực ban có thể đi về nghỉ, kết quả lại bị Trác Diễm bắt đi đến công ty. Mặc dù cô không muốn, nhưng không muốn làm trái ý của anh, liền nhắc nhở: "Nếu là bác Trác thấy được, sợ rằng sẽ không hài lòng đâu?"

Trác Diễm liếc mắt nhìn bên phải coi kính xe, không chút để ý nói: "Ừm, em đừng chọc giận anh là tốt rồi." Anh dừng một chút, lại bổ sung một câu: "Còn nữa, ghế sa lon cho em mượn ngủ."

Nguyễn Tương Nam nói: "Cô nam quả nữ sống chung một phòng nguy hiểm cỡ nào. . . . . ."

Trác Diễm thuận miệng nói tiếp: "Đúng vậy, anh thật sự sợ em đánh lén anh, hại anh khó giữ được trong sạch."

Nguyễn Tương Nam bị anh chọc cười: "Anh sớm đã mất trong sạch rồi."

Hai người ra khỏi gara xe đi thang máy lên lầu, trên đường lên lầu ngày càng nhiều người đến, khiến thang máy chật ních. Đi vào nhìn thấy Trác Diễm, còn phải dùng tư thế vặn vẹo độ khó cao chào hỏi: "Trác tổng chào buổi sáng."

Bọn họ lên đến nơi, Trác Diễm liền cầm cổ tay của cô, dẫn cô trước cửa thủy tinh, quét giác mạc, gác cửa mở ra. Phía ngoài phòng thư ký đã có nhân viên đến nơi rồi, nhìn thấy bọn họ đi đến đều sửng sốt.

Trác Diễm chỉ vào ghế sa lon lớn trong phòng làm việc: "Khăn ở trong ngăn kéo cạnh của phòng tắm, em chắc mệt rồi đi ngủ một lát đi."

Nguyễn Tương Nam cũng không khách khí, cầm cái chăn liền cắm đầu ngã quỵ ở trên ghế sofa, trời đất bao la, cũng so không được với thiếu ngủ. Cô ngủ được mơ mơ màng màng, dieenndkdan/ cũng nghe thấy có người đi vào phòng làm việc của Trác Diễm, không biết một hay hai người gì đấy, lời của anh nói rất ít, hầu hết là nghe người ta nói, cuối cùng đang lúc quyết định ám hiệu một phương hướng chính. Sau đó, âm thanh kia càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng hỗn loạn, dần dần bao phủ tại ý thức của cô.

Cô dù là nằm mơ cũng là mơ thấy mình đang đứng bên bàn mổ, mỗi lần dùng dung dịch khử trùng rửa tay, lại cẩn thận nghiêm túc đeo găng tay cao su, một tầng không đủ, lại đeo lên tầng thứ hai, quả thật phát huy bệnh nghề nghiệp một cách triệt để, đến lúc cô mở mắt ra, tầm mắt cũng còn có chút mơ hồ.

Tình trạng mơ màng rất nhanh biến mất, cô trừng mắt nhìn, chỉ thấy Trác Diễm ngồi ở bên khay trà, nhìn cô chằm chằm không chớp mắt. Nguyễn Tương Nam chống người lên, cười nói: "Anh làm cái gì vậy ? Đâu phải là lần đầu tiên gặp em."

Trác Diễm chợt nghiêng người, trực tiếp chặn lại môi của cô, tay cũng vòng ra phía sau, giữ chặt gáy của cô. Nguyễn Tương Nam bật cười, vừa cười vừa hàm hàm hồ hồ nói chuyện: "Anh đừng như vậy, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy. . . . . ."

"Ai dám tùy tiện vào phòng làm việc của anh?"

Dĩ nhiên còn có một người có thể tùy tiện ra vào phòng làm việc của anh .

Nguyễn Tương Nam rất nhanh nghe thấy tiếng An Nhã ở ngoài cửa vang lên: "Chủ tịch Trác, ông xuống tìm Trác tổng có chuyện?" Cô ở trong lòng lặng lẽ khen ngợi An Nhã năng lực tuỳ cơ ứng biến, một câu nói như vậy vừa có thể kéo dài thời gian có thể nhắc nhở.

Trác Diễm không thể không buông tay ra, đứng lên chỉnh sửa quần áo một chút, nghênh đón: "Ba."

