Ngạo Thế Huyền Linh Sư

Chương 110

Edit:..Lam Thiên..

Ngày trôi qua ngày, hôm nay lại đã đến ngày tông môn phát vật tư, lần này Thiên Minh Sư Thúc phái Ngũ sư huynh và Lục sư huynh đi đệ nhất phong lấy, dù nhàm chán thế nào Ngưng Sương cũng muốn đi theo.

Đến đệ nhất phong, phần lớn các phong khác đều đã lĩnh, chỉ có hai đệ tử của đệ ngũ phong chờ ở nơi đó. Phong chủ đệ ngũ phong là nhị trưởng lão của Lưu Vân Tông, xưa nay luôn cùng Thiên Diệp Đại Sư giao hảo. Ngũ sư huynh và Lục sư huynh lại vừa lúc biết hai đệ tử tới lĩnh vật tư kia, liền ở lại cùng nhau hàn huyên một hồi.

Không biết làm sao lại trêu chọc đến đệ tử thủ phòng kho ở đệ nhất phong, chỉ thấy cửa kho đóng thật lâu đột nhiên mở ra, từ bên trong đi ra bốn gã đệ tử khí thế hung hăng trong nháy mắt liền vây quanh bọn họ, tiếp đó lại từ trong nhà kho đi ra một tên mập, hướng bọn họ nổi giận nói: "Kéo bè kết phái, đem bọn họ bắt lại cho ta!"

Người này vừa ra, vẻ mặt hai vị đệ tử của đệ ngũ phong thoáng chốc liền trắng, Ngũ sư huynh và Lục sư huynh vẫn còn tốt, chỉ là vẻ mặt tức giận. Ngưng Sương lôi kéo ống tay áo của Lục sư huynh nhỏ giọng hỏi: "Người kia là ai à? Lớn lốí như  vậy!"

Lục sư huynh nhìn vẻ mặt không chút nào sợ hãi của nàng, ngầm thở dài, nghé con không sợ cọp a! Hắn ghé vào tai Ngưng Sương nhỏ giọng nói: "Người nọ là đường đệ của tông chủ, vốn là phong chủ đệ tam phong, bởi vì phạm phải tông quy, bị sư phụ và nhị trưởng lão bức bách tông chủ cách chức đến phòng kho."

Ngưng Sương hiểu rõ gật đầu một cái, khó trách đệ tử đệ ngũ phong nói bọn họ đã chờ rất lâu, thì ra là có người lợi dụng việc công trả thù riêng a!

"Còn đứng ngây ra đó làm gì, động thủ!" Tên mập mạp kia thấy bốn người nọ chậm chạp không chịu động thủ, liền gầm lên giận dữ.

Ngưng Sương nhìn hai tên đệ tử ở đệ ngũ phong kia, bọn họ còn đang suy nghĩ có nên khoanh tay chịu trói hay không lại không nghĩ tới bốn người kia thế nhưng hướng nàng công kích. Ngưng Sương ngẩn ra, Di! Ta liền giống quả hồng mềm như vậy sao?

Bởi vì Lưu Vân Tông là tông môn vì lấy thuần thú làm chủ, các đệ tử chỉ tu luyện huyền thuật nghiệp dư, cho nên phân đa tu vi không phải quá cao. Ít nhất ở trước mặt cao thủ đột phá thần giai  như Ngưng Sương, bọn họ chỉ là con kiến hôi.

Nghĩ tới kế hoạch trong lòng, Ngưng Sương cũng không tiết lộ ra thực lực của mình, chỉ là một mực tránh trái tránh phải. Rất nhanh Ngũ sư huynh và Lục sư huynh tỉnh hồn lại liền gia nhập chiến đấu, tu vi của bọn họ cùng bốn người vây công chênh lệch không xa, nhưng bởi vì hai người đệ tử đệ ngũ phong không ra tay, cho nên, Ngưng Sương vẫn phải là lấy một địch hai.

Vừa đánh vừa quan sát tình huống chung quanh, đột nhiên, một thanh niên mặc y bào bạch sắc từ phòng kho phía sau vòng ra ngoài. Đệ tử Lưu Vân Tông đều đồng nhất mặc y bào thanh sắc, thanh niên mặc bạch sắc này hoặc là người ngoài đi vào bái kiến tông chủ, hoặc chính là thiếu tông chủ trong truyền thuyết.

Từ việc thanh niên áo trắng đối với địa hình Lưu Vân Tông quen thuộc, hắn nhất định không phải là người ngoài. Như vậy hắn chính là người kinh tài tuyệt diễm trong miệng Lục sư huynh, lạnh lùng như băng Thiếu Tông Chủ!

