Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 103

Edit:..Lam Thiên..

Thu hồi ánh mắt, Thanh Y làm một thủ thế xin mời, tất cả mọi người lui lại ngồi xuống, sau đó hướng tiểu nhị kêu lên: "Thêm một bình trà và một ít điểm tâm."

"Ai! Đại gia chờ." Tiểu nhị lên tiếng đáp lời sau rất nhanh chạy xuống dưới lầu.

Bởi vì Thanh Y lựa chọn vị trí gần cửa sổ cho nên xuyên thấu qua cửa sổ vừa lúc có thể thấy một tòa lâu vũ bốn tầng tinh xảo ở phía đối diện. Lâu vũ lấy mộc làm tường, lấy mộc làm cột, chạm trổ hoa điểu xa hoa lộng lẫy. Bên trên lợp ngói lưu ly màu đỏ, mái hiên bốn phía cũng dùng ngói lưu ly che phủ, dưới ánh mặt trời lóe lên ánh sáng lấp lánh.

Từ cách ăn mặc của người ra vào lâu vũ này đến xem, phần lớn đều là bát đại thế gia, tứ đại tông môn và đệ tử của Hắc Ám Thần Điện. Dười lâu vũ nổi bật, mười mấy quán trà bình thường chung quanh trong nháy mắt biến thành vịt con xấu xí.

Ngưng Sương ngưng mắt nhìn về phía xa, rốt cuộc dưới ánh mặt trời nàng nhìn thấy rõ hai chữ kim quang lấp lánh —— Khải Duyệt.

"Thì ra là Khải Duyệt!" Ngưng Sương nhỏ giọng khen gợi. Ngay sau đó nàng lại nghi hoặc nhìn Tử Diễm một cái, nghĩ không ra tại sao hắn không đi tới Khải Duyệt sa hoa mà lại đến quán trà đơn sơ này. Nếu nói là lo lắng chi phí quá cao, thì có đánh chết, nàng cũng sẽ không tin tưởng.

Bị ánh mắt dò xét của Ngưng Sương nhìn chằm chằm, Tử Diễm mất tự nhiên chuyển dời ánh mắt, Thanh Y lại âm dương quái khí trả lời một câu.

"Có người công bố với bên ngoài bản thân bị thương nặng, mạng treo lơ lửng, vô duyên với Hồng Mông bí cảnh vì vậy làm sao có thể quang minh chính đại xuất hiện ở trước mặt mọi người đây?"

Nghe Thanh Y nói, nghi ngờ trong mắt Ngưng Sương càng thêm nhiều hơn, tầm mắt sáng rực nhìn chằm chằm gương mặt tuấn dật phi phàm của Tử Diễm khiến cho hắn làm thế nào cũng không thể bỏ qua, bất đắc dĩ không thể làm gì khác hơn là thở dài một tiếng nói: "Nàng tới."

Đối với lời nói không đầu không đuôi này, tất cả mọi người đều nghi ngờ không hiểu nhưng Ngưng Sương lại nghe hiểu. Cười đùa nói: " Phượng Hoàng của ngươi a! Vậy ngươi không phải là nên mười dặm gấm hồng chào đón, làm sao có thể tránh né như vậy?"

Lời nói của Ngưng Sương khiến nụ cười hệt như gió xuân của Tử Diễm trong nháy mắt biến thành gió thu xào xạc, hắn thở dài một tiếng, trong ánh mắt màu tím minh diễm chứa đựng khẩn cầu.

Chống lại ánh mắt của hắn, Ngưng Sương buồn bực trả lời "Tốt lắm, ta không nói nữa không được sao?" Ngay sau đó lại xoay chuyển lời nói, hỏi "Ngươi cũng không muốn cho người ta biết ngươi đã đến Thành Vong Xuyên vậy vì sao còn muốn đi đón chúng ta?"

Tử Diễm nhìn chằm chằm Ngưng Sương một lát sau đó lại đem ánh mắt chuyển qua trên người Xích Viêm, cuối cùng trầm trầm phun ra một câu."Trong lòng nghĩ, liền đi."

Ngưng Sương  thấy Tử Diễm như vậy, tâm tình đột nhiên trở nên trầm trọng, vừa muốn nói gì, lại bị thanh âm của tiểu nhị tới dâng trà cắt đứt.

"Khách quan, đây là trà của ngài, điểm tâm sẽ tới liền."