Nguyễn Tương Nam cũng từ trên ghế salon rơi xuống đất, đi theo kêu một tiếng: "Bác Trác."

Ánh mắt Trác Biểu Dương quanh đảo một vòng xung quanh bọn họ, khẽ mỉm cười: "Tương Nam, đây là lần đầu tiên cháu tới đây à?"

Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên, nhưng không biết có nên nói thật hay không, chỉ có thể nói mơ hồ: "Bác Trác, cháu ở đây có phải gây thêm phiền toái cho Trác Diễm không ạ?"

Trác Biểu Dương cười nói: "Có phải thêm phiền toái hay không, cháu nên hỏi Trác Diễm, hỏi ta làm gì, ta nên trả lời cháu như nào?" leeequhydonnn Ông xoay người, cầm tài liệu đã ký tên trên tay để lên bàn làm việc: "Con muốn ta ký tên, ta đã ký rồi, phần còn lại phải dựa vào bản lĩnh của con rồi."

Trác Diễm rõ ràng có chút vui mừng: "Cám ơn ba, chuyện về sau con sẽ lo liệu chu đáo."

Trác Biểu Dương đi tới cửa, lại chợt quay đầu lại nói: "Nếu Tương Nam ở đây, không bằng chút nữa cùng đi ăn cơm trưa?"

——

Thật ra thì Nguyễn Tương Nam cũng không chắc ý tứ của ba Trác Diễm. Tuy rằng ông đối với quan hệ giữa bọn họ không có ngăn cấm, tuy nhiên hạn định đính hôn đến kết hôn ít nhất cần một năm thời gian cọ sát, đây cũng là đang ám chỉ ông không đánh giá cao sự ổn định trong tình cảm của bọn họ  .

Suy nghĩ của một người kín đáo như Trác Biểu Dương, thật sự một điểm cô cũng không hiểu rõ.

Cô đi theo Trác Diễm vào phòng, Trác Biểu Dương đã bảo phục vụ chuyển một cái ghế thừa đi, ông chọn vị trí gần cửa nhất. Phục vụ đứng ở bên cạnh Trác Biểu Dương, nhỏ giọng giới thiệu: "Trong phòng bếp có cua đế vương tươi nhất, Trác tiên sinh có muốn nếm thử tài nghẹ của đầu bếp mới hay không?"

Trác Biểu Dương mỉm cười nghiêng mặt sang bên hỏi: "Tương Nam, cháu thích cách chế biến nào? Măng tây hấp càng cua được không?"

Nguyễn Tương Nam vẫn chưa trả lời, Trác Diễm lại thay cô tiếp nối: "Thịt cua cùng món ăn trước mặt không tồi, ba nghĩ nên uống rượu gì?"

Nguyễn Tương Nam nhìn Trác Diễm một cái, nhớ tới anh mấy ngày trước đây cứng rắn rót rượu bắt cô uống, liền đáp: "Thịt cua mà nói, nên uống cùng rượu vang Kruger."

Trác Biểu Dương nhỏ giọng cười cười, ý bảo nhân viên phục vụ theo ý bọn họ.

Trác Diễm nhận lấy thực đơn, lại chọn vài món ăn, rồi thôi: "Thời gian nghỉ ngơi buổi trưa cũng không dài, chọn tùy tiện mấy món, có thể điền no bụng là được."

Trác Biểu Dương quay đầu nhìn Nguyễn Tương Nam: "Mặc dù nói như vậy có chút kỳ quái, bây giờ cháu cũng đã ở cùng một chỗ với Trác Diễm, có vài chuyện nhỏ nhặt trong cuộc sống hàng ngày, di@en*dyan cháu còn phải nhiều chăm sóc nó một chút. Đứa con này của ta việc lớn không mấy khi phạm sai lầm, nhưng những lỗi nhỏ đều sẽ có, hai người cùng sống chung, thật ra thì không phải là để chịu đựng nhau, mà là bao dung lẫn nhau."

Nguyễn Tương Nam nghiêm túc đáp: "Cháu hiểu."

"Ta hiểu biết rõ cháu rất thông minh —— nói với cháu xong thì đặc biệt nhẹ nhõm."

"Thật ra thì cháu cũng không thông minh đến vậy," Nguyễn Tương Nam nói: "có lẽ sẽ có thời điểm hiểu nhầm, những thứ gì làm sai, hi vọng bác Trác không để ở trong lòng."