Liền hai mắt như vậy, Ngưng Sương thật nhìn không ra sự lạnh lùng của hắn, chỉ là tuấn nhan đường nét sắc sảo ngược lại lộ ra vài phần lạnh nhạt, khóe môi thật mỏng tựa hồ cũng tại sự lãnh bạc của hắn

Ở lúc Ngưng Sương đang suy tính làm thế nào mới có thể đem thanh niên mặc áo trắng này lôi xuống nước thì trong tai đột nhiên truyền đến một tiếng âm thanh đạm mạc.

"Dừng tay!"

Tên mập mạp đứng ở cửa kho vừa thấy người này, sắc mặt đột nhiên biến đổi, vội vàng quát bảo ngưng lại: "Dừng tay!" Trong lòng lại âm thầm tức giận, thật vất vả mới bắt được một cái cơ hội trả thù, thế nào lại gặp phải sát tinh lục thân không nhận này?

Thấy bốn người kia dừng tay, ánh mặt lạnh nhạt của thanh niên áo trắng thản nhiên quét mắt nhìn Ngưng Sương, tiếp theo hướng tên mập mạp kia nói: "Thủy tổng quản,  ngài hẳn còn nhớ rõ tông quy đi! Tự giải quyết cho tốt!"

Thanh niên áo trắng cũng không hỏi tiền nhân hậu quả, chỉ bỏ xuống một câu lạnh nhạt như vậy liền tự nhiên đứng ở một bên.

Tên mập mạp há miệng, nhưng khi chạm đến ánh mắt đạm mạc cơ trí của thanh niên áo trắng liền lại cứng rắn đem lời nói đến bên miệng nuốt trở vào. Hắn biết rõ, những mánh khóe lừa gạt của chính mình ở trước mặt tông chủ đại ca không qua được, cũng trốn không thoát pháp nhãn lợi hại của cái chất nhi thông minh lanh lợi này. Một câu Thủy tổng quản vừa mới rồi của hắn đã nói rõ trong lòng hắn vô cùng bất mãn rồi.

Tên mập mạp oán hận liếc nhìn thanh niên áo trắng, hung hăng dậm chân đi vào phòng kho, sau đó liền có bốn gã đệ tử mang hai cái rương đi tới trước mặt đám người Ngưng Sương. Đem cái rương dán giấy niêm phong đặt trên mặt đất, lạnh lùng nói: "Cầm đi đi!"

Sau đó bốn người này cùng bốn người vây công bọn họ lúc trước nhanh chóng lui về phòng kho, cũng không để ý thanh niên áo trắng đứng ở cửa, liền ‘ cạch’ một tiếng đóng cửa phòng kho lại.

Ngưng Sương lạnh lùng nhìn một màn này, bĩu môi khinh thường nói: "Hừ! Đuổi ăn xin!"

Hai tên đệ tử Đệ Ngũ Phong nghe vậy, động tác nâng rương không khỏi dừng lại một chút, một phen dừng lại, cái rương rơi xuống mặt đất. Vừa lúc đem đem giấy niêm phong mở ra, mùi nấm mốc nhàn nhạt phiêu tán.

Nhưng sắc mặt hai tên đệ tử Đệ Ngũ Phong kia lại không thay đổi, vẫn như cũ mang cái rương rời đi. Ngưng Sương nhìn bóng lưng bọn họ, khinh bỉ liếc mắt, hướng Ngũ sư huynh và Lục sư huynh nói: "Sư huynh, về sau ít cùng bọn họ lui tới đi!"

Ngũ sư huynh và Lục sư huynh sửng sốt, còn tưởng rằng Ngưng Sương bị Lưu Thủy tổng quản nói kéo bè kết phái dọa sợ, vừa định an ủi mấy câu liền nghe thấy lời nói khinh bỉ của nàng vang lên, "Sư huynh, hai người này thật không có cốt khí, biết rõ trong rương kia có gì đó bị mốc nhưng vẫn không nói tiếng nào mang trở về."

Lời vừa nói ra, Ngũ sư huynh và Lục sư huynh vội vàng buông cái rương chuẩn bị nâng xuống giương mắt nhìn Ngưng Sương. Ngay cả thanh niên áo trắng đứng một bên im lặng không lên tiếng cũng tò mò  hai mắt liếc nhìn Ngưng Sương.

Sau một hồi im lặng, cuối cùng vẫn còn Lục sư huynh không nhịn được hỏi nói: "Tiểu Thập Tam, ý của muội là rương đồ này chúng ta không cần sao?"