Tiểu nhị vừa dứt lời, chỉ thấy hai tiểu nhị khác mỗi người nâng một khay đi tới, tổng cộng có mười hai phần điểm tâm, đoán chừng là tất cả chiêu bài ở trong quán trà này.

Đợi tiểu nhị dọn xong điểm tâm sau đó rời đi, lúc này mọi người mới phát hiện có một tiểu nhị trong đó vẫn còn đang đang kinh ngạc đứng ở bên cạnh bàn bọn họ.

Thanh Y không khỏi nghi ngờ hỏi "Ta chưa trả đủ tinh thạch sao?"

Tiểu nhị lắc đầu, chỉ là đưa mắt nhìn chằm chằm về phía Ngưng Sương, ở dưới ánh mắt này, Ngưng Sương đang cúi đầu suy ngẫm  rốt cuộc cũng ngẩng đầu lên. Đợi sau khi thấy rõ mặt tiểu nhị nàng không khỏi kinh hô một tiếng: "Là ngươi?"

Nghe thấy tiếng kinh hô của Ngưng Sương, Thủy Lam đưa lưng về phía tiểu nhị cũng không nhịn được quay đầu lại nhìn, vừa lúc chống lại ánh mắt kiên định của thiếu niên gầy yếu đó.

"Là ngươi? Ngươi như thế nào lại giống âm hồn bất tán vậy?!" Thủy Lam vừa nhìn thấy người này liền lập tức nổi giận.

Ngưng Sương đứng dậy đi lên phía trước, vỗ vỗ bả vai Thủy Lam  trấn an, "Ngươi nha! Chính là đối với hắn thành kiến quá sâu."

Nghĩ đến thiếu niên gầy yếu nghèo khó này từ Thành Thương Minh Nhất Trọng Thiên đi tới Thành Vong Xuyên, không biết phải ngậm biết bao nhiêu đắng, chịu bao nhiêu uất ức, giọng của Ngưng Sương liền không nhịn được nhu hòa đi rất nhiều.

"Ngươi tên là gì?"

Thiếu niên ầm một tiếng quỳ gối xuống đất, đông đông đông khấu đầu ba cái, sau đó mời trả lời: "Ân nhân, ta tên là Tiền Đa Đa ( tên này có nghĩa là rất nhiều tiền)."

Danh tự này vừa lọt vào tai, Thủy Lam không khỏi giễu cợt cười lớn, chỉ vào thiếu niên không chút kiêng kỵ giễu cợt nói: "Liền ngươi? Ta xem gọi là Cùng Đa Đa ( tên này có nghĩa là rất nghèo, không có tiền)  không sai biệt lắm!"

Thiếu niên tức giận nhìn Thủy Lam, nữ nhân này mỗi lần gặp hắn  đều hết sức vũ nhục khả năng của hắn, hắn không trách nàng, nhưng vũ nhục tên của hắn chính là vũ nhục giấc mộng của hắn, hắn tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

Nhìn gương mặt sung huyết đỏ bừng và ánh mắt tức giận của thiếu niên, Thủy Lam cười càng thêm khoa trương, khiêu khích nói: "Cùng Đa Đa, không phục a! Vậy ngươi tới đánh ta a!"

Thiếu niên đùng một tiếng đứng lên, mấy bước xông lên phía trước kéo váy Thủy Lam lại. Tất cả mọi người không thể tưởng tượng nổi nhìn thân hình như quỷ mị cuả thiếu niên, tựa như không ngờ một cái nhị tinh huyền quân nho nhỏ như hắn lại có tốc độ quỷ dị như vậy.

Thủy Lam bị túm lấy váy đầu tiên là ngẩn ra ngay sau đó tròng mắt u lam hiện lên ám quang khát máu, khí áp đột nhiên giảm xuống, lộ ra một loại tình thế giương cung bạt kiếm. Ngưng Sương  thấy vậy vội vàng kéo tay thiếu niên ra.

Thiếu niên bị kéo ra quật cường nhìn Ngưng Sương, hình như muốn đợi nàng cho hắn một lời giải thích, Ngưng Sương thở dài lắc đầu một cái, trịnh trọng nói với thiếu niên: "Thủy Lam vũ nhục giấc mộng của ngươi, ta thay nàng hướng ngươi tạ lỗi."

"Đây là lần thứ ba ta và ngươi gặp nhau, mặc kệ là bởi vì trùng hợp hay là duyên phận nhưng nếu như ngươi vẫn nguyện ý, ta nguyện ý thực hiện cam kết với ngươi."