"Được, rất tốt." Trác Biểu Dương gật đầu một cái.

Trác Diễm chen lời vào, trực tiếp cắt đứt cuộc đối thoại bọn họ đang tiến hành: "Về chuyện quyết nghị địa sản đó, con đã xem qua danh sách cổ đông, ngoại trừ Trác gia chúng ta, thật sự còn có những vị đai cổ đông năm đó. Sau khi họ chết, quyền thừa kế cổ phần nằm trong tay con cái.”

"Đây chính là một đột phá lớn, nhưng mà ta lại cảm thấy đây chỉ là hạ sách, đã không muốn tham gia vào, con muốn khuyên cũng không khuyên nổi. Còn nữa chuyện cũ đã qua, như vậy mà đi quấy rối con cái đối phương, trên đạo nghĩa mà nói cũng không thể được."

Trác Diễm rũ mắt xuống: "Ừm, vậy con sẽ tìm biện pháp khác."

——

Buổi chiều Trác Diễm đi họp, chỉ còn lại mỗi mình cô nhàm chán cực độ.

Nguyễn Tương Nam đang cầm cái ly đi rót nước, lúc trở lại gặp Phương Hàn Vân, liền cũng cười chào hỏi: “Bây giờ cô có bận không?"

Phương Hàn Vân đẩy đẩy mắt kiếng, cười một tiếng: "Trác tổng mở hội nghị hội đồng quản trị thường kỳ, tôi thấy cô rất buồn bức? Có muốn sang phòng tôi ngồi một chút hay không?"

Nguyễn Tương Nam hớn hở đồng ý, Trác Diễm không có ở đây, phòng thư ký cũng tận dụng thời gian để lười biếng, nhìn thấy họ đi tới vẫn còn đang châu đầu ghé tai. Phương Hàn Vân đóng cửa phòng làm việc, chợt cười nói: "Có muốn biết đánh giá của họ với cô hay không?"

Nguyễn Tương Nam cười giỡn nói: "Tôi nói trước, tôi không chấp nhận bất kỳ đánh giá tiêu cực."

"Yên tâm, không có tiêu cực." Phương Hàn Vân giống như thư xác nhận: "Chính xác là thái tử phi đến thị sát rồi, lee^qu.donnn Trác tổng liền bị giám sát từ đầu đến chân, liền nhìn cũng không thể nhìn người phụ nữ khác lâu một chút; mặc dù chủ tịch Trác có bà hai, coi như gấp gáp sinh thêm một đứa, thậm chí bỏ đi mười tháng mang thai, cũng không thể rung chuyển được vị trí thái tử, chắc chắn thái tử phi thăng chức cũng là rất nhanh —— đại khái chính là như vậy."

Nguyễn Tương Nam cười: "Thực sự là thái tử phi? Từ khi nào tôi có cấp bậc cao như vậy?"

"Trên căn bản mọi người cảm thấy vị trí của cô rất vững chắc, không có gì có khả năng lật đổ."

Nguyễn Tương Nam cúi thấp đầu, lại giương mắt nhìn cô: "Vậy còn cô?"

"Cái gì?"

"Cô nghĩ như thế nào?"

"Trác Diễm không phải người đàn ông tệ, tuy nhiên có lúc tôi cảm thấy được anh chủ nghĩa đàn ông của anh thật sự làm cho người ta không dám nhìn thẳng, " Phương Hàn Vân nói: "Cô đừng phụ anh ấy."

"Tôi là chiếm hết thiên thời, địa lợi, nếu như cạnh tranh công bằng với cô, tôi chưa chắc có thể thắng cô."

"Cô đột nhiên nói như vậy," Phương Hàn Vân giả vờ sợ hãi, "Tôi sẽ hiểu lầm cô biến tôi thành quân địch giả tưởng, trên thực tế, tôi chưa từng có nghĩ tới muốn vì một người mà đi chém giết một người khác, không có ai đáng giá để tôi làm như vậy."

Nguyễn Tương Nam khẽ mỉm cười: "Cô quả nhiên vẫn như cũ."

——

Thật ra thì Trác Biểu Dương để cho cô chăm sóc cuộc sống thường ngày của Trác Diễm, căn bản đó không phải là việc khó, cô chăm sóc chính mình đã trở thành thói quen, tiện thể chăm sóc anh một chút cũng không có gì to tát. Lại nói Trác Diễm cũng không phải là bị tàn tật, trước kia một mình cũng sống rất tốt.

Nguyễn Tương Nam thương lượng cùng anh: "Chỉ vì nghỉ Tết Nguyên Đán, em gần đây đều phải làm thay ca, thời gian cũng rất không ổn định. Nếu ảnh hưởng đến anh nghỉ ngơi sẽ không tốt, nên em sẽ ngủ riêng nhé?"

Trác Diễm không suy nghĩ liền cự tuyệt: "Không thể."

"Không phải ngày nào em cũng ngủ riêng, chỉ là trực đêm về trễ, sợ quấy rầy đến anh ——"

"Chỉ cần đêm em trở về không đánh lén anh, căn bản sẽ không sao. Về phần phía trước cái loại đó, anh cũng hết sức hoan nghênh."

Nguyễn Tương Nam than thở: "Tùy anh, đến lúc đó bị đánh thức cũng đừng trách em." Điện thoại di động của cô vừa đúng có người gọi đến, liền nhận, là Dư Hi gọi: "Tương Nam. . . . . . Vị kia Cố Tiếu nói, muốn mời cậu ăn cơm."

Nguyễn Tương Nam sững sờ, ngay sau đó sáng tỏ: "Nói với anh ta, mình chuyển nhà, không có hứng thú." dfienddn lBan đầu cô cho rằng Cố Tiếu là người thật thà còn có phần cứng nhắc, bây giờ nhìn lại không những không phải, còn là một cao thử. Anh ta muốn theo đuổi Dư Hi, cũng không trực tiếp xuống tay, mà là đẩy cô khai đao trước.

Dư Hi ồ một tiếng: "Vậy mình trực tiếp truyền đạt lại câu của cậu cho anh ta?"

"Cậu muốn nói gì cũng được." Cô dám cam đoan, Cố Tiếu sẽ không để ý cô nói cái gì, nhiều nhất là giả vờ thật thà tỏ vẻ tiếc nuối, thuận miệng hỏi Dư Hi có rãnh hay không.

Cô cúp điện thoại chỉ nghe thấy Trác Diễm ở bên cạnh lành lạnh nói một câu: "Chẳng lẽ đồng nghiệp của em không biết em đã có chủ sao?"

Anh làm một trận hoa tươi lớn như vậy, làm gì có ai không biết được cơ chứ.

Nguyễn Tương Nam nói: "Là có người giở thủ đoạn, rõ ràng muốn đuổi theo Dư Hi, nhưng là vừa phải làm được việc vừa muốn không bứt dây động rừng, liền lôi em vào cuộc."

"Trước kia em không trải qua yêu đương, lại không theo đuổi người khác, làm sao em biết là như vậy?"

Nguyễn Tương Nam không cần soi gương cũng biết nhất định là lộ ra nét mặt rất đặc sắc, thật may là Trác Diễm đang lái xe không để ý tới vẻ mặt của cô bây giờ. Cô hắng giọng một cái: "Ừm. . . . . . Lý luận kiến thức của em, tương đối phong phú."

Cô cái gọi là "Lý luận kiến thức" toàn bộ đều dùng thử trên người Trác Diễm.

Nguyễn Tương Nam có chút tò mò hỏi: "Anh rốt cuộc thích em ở điểm gì?" Thật ra thì cái vấn đề này chỉ có mấy cô gái trẻ vừa chìm trong bể tình mới hỏi, cô cũng không phải muốn nghe thấy đáp án sến sẩm gì đó, chỉ là có chút tò mò —— tuy nói cô đời này lý luận kiến thức thực tế cũng chỉ ở trên người Trác Diễm, có thành công hay không nhưng không có chắc chắn.

Trác Diễm không khách khí chút nào xùy một tiếng, không có trực tiếp trả lời, cách một lúc lâu mới nói: "Nhìn ai cũng không thấy đặc biệt, chỉ là nhìn em đặc biệt không vừa mắt."

"Thế nào là không vừa mắt?"

"Toàn thân từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài."

Sau đó không giải thích được, đột nhiên cắm đầu ngã quỵ ở trong hố, cũng không bò dậy nổi.
Bình Luận (0)
Comment