Ngưng Sương nhớ tới ngày hôm trước sư thúc cùng nàng nói một chuyện, khóe môi chậm rãi nâng lên một nụ cười gian trá, "Cần, như thế nào lại không cần? Độc Cô Phong chúng ta nghèo như vậy, nghe nói mười ngày sau là đại thọ của tông chủ, thứ này không phải là vừa vặn có thể làm thọ lễ  cho tông chủ sao?"

Nàng vừa dứt lời, liền thấy hai gương mặt ngây người như phỗng, còn có đứng thanh niên áo trắng đứng ở cách đó không xa, vẻ kinh ngạc trên mặt cũng là không che giấu được.

Ngưng Sương thản nhiên liếc nhìn thanh niên áo trắng trong chốc lát, trong ánh mắt chứa đầy cảnh cáo ngươi đừng xen vào việc của người khác. Thanh niên áo trắng cố nén cười quay mặt đi, trong lòng lại âm thầm đối với tiểu sư muội Độc Cô Phong  này sinh ra hứng thú.

Trở lại Độc Cô Phong, Ngưng Sương đem kế hoạch xử lý rương vật liệu báo cho Thiên Diệp Đại Sư cùng Thiên Minh Đại Sư. Sắc mặt Thiên Diệp Đại Sư như thường, nhưng đáy mắt lưu động ánh sáng hiện ra nội tâm hắn đồng ý. Thiên Minh Đại Sư cũng là vui vẻ đồng ý."Tiểu Thập Tam, chiêu này của con thật cao, thật sự là rất cao."

Ban đêm, ánh trăng như nước.

Ngưng Sương nghĩ đến Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp không có nửa điểm manh mối trong lòng lại một trận nóng nảy. Trằn trọc không ngủ được nàng dứt khoát sinh ra ý niệm ban đêm dò xét Đệ Nhất Phong. Trực giác của nàng mách bảo vật này nhất định ở Đệ Nhất Phong.

Thay y phục dạ hành, ngựa quen đường cũ đi tới Đệ Nhất Phong, địa phương đầu tiên Ngưng Sương muốn dò xét chính là phỏng ngủ của tông chủ. Dù sao khố phòng, nội điện gì đó nàng đều đã sớm tìm hiểu qua rồi.

Vừa mới đến gần cửa phòng ngủ của tông chủ nàng liền nghe thấy một trận tiếng khóc tức giận từ bên trong truyền ra, loáng thoáng, ngưng thần nhưng cũng có thể nghe được sáu bảy phần.

"Phu quân, ta van cầu ngươi, van ngươi đem đồ lưu lại đi! Ta hiểu rõ tâm của ngươi đã không còn để ở chỗ ta, nhưng bảo bối này là do ngươi năm đó cưới ta liền tự tay giao vào trong tay ta." Giọng nói bi thương nghẹn ngào vang lên.

"Lạc Tuyết, nàng vẫn luôn hiền tuệ rộng lượng, vi phu coi trọng nhất chính là điểm này của nàng. Vì sao lần này cũng nổi lên bệnh chấp nhất? Vi phu đã nói qua, Phi Hoa vừa mới sinh non thân thể còn hư nhược, bất quá là muốn mượn Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp của nàng nhìn một chút, nàng cũng không cần chấp nhất như vậy có được hay không?"

Ngưng Sương nghe ra thanh âm này chính là tông chủ, thì ra Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp đang ở trong tay tông chủ phu nhân, chẳng trách mình lật tung cả khố phòng Lưu Phong Tông Sở nơi có khả năng để bảo vật nhất cũng đều không có thu hoạch.

Đệ tử trong tông đồn đãi mấy năm gần đây tông chủ độc sủng nhị phu nhân Phi Hoa, hôm nay xem ra, lời đồn đãi cũng không phải là vô căn cứ!

Bất luận tông chủ mềm giọng khuyên bảo như thế nào, phu nhân vẫn không mở miệng, chỉ khẽ rơi nước mắt. Cuối cùng, tông chủ tức giận bỏ xuống một câu, "Tô Lạc Tuyết, được, ngươi rất tốt! Ngươi đã không bỏ được Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp, vậy ngươi liền buông tha vị trí Lưu Vân  Thiếu Tông Chủ đi! Đừng quên, ta không phải chỉ có một đứa nhi tử này!"