Nghe thấy lời nói của Ngưng Sương, thiếu niên hung hăng trợn mắt nhìn Thủy Lam một cái, không báo trước giơ tay phải lên thề nói: "Ta Tiền Đa Đa hôm nay ở chỗ này thề, cả đời sẽ nhận ân nhân làm chủ, nếu như làm trái lời thề này, nguyện vĩnh viễn rơi vào Huyết Hải Luyện Ngục."

Bởi vì ngày mai chính là ngày Hồng Mông bí cảnh mở ra, mà Tiền Đa Đa lại chỉ là một nhị tinh huyền quân nên sau khi Ngưng Sương trưng cầu ý kiến của Tiền Đa Đa liền đem đống trữ vật huyền khí cùng một ngàn thượng phẩm tinh thạch nàng lừa gạt được ở ngoài Thành Thương Minh lúc trước giao cho hắn, để cho hắn nghĩ biện pháp mở cửa hàng ở Tam Trọng Thiên.

Sự an bài này nhất thời khiến Tiền Đa Đa tâm hoa nở rộ, hắn thận trọng cầm đống trữ vật huyền khí tựa như đang cầm giấc mộng của hắn. Giờ khắc này, hắn biết giấc mộng của hắn rốt cuộc sắp thực hiện được rồi.

Sau khi dùng quyển trục truyền tống đưa Tiền Đa Đa đi, đám người Ngưng Sương vẫn nghỉ lại ở quán trà, sau khi giao trả đầy đủ tinh thạch, bọn họ chiếm được tư cách ở lại quán trà nghỉ ngơi một đêm.

Ở Thành Vong Xuyên hoang vu này, có thể qua đêm ở quán trà đã đủ để chứng minh sau lưng những người này đều có tài lực hùng hậu chống đỡ. Phải biết rằng cho dù chỉ là quán trà đơn sơ nhưng một bình trà cũng phải mất tới hai thượng phẩm tinh thạch, chứ đừng nói là qua đêm.

Ở dưới chi phí đắt đỏ trước mắt, rất nhiều đệ tử môn phái nhỏ chỉ có thể túm năm tụm ba ở dưới tàng cây hoặc dưới hiên phòng trải qua một đêm cát bay đá chạy dài đằng đẵng.

Mặt trời lặn mặt trời mọc, sáng sớm tia sáng mặt trời xuyên thấu qua một bầu trời bay đầy cát vàng xuất hiện tại trên bầu trời Thành Vong Xuyên. Yên lặng qua một đêm, Thành Vong Xuyên nghênh đón một ngày kích động lòng người.

Trên bầu trời đột nhiên bay tới vài đạo ánh sáng, tất cả mọi người nghển cổ ngước mắt, mắt không chớp nhìn chằm chằm vài lão giả từ bên trong hào quang đi ra.

Tổng cộng có sáu người, một người trong đó bay thẳng tới địa phương của Ma Tộc, năm người còn lại là bốn nam một nữ. Theo thứ tự là một lão đầu râu tóc bạc trắng mặc bạch bào, trên bạch bào của lão có thêu vài nhánh lục trúc thanh thúy xanh biếc; một lão bà tóc trắng như tuyết sắc mặt đỏ thắm, mặc một bộ trường bào nền trắng thêu nhánh cây mẫu đơn; một lão đầu mặc y bào dược sư màu đen mặt mũi gầy gò; hai người còn lại là một lão đầu tinh thần khỏe mạnh  mặc thanh bào  cùng một nam tử trung niên mặc y bào màu lam.

Lão đầu mặc bạch bào ngước mắt quét mắt nhìn bầu trời đầy cát mênh mông, hắn chán ghét  huy ống tay áo một cái, cát vàng bay đầy trời nhất thời biến mất vô tung, trên bầu trời Thành Vong Xuyên hiện ra anh sáng trong suốt trước nay chưa từng có.

Mọi người kinh ngạc nhìn bầu trời xanh thẳm như biển, tựa như không thể tin được đây là Thành  Vong Xuyên mênh mông mù mịt. Nhưng uy áp trầm trầm trong không khí nói cho bọn hắn biết, đây không phải là một giấc mộng.

Ánh mắt mọi người sâu kín không hẹn mà cùng nhìn về phía năm người giữa không trung, ánh mắt nóng bỏng so với ánh sáng mặt trời càng tăng lên, đây chính là cường giả, cường giả thần giai a.

Thấy lão đầu bạch bào một tay quét đi bão cát, lão bà tóc bạch kim ha ha cười nói: "Tu Trúc lão nhi, ngươi vì Thành Vong Xuyên mang đến ánh sáng, vậy ta liền đưa chút hoa tươi tô điểm cho thêm đẹp."

Lời vừa dứt, chỉ thấy ống tay áo của lão bà tóc bạch kim quơ múa, từng đạo huyền quang hoa mỹ từ trong tay áo nàng xuất ra, ngàn vạn đóa hoa mẫu đơn diễm lệ mang theo cành lá xanh tươi bay ra, lưu loát rơi đầy Thành Vong Xuyên.

Thấy động tác của hai người bọn họ, lão đầu  mặc thanh bào cũng không cam chịu yếu thế ha ha cười nói: "Tu Trúc huynh, Bách Hoa muội tử, nhiều năm không gặp, các ngươi phong thái vẫn như cũ a!"

Nói xong, hắn từ trong tay áo lấy ra một chiếc lồng kim tương ngọc  nhỏ, chỉ thấy ngón tay của hắn điểm lên trên chiếc lồng một cái, vô vàn bươm buớm liền từ trong lồng bay ra, đuổi theo hoa mẫu đơn đang bay đầy trời.

Lão đầu mặc hắc bào dược sư cười khen, "Tu Trúc huynh, Bách Hoa muội tử, Thiên Diệp huynh, hôm nay thật đúng là khiến tiểu đệ mở rộng tầm mắt! Nếu tất cả mọi người đều lộ một tay vậy tiểu đệ cũng đành phải miễn cưỡng bêu xấu."

Chỉ thấy hắn lấy ra một bình dược nhỏ, mở nút gỗ ra, sức sống nồng nặc trong nháy mắt từ trong bình phiêu tán ra ngoài. Những cây hoa mẫu đơn vốn  không có rể lấy tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy nhanh chóng mọc rể trên mặt đất, đóa hoa cũng dần dần bành trướng, Thành Vong Xuyên hoang vu thậm chí còn mọc ra cỏ dại. Thoáng chốc, Thành Vong Xuyên lập tức hóa thành Giang Nam thải điệp tung bay, sắc màu rực rỡ.

Nhìn thấy một màn thần kỳ này, lão bà được gọi là Bách Hoa muội tử tóc bạch kim không nhịn được kinh hô lên: "Cực phẩm sinh mệnh dược!"

"Thiên Thu lão đệ, chiêu thức ấy của ngươi thật đúng là khiến sa mạc biến thành lục châu! Vi huynh tự than không bằng!" Nhìn thấy  cực phẩm sinh mệnh dược thần kỳ, lão đầu mặc thanh bào được gọi là Thiên Diệp cười vang nói.

Bạch bào Tu Trúc chỉ là mỉm cười nhìn bọn họ, sau khi bốn người bọn họ lộ một tay, nam tử trung niên mặc y bào màu lam lại không có chút ý  nào muốn động thủ, chỉ là dùng  ánh mắt nhìn bằng nửa con mắt nhìn xuống mọi người ở phía dưới.

Phía dưới mọi người ngước mắt nhìn năm người này, tựa như ngước nhìn vị thần cao cao tại thượng, trong ánh mắt đều không chút nào che giấu  sùng bái cùng kính sợ.

Thấy trên mặt Ngưng Sương cũng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, Xích Viêm khí phách cười nói: "Sương, không cần hâm mộ, đợi thêm một thời gian nữa, ta và ngươi nhất định sẽ vượt qua bọn họ!"

Nhìn ra bình tĩnh và thanh minh trong đôi mắt màu vàng của Xích Viêm, tâm thần Ngưng Sương đột nhiên rung mạnh. Sự chắc chắn dưới đáy mắt Xích Viêm giống như vì nàng xua tan đi sương mù dày đặc trong trái tim để cho nàng nhìn thấy bầu trời cao xa hơn.

Đúng! Một ngày kia, bọn họ nhất định sẽ vượt qua những người này!

Tử Diễm nhìn Ngưng Sương bởi vì một câu nói của Xích Viêm mà thoáng chốc khôi phục lại sự thanh minh cùng ngạo nghễ, trong lòng hắn liền giống như có một khối đá lớn đè ép lên, hắn đột nhiên rất muốn đánh vỡ sự ăn ý tốt đẹp giữa hai người này.

"Mơ ước rất tốt đẹp, thực tế rất tàn khốc! Các ngươi có biết, bọn họ theo thứ tự là thủ tịch trưởng lão Tứ Đại Tông Môn và Lam Y giáo chủ Hắc Ám Thần Điện, tu vi của Tứ Đại Trưởng Lão ta không rõ ràng lắm nhưng Lam y giáo chủ mười năm trước đã tấn thăng lục tinh thần quân."

Tử Diễm vừa dứt lời, đột nhiên, vạn dặm trời quang không có bóng mây đột nhiên trở nên tối lại, màn trời thật giống như kéo theo một tấm màn chắn đen tối. Ngay sau đó, vạn đạo tử lôi mang theo khí thế vạn quân đem màn trời tối đen xé ra từng đạo vết nứt.

Mây đen cuồn cuộn, sấm sét ầm ầm, từng đạo tử lôi ở trong thiên địa đan vào nhau tạo thành một cái lưới lớn màu tím, trời xanh mênh mông cũng bị nhốt trong cái lưới khổng lồ này.

Sau đó, sáu phương vị dưới màn trời chia ra bắn ra sáu đạo thần quang, thần quang ở trên trời dần dần đan vào nhau tạo thành một đồ án lục mang tinh. Đồ án lục mang tinh ngân quang mãnh liệt, trong nháy mắt đem tử lôi  hút vào bên trong đồ án, lục mang tinh hấp thu xong tử lôi  liền giống như được ăn no nhanh chóng phát triển ra, trong phút chốc đan vào nhau thành một cái lưới khổng lồ. So với cái lưới tử lôi tạo ra lúc trước lớn hơn gấp vài lần.

Sáu đạo thần quang ở  sáu phương hướng không ngừng hội nhập vào cái lưới lớn lục mang tinh, sáu vị cường giả thần giai giống như sáu cây cột trụ, vẻ mặt ngưng trọng trấn thủ sáu phương vị.

"Bọn tiểu bối, còn chờ cái gì? Còn không nhanh bay vào trong?" Một đạo thanh âm to lớn uy nghiêm truyền đến từ phía chân trời.

Mọi người ở Thành Vong Xuyên thế mới biết, tấm thiên võng này lại chính là đại môn của Hồng Mông bí cảnh. Mọi người rối rít xuất ra đồ vật chứng minh thân phận của mình, mang theo lòng tin ngự không mà lên, nhanh chóng hướng thiên võng do lục mang tinh tạo ra bay đi.

Biển người đông nghẹt như châu chấu hướng bầu trời vọt tới, rậm rạp chằng chịt, vội vàng nói không lên lời.

Các loại Huyền Khí trên không trung lóe lên hòa lẫn với phục sức hoa lệ của đệ tử thế gia tạo thành một mảnh ngũ ngoang thập sắc.

Thiên võng giống như một dụng cụ khảo nghiệm tự động, đại đa số người đều có thể thuận lợi phá vỡ Thiên Võng tiến vào Hồng Mông bí cảnh. Nhưng cũng có không ít người đụng phải thiên võng, bể đầu chảy máu, thậm chí trực tiếp từ trên không trung rớt xuống.

"Đại nhân, thả ta qua đi! Ta đã là tứ tinh huyền quân đỉnh cấp rồi, lập tức liền có thể đột phá ngũ tinh." Nhìn qua, nam tử kia khoảng chừng ba mươi tuổi không cẩn thận cái trán bị đụng phải máu chảy như chút, khổ khổ cầu khẩn nói.

Bất luận nam tử cầu khẩn như thế nào, thử bao nhiêu lần nhưng cuối cùng cũng đều thất bại, chuyện như vậy chỗ nào cũng có. Dù sao sự hấp dẫn của Hồng Mông bí cảnh quá lớn, rất nhiều người không phù hợp điều kiện ôm tâm trạng mượn gió bẻ măng ý đồ chui vào nhưng lại không biết đây chính là điều kiện lựa chọn do Hồng Mông bí cảnh quyết định.

‘ Gào khóc ’!

Lại là hai tiếng kêu thảm thiết, lần này bị đụng là một tiểu thiếu niên nhìn qua mới chỉ khoảng mười bốn mười lăm tuổi, hiển nhiên hắn đã đạt tới ngũ tinh  huyền quân nhưng vẫn bị thiên võng nhẫn tâm đụng rách đầu chảy máu, có vết xe đổ của nam tử lúc trước, thiếu niên chỉ là thở dài thật thấp nói: "Ài! Không phải chỉ vượt qua một tuổi sao? Thế nào lại nghiêm như vậy!"

Đã biết những thứ này, đám người Ngưng Sương nhất thời hiểu, thiên võng này chính là dụng cụ thẩm hạch, tất cả ngụy trang ở trước mặt nó đều không thể che giấu.

Cũng may Ngưng Sương đã sớm để Xích Viêm và Thủy Lam tiến vào Linh Phượng không gian, nếu không, hẳn là hai người họ nhất định sẽ không thể thông qua.

Ngưng Sương âm thầm sờ sờ vòng tay Linh Phượng trên cổ tay một cái, hít một hơi thật sâu, trấn định lại hoảng loạn trong lòng, thận trọng đến gần thiên võng, trong phút chốc, một cỗ cảm giác ôn nhuận từ đỉnh đầu nàng chảy thẳng đến lòng bàn chân, giống như có một đôi mắt vô hình, đem cả người nàng hoàn toàn quan sát.

Người thông qua thiên võng đều thành thành thật thật đứng ở một địa phương, bởi vì liên quan với Tử Diễm  nên  đám người Ngưng Sương liền tìm một địa phương tầm thường nhất lẳng lặng chờ đợi.

Dần dần người thông qua càng tới càng nhiều, ước chừng khoảng trên một vạn, ngay cả Ma Tộc cũng có tới một ngàn người.

Đại đa số đều có thực lực sơ trung kỳ huyền hoàng thậm chí có một ít đã đến huyền hoàng đỉnh cấp, một ngũ tinh huyền quân như Ngưng Sương ở bên trong đám người này liền có vẻ đặc biệt nhỏ yếu.

Chung quanh có rất nhiều ánh mắt khinh thị như mũi tên bắn về phía nàng, thậm chí có một ít nữ tử còn tức giận nổi khùng mắng: "Phế vật không biết xấu hổ, chỉ biết quyến rũ nam nhân!"

Ngưng Sương nhíu nhíu mày nhưng không nhiều lời, Tử Diễm cùng Thanh Y lại không muốn gây ra động tĩnh làm cho người ta chú ý tới bọn họ nên bất đắc dĩ đành phải âm thầm nhớ kỹ vài nữ tử phách lối này chuẩn bị tính sổ sau.

Vài nữ tử kia thấy Ngưng Sương chỉ biết ẩn nhẫn, mà tam đại mỹ nam bên người nàng cũng không có ý tứ muốn tương trợ, đang muốn nhục nhã nàng thêm một phen thì đúng lúc này chỉ thấy một hồi cuồng phong mãnh liệt từ dưới đất lao lên, sáu vị cường giả trấn thủ lục mang tinh đồng thời đưa tay trái ra. Theo tay vung lên, giữa năm ngón tay bắn ra một đạo thần quang làm cho người ta không thể đến gần.

Thần quang sau khi trải qua một trận rung động liền chia ra thành từng điểm sáng nhỏ rậm rạp chằng chịt hướng lên trời bay thẳng vào ấn tín của gia tộc hoặc tông môn mà mọi người đang cầm trong tay. Cùng lúc đó,  một lượng lớn tin tức từ trong ấn tín điên cuồng tràn vào trong đầu bọn họ, dược liệu, khoáng thạch, huyền thú, thậm chí hình ảnh dị bảo và chữ viết giảng giải đều hiện ra  trong đầu bọn họ.

"Bí cảnh mở ra năm năm, năm năm sau tu vi người nào tăng lên tới huyền thần liền có thể vào Hắc Ám Thần Điện trở thành Hắc Ám Thánh sử, người tới huyền đế có thể vào tứ đại tông môn trở thành hạch tâm đệ tử. những người còn lại, tứ đại tông môn và Hắc Ám Thần Điện sẽ lấy tinh thạch đổi lấy khoáng thạch và các loại tư nguyên các ngươi lấy được. Bọn tiểu bối, cơ hội trở thành người trên người đều nắm chặt ở trong tay mỗi người các ngươi!"

Mọi người, trước bị một màn thần kỳ này cả kinh hít một hơi khí lạnh, tiếp đó lại bị lời nói kích động lòng người chấn đắc nhiệt huyết sôi trào!

"Mở cảnh!"

Trong thanh âm của Tu Trúc lão giả lắng đọng tang thương của năm tháng đã trôi qua nhưng thiên uy ẩn chứa trong đó lại khiến cho người ta chấn động tinh thần.

Tay phải của sáu vị cường giả thần giai vung lên lần nữa, trong giây lát đó, sáu đạo thần quang ở từng vị trí của mỗi người chậm rãi vẽ hạ xuống, trên bầu trời xuất hiện sáu đạo gợn nước tựa như làn sóng.

Làn sóng chậm rãi khuếch tán, giống như đan xen với phép tắc của không gian cùng thời gian. Mọi người ở đây không khỏi nín thở ngưng thần, không chớp mắt nhìn kỹ từng tia biến hóa trên bầu trời, thậm chí có người còn dừng lại hô hấp.

Sáu vị cường giả thần giai đồng dạng nín thở ngưng thần, thẳng đến khi trên trời đột nhiên xuất hiện một đồ án  hắc động lục mang tinh, hắc động tựa như miệng rộng của một con cự thú, tản ra khí tức kinh khủng vô tận.

"......!"

Từng tiếng kêu gọi đến từ viễn cổ đang vang vọng bên tai mọi người, đó không phải là tiếng gọi do người hoặc thú phát ra, mà là lực lượng được tích lũy theo thời gian trôi qua, phảng phất tựa như tiếng gọi từ Hồng Mông sơ khai lưu truyền lại.

Ở bên trong  tiếng gọi xa xa, lòng của mỗi người đều tựa như trải qua lễ rửa tội của năm tháng hồng hoang. Đi qua trăm triệu năm thời gian, rửa đi sự nhu nhược cùng mê mang trong lòng mỗi người, chỉ còn lại duy nhất lòng cuồng nhiệt theo đuổi lực lượng.

"Vào đi thôi!"

Đạo thanh âm mười phần uy ngiêm này giống như đả kích tâm linh của mỗi người, trong nháy mắt cởi ra điên cuồng trong đáy mắt bọn họ, khiến tất cả mọi người không thể không mang theo ánh mắt kính sợ tìm địa phương phát ra âm thanh, đáng tiếc lại không thu hoạch được gì.

Vèo, vèo...

Tìm trong chốc lát, mọi người bắt đầu cấp tốc bay vào hắc động, đối với lực lượng truy cầu khiến cho bọn họ không chần chờ chút nào  bay vào hắc động, xông phá tấm lá chắn vô hình ở hắc động, linh khí nồng nặc đến từ thời không không đồng nhất xen lẫn mùi thơm của tiên thảo thần dược bay ra.

Người này tiếp theo người kia bay vào hắc động, đạo âm thanh uy nghiêm kia giống như xuyên qua hàng rào thời không quanh quẩn thật lâu ở bên tai mỗi người.

"Bí cảnh mở ra năm năm, năm năm sau ấn tín của các ngươi sẽ nhắc nhở các ngươi phương vị và ngày về. Nhớ lấy! Bảo vệ tốt ấn tín của mình, nếu không các ngươi sẽ vĩnh viễn bị lạc ở trong bí cảnh."

Trái tim tất cả mọi người lại đột nhiên chấn động, ấn tín này sẽ trở thành đồng bạn gắn bó cùng sống cùng chết với chính mình năm năm. Bất luận trong bí cảnh có bao nhiêu bảo vật đều có thể buông tha nhưng duy chỉ có ấn tín nhất định phải bảo vệ hoàn hảo không thể hư hại chút nào.

Xuyên qua hắc động, hiện ra trước mắt mọi người chính là một pho tượng bạch ngọc trông rất sống động của một nam tử trung niên. Trải qua trăm triệu năm thời gian, ngũ quan anh tuấn của pho tượng đã để lại vết tích của thời gian nhưng vẫn có thể thấy được khí phách ngạo thế giữa hai đầu lông mày.

Trong lúc nhìn pho tượng, Ngưng Sương cảm thấy ấn tín trong tay mình hơi run một chút, tựa như đem vị trí cửa ra vào ghi nhận xuống. Năm năm sau, bất luận bọn họ thân ở phương nào, ấn tín cũng sẽ nhắc nhở bọn họ phương vị và ngày về.

Nhân tộc và Ma Tộc đều tiến vào bí cảnh từ hắc động, bởi vì nhân tộc và Ma Tộc xưa nay nước sông không phạm nước giếng hơn nữa nhìn thấy những ma nhân trên đầu có sừng nhọn, thân che lân giáp, cặp mắt đỏ ngầu, nhân tộc mặc dù chiếm cứ ưu thế tuyệt đối cũng không có khơi mào tranh chấp. Chỉ có Ngưng Sương từng nằm mơ thấy thảm cảnh nhân ma đại chiến ở Mộng Huyễn Thần Tộc lại bởi vì Gia Nạp Ma Đế hại Minh Huyễn rơi vào trạng thái ngủ say nên trong nháy mắt khi nhìn thấy những Ma Tộc này  trong lòng nàng đột nhiên sinh ra một loại cảm xúc phức tạp.

Đáng tiếc, ở lúc nàng còn chưa làm rõ suy nghĩ trong lòng thì những Ma Tộc kia đã sớm phân tán rời đi, ngay cả nhân tộc cũng đều tốp năm tốp ba kết bạn rời đi.

Ngưng Sương không thể làm gì khác hơn là áp chế trái tim đang xao động theo đám người Tử Diễm đi vào bên trong bí cảnh, trong Linh Phượng không gian, Thủy Lam mãnh liệt yêu cầu nàng ký kết khế ước với nàng. Thủy Lam nói, ở trong ký ức truyền thừa mơ hồ của nàng, Hồng Mông bí cảnh này chỉ cho phép huyền thú đã khế ước cùng với chủ nhân tiến vào, nếu không sẽ gặp phải pháp tắc bí cảnh vô tình cắn giết.

Đột nhiên, phía trước dần dẫn hiện ra từng đạo một huyền lực diễm lệ lộng lẫy, những người mới quen ở cửa đem huyền lực của chính mình tận tình phóng thích ra ngoài.

Tường đất vừa dày vừa nặng, thủy tiễn bén nhọn, hỏa diễm nóng rực, kim quang chói mắt, mộc tiên mềm dẻo...... Trên không trung đan xen vào thành một đạo ánh sáng nhiều màu sắc.

Phía dưới một mảnh bóng dáng nhiều màu sắc bay múa, tiếng kêu ‘xèo xèo’ kèm theo tiếng kêu thảm thiết của nhân loại vang lên bên tai không dứt.

"A...!"

Ngọc Vô Trần nhìn một màn máu tanh trước mắt, không khỏi hét  ầm lên.

Thì ra những bóng đen này chính là Hấp Huyết Biên Bức kết thành quân đội, thân thể đỏ ngầu, tròng mắt máu đỏ vô hình nhắc nhở bản tính khát máu của chúng nó.

Ngưng Sương tận mắt nhìn vài con Hấp Huyết Biên Bức chui vào thân thể của một lục tinh huyền quân, lập tức thân thể lục tinh huyền quân tựa như một nắm rau dưa bị thả xuống dầu sôi khô héo lại. Vốn là  lớp mỡ dưới da đẫy đà lại dùng tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy biến mất, trong nháy mắt biến thành một thây khô  chỉ còn da bọc xương. Sau đó vài con Hấp Huyết Biên Bức này lại dùng mũi nhọn dài trên đầu đâm vài lỗ trên da thây khô cuối cùng lao ra ngoài tung cánh đi tìm thức ăn mới.

Nguyên bản Hấp Huyết Biên Bức nhỏ yếu sau khi ăn xuống huyết nhục của nhân loại thân thể và lực lượng liền cấp tốc bành trướng, vốn hai mắt đổ tươi, đôi cánh đỏ ngầu sau khi được huyết nhục tẩm bổ lại bày biện ra một loại tiên huyết yêu hồng khiến đám người nhìn thấy đều rợn cả tóc gáy. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Ngọc Vô Trần lần đầu tiên gặp phải tuy rằng kinh hãi thất sắc nhưng cũng rất  nhanh thu lại vẻ kinh sợ, trấn định từ trong không gian giới chỉ lấy ra một cái bình ngọc, đổ một ít bột màu tím ở trên người Ngưng Sương, sau đó lại vẩy một ít lên người mình.

Hắn chỉ là ưu nhã đứng ở nơi đó nhưng không có một con Hấp Huyết Biên Bức nào dám đến gần trong vòng ba thước, Tử Diễm cùng Thanh Y nhìn vẻ mặt bọn họ bình thản giống như đang xem cuộc vui, ngầm thở dài, đem bình ngọc thu hồi vào chiếc nhẫn.
Bình Luận (0)
Comment