Ngạo Mạn Và Biến Đen

Chương 8.2

Cô làm xong những thứ này, liền nghe Trác Diễm nói: “Tôi muốn đi xuống lầu một chút, dì không cần phải đi cùng đi?”

Anh muốn tại cơ hội cho họ nói chuyện.

Nguyễn Tương Nam biết mình nếu không thật sự cảm kích, chính là không biết tốt xấu. Nhân lúc thang máy vừa xuống, rất nhanh Trác Diễm mượm cớ rời đi.

Nguyễn Tương Nam ngồi trên ghế dài, dùng dằng muốn mở miệng. Bỗng nhiên nghe mẹ hỏi: “Trác Diễm nhập viện, vẫn còn ở bên ban của bệnh viện con, tại sao con không nói sớm với mẹ?”

Nguyễn Tương Nam chỉ cảm thấy có chút tức giận, đè nén giận dữ nói: “Con quên mất.”

“Chuyện quan trọng như vậy sao con lại quên mất? Nếu như con nói với mẹ sớm, mẹ sẽ đến thăm nó sớm hơn một chút, bây giờ gây ra nhiều lúng túng?”

“Vậy thì sao? Trác Diễm bệnh hay không bệnh, ở bệnh viện hay không ở bệnh viện, mẹ cần gì khẩn trương như vậy, ” Nguyễn Tương Nam quay đầu, “Lúc đầu tôi theo ba ở chung một chỗ đói khát sao bà lại không khẩn trương?”

“Lúc ấy mẹ có nỗi khổ tâm!”

Tốt lắm, rốt cuộc cũng không dám nhắc tới vấn đề đó với cô.

Nguyễn Tương Nam cau mày: “Nỗi khổ tâm gì?”

“Năm ấy mẹ vừa mới hai mươi tuổi, bỏ trốn với ba con, lại bị bắt lại, mẹ dám nhận đứa con này sao? Mẹ không thể, nếu như mẹ thừa nhận, cuộc sống sau này của mẹ sống sao?”

Thật là ích kỷ. Nguyễn Tương Nam lạnh lùng mở miệng: “Lúc đó bà đã hai mươi tuổi, đã trưởng thành, sẽ phụ trách hành động của mình.”

“Giọng nói của cô như vậy sao? Cô dạy tôi? Dù gì tôi cũng là mẹ cô, sao cô dám nói chuyện với mẹ mình như vậy?”

“Hai mươi tuổi.” Nguyễn Tương Nam dừng một chút, cắn răng nhấn mạnh nói, “Lúc hai mươi tuổi còn không biết tránh thai, hai mươi tuổi tìm người đàn ông quan hệ nhưng cũng không biết mang áo an toàn, chơi đã cuối cùng cũng hối hận —— hai mươi tuổi, trước hai mươi tuổi bà sống ở thế giới chân không sao?”

Mẹ của cô hoảng sợ nhìn cô, mở to mắt trừng người khác giống như là đột nhiên bị thợ săn công kích. Bà lấy lại bình tĩnh, giống như là muốn bảo vệ tôn nghiêm của người làm mẹ: “Nét mặt của cô là ý gì? Cô có coi tôi là mẹ cô sao? Tôi biết rõ cô cảm thấy đầu óc của mình thông minh học được tiến sĩ rồi, đã cảm thấy không giống với tôi, liền tính tôi không nuôi cô lớn, chẳng lẽ tôi không phải cực khổ hoài thai mười tháng sinh cô ra?”

“Tôi tình nguyện không cần bà sinh ra!” Nguyễn Tương Nam đứng lên, cuộc nói chuyện này không thể tiếp tục duy trì, cô quay đầu lại. Trác Diễm đang cách đó không xa, thấy cô vội vàng đi tới, muốn mở miệng hỏi, đợi đến nhìn mặt cô căng thẳng, câu nói kia cũng chưa thốt lên.

Nguyễn Tương Nam chạy thẳng tới phòng ăn của bệnh viện, lấy một ly nước chanh đá,lúckhí lạnh xông thẳng vào dạ dày cô mới khôi phụ tri giác.

Cô lại lấy ly trà sữa, đang cầm ly mờ mịt ra ngoài, trên đường gặp bác sĩ ăn cơm muộn, thấy dáng vẻ cô thất thần cũng không nhịn được hỏi: “Bác sĩ Nguyễn, cô sao vậy? Có phải bị bệnh không?”

Nguyễn Tương Nam đành phải lắc đầu một cái.

Cô cảm thấy mình bị bệnh, bệnh cố chấp, còn là bệnh thời kì cuối.

Biết rõ tranh cãi những lời nói kia cũng không có ý nghĩa, nhưng vẫn không nhị được rồi, sau khi nói xong lại cãi vả, cuối cùng lại lãng phí cơ hội để hai người hiểu nhau.

Cô trở về chỗ chiếc ghế dài kia, mẹ cô úp đầu vào khóc, Trác Diễm ngồi bên cạnh nhẹ giọng an ủi. Cô lại tiếp tục bước về phía trước mấy bước, bóng dáng đứng trước bọn họ, che kín ánh mặt trời.

Cô nhẹ giọng, giọng mang theo chút mệt mỏi mở miệng: “Mẹ, cuối tuần con sẽ đi Anh học tập, thời gian nữa năm.”

Mẹ cô ngẩng đầu lên, nhìn cô, mascara cũng lem hết.

Nguyễn Tương Nam ngồi chồm hổm xuống trước mặt bà, ngẩng đầu lên nhìn bà: “Trước khi con đi, muốn hoà hảo với mẹ.”


“Nhưng là, con không biết nên nói thế nào mới phải. . . .” Dáng vẻ cô cau mày có vẻ khó chịu, “Trước kia mỗi lần con có ý niệm này, cuỗi cùng vẫn không thành công, con không biết —— phải làm sao mới đúng.”

Trác Diễm quay đầu, thấy cô đứng trước mặt, nước mắt ở khoé mắt không ngừng chảy ra, một giọt một giọt, dưới ánh sáng mặt trời. Cả người anh đều ngẩn ra.

“Mẹ, con không biết làm sao, mẹ dạy con. . . . . .Có được không?”

Anh dùng toàn lực mới khống chế được, không đưa tay lên mặt cô, vẻ mặt cô đầy nước mắt bi thương.

“Không cho phép khóc,” rốt cuộc mẹ cô cũng đỏ mắt mở miệng, “Cô vừa mới nói khó nghe như vậy, cô khóc cái gì? Đưa thức uống trên tay của cô cho tôi, miệng tôi khô.”

Nguyễn Tương Nam đưa ly trà sữa tới.

Mẹ cô uống một hớp trà sữa, lại phun vào trong ly, bộ dạng ghét bỏ: “Toàn là sữa tươi, loại đồ ăn không tốt cho sức khoẻ cô cũng uống được.”

Nguyễn Tương Nam vừa khóc vừa cười: “Mỗi ngày con đều uống loại thức uống không tốt cho sức khoẻ này.”
Bình Luận (0)
Comment