Tông chủ phẩy tay áo bỏ đi, hắn cũng không nhận thấy được Ngưng Sương đang ẩn nấp ở ngoài cửa, sau khi xác nhận tông chủ đã đi xa, Ngưng Sương vừa định rời đi lại bỗng nhiên  nghe được một trận chê cười từ trên đỉnh đầu truyền đến: "Tiểu sư muội, đêm khuya yên tĩnh ngươi không phải là mộng du đến chỗ này chứ?"

Ngưng Sương kinh ngạc ngước mắt, phát hiện trên cây tại cửa phòng đang ẩn nấp một người, ở trong bóng cây loang lổ có thể miễn cưỡng nhìn ra người này hình như là thanh niên bạch y nàng gặp lúc ban ngày.

Ngưng Sương không biết tâm tư cùng lai lịch của hắn, chỉ đành phải theo lời của hắn cười nói: "Sư huynh nói đùa, sư muội vừa lúc tản bộ đến đây, tình cờ nghe được một ít bí văn không muốn người biết. Nghĩ tới Lục sư huynh của ta yêu thích sáng tác ngôn tình tiểu thuyết nên vừa lúc giúp hắn thu thập một chút tư liệu sống mà thôi."

Thiếu niên bạch y gian nan nuốt nước miếng một cái, tròng mắt quan sát cô nương thần tình thản nhiên đứng dưới ánh trăng, lại có thể có người thản nhiên nói cho người khác biết ta chính là nửa đêm nghe lén, như thế nào? Ta còn chuẩn bị đem bí văn nghe được chia sẻ cho người khác!

"Ngươi... Ngươi còn chuẩn bị nói cho Lục sư huynh của ngươi, để cho hắn viết thành tiểu thuyết?" Trong đầu thiếu niên bỗng nhiên thổi qua những quán hàng rao bán các loại diễm tình tiểu thuyết ở Lưu Phong Thành, nếu như nữ chính trong chuyện xưa không phải là mẫu thân của mình, hắn thật ra cũng cảm thấy chủ ý này rất không sai.

"Không biết tiểu sư muội chuẩn bị sang tác tình tiết ra sao đây?" sắc mặt thiếu niên lành lạnh như cũ nhưng giọng nói lại nhu hòa không ít.

Ngưng Sương ngước mắt nhìn ánh trăng sáng trên không trung  trong lòng âm thầm suy đoán thân phận của người này, đến cùng có phải Thiếu Tông Chủ hay không? Nếu là đúng, vậy hắn làm sao có thể thản nhiên đối mặt với chuyện mẫu thân của mình bị phụ thân khiển trách như vậy? Trong nháy mắt trong lòng nàng vụt qua muôn vàn suy nghĩ nhưng miệng tự nhiên đáp: "Đơn giản chính là cố sự của một người nam nhân cùng hai nữ nhân!"

"Nếu như ta nói cho ngươi biết, nữ nhân trong phòng chính là mẫu thân của ta?" Giọng nói của thiếu niên lạnh nhạt giống như đang nói một  chuyện không liên quan đến bản thân.

Ngưng Sương ngạc nhiên, nếu như lời hắn nói là sự thật, thân phận người trước mắt  chính là Lưu Phong Tông Thiếu Tông Chủ kinh tài tuyệt diễm—— Lưu Vân. Vẻ kinh ngạc thoáng hiện qua rồi biến mất, lúc này Ngưng Sương chợt cười một tiếng, "Thì ra là ngươi chính là người xui xẻo ngày mai sẽ bị tông chủ huỷ bỏ vị trí Thiếu Tông Chủ a!" Nàng thở dài một tiếp thật thấp lại nói, "Ta xem ngươi cũng không giống cái loại người phó mặc cho số phận! Chẳng lẽ ngươi đối với Lưu Phong Tông không có hứng thú?"

Thiếu niên thản nhiên liếc Ngưng Sương một cái, rốt cuộc chậm rãi gật đầu."Ngươi nói đúng, ta căn bản cũng không muốn Lưu Phong Tông, ta chỉ muốn mang mẫu thân của ta rời khỏi cái nhà giam này." Một tiếng thở dài trầm thấp từ hắn môi mỏng của hắn bật ra, "Thiên hạ rộng lớn, nơi nào có chỗ cho mẫu tử ta dung thân?"

"Có lẽ chúng ta có thể làm một cái giao dịch, ngươi để cho mẫu thân của ngươi đem Thất Thải Lưu Diễm Tháp đưa cho ta, ta giúp đỡ mẫu tử các ngươi rời khỏi nơi này, cũng vì các ngươi cung cấp một địa phương ẩn cư thích hợp." Ngưng Sương ngước mắt nhìn người thiếu niên kia, mới vừa rồi, nàng từ trong tiếng thở dài của hắn nghe được một loại mệt mỏi trải qua tang thương.

Thiếu niên hình như không nghe thấy đề nghị của Ngưng Sương, vẻ mặt thê lương chậm rãi nói ra: "Ngươi biết không? Kể từ sau khi nữ nhân kia tiến vào cửa, hắn không còn bồi  mẫu thân ta qua đêm; kể từ sau khi nữ nhân kia sinh nhi tử, hắn không chỉ một lần uy hiếp mẫu thân như vậy. Mẫu thân mềm yếu và lưu luyến si mê của ta chỉ biết muốn ta cố gắng ưu tú. Chỉ hy vọng có một ngày nào đó nhìn ở phân thượng nàng sinh một nhi tử ưu tú mà sinh lòng thương tiếc. Về sau, hắn diệt cả nhà ngoại của ta, mẫu thân liền biết hắn vô tình và lạnh lùng rốt cuộc cũng tuyệt vọng. Từ đó, mẫu thân một lòng muốn thoát khỏi ác ma này, đáng tiếc, mẫu tử chúng ta thế đơn lực bạc làm sao có thể là đối thủ của lão cáo già ác ma kia?"

Sau khi im lặng trong chốc lát, thiếu niên bỗng dưng ngước mắt, "Ngươi thật sự nắm chặt?" nữ tử trước mắt, vẻ mặt ngão nghễ một mảnh tự tin, Lưu Vân đột nhiên tin tưởng, có lẽ, nàng thật sự có thể!

Ngưng Sương gật đầu một cái, chỉ là trong nội tâm nàng lại có chút lo lắng cho sư huynh đệ ở Độc Cô Phong. Lúc này thiếu niên cùng Ngưng Sương đạt thành hiệp nghị, dù sao Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp đối với bọn họ mà nói, chỉ là huyền khí có chút thần kỳ bắt thú mà thôi, huống chi, bọn họ cũng không thể cùng nó khế ước.

Sau khi Lưu Vân cùng Tông chủ phu nhân thương lượng một lát, hắn liền cầm một tiểu tháp Huyễn Thải đi ra. Ngưng Sương thu Huyễn Thải Lưu Diễm Tháp lại để Xích Viêm và Thủy Lam mang theo tông chủ phu nhân và Lưu Vân suốt đêm rời đi Lưu Phong Tông.

Những thứ phù trận trận pháp chặn lại bước chân của mẫu tử Lưu Vân ở trong mắt Xích Viêm căn bản không tạo thành một chút uy hiếp, mặc dù không tình nguyện nhưng Xích Viêm và Thủy Lam cũng chỉ có thể theo như ý tứ của Ngưng Sương đem mẫu tử Lưu Vân đưa đến Tiên Dược Cốc.

Nàng tin tưởng, tông chủ Lưu Phong Tông sẽ không nghĩ tới mẫu tử Lưu Vân ẩn nấp ở chỗ bọn họ vốn không quen biết nhau  Tiên Dược Cốc. Trở lại Độc Cô Phong, Thiên Diệp Đại Sư đang đứng ở cửa phòng chờ nàng. Trong đôi mắt lạnh nhạt cơ trí lộ ra thanh minh nhìn thấu thế sự, Ngưng Sương đột nhiên cảm thấy lời nói dối nàng nghĩ một đường không thể nói ra khỏi miệng.

Thiên Diệp Đại Sư thản nhiên nhìn nàng một hồi, từ từ thở dài, "Đi, cũng tốt!"

Ngưng Sương thấy sư phụ đã biết chuyện đêm nay, trái tim liền run lên, người khác có thể cũng biết hay không? Có thể mang đến phiền toái cho sư phụ hay không?

Nhìn trên mặt nàng đột nhiên lộ ra vẻ khẩn trương, đáy mắt tang thương của Thiên Diệp Đại Sư chậm rãi chảy ra một ý cười vui vẻ, nha đầu này, vẫn còn có chút lương tâm!

"Tiểu Thập Tam, đêm nay con cũng rời đi đi! Không cần phải lo lắng, thủ tịch Đại Trưởng Lão cũng không phải là vi sư làm để chơi." Trong lòng Thiên Diệp Đại Sư đã quyết định chủ ý, có lẽ, cũng đến lúc phải rời đi rồi.

Ngưng Sương thấy bộ dáng định liệu trước của Thiên Diệp Đại Sư  lo lắng trong lòng liền tản đi không ít, nàng cũng không nguyện ý để Thiên Diệp Đại Sư lưu lại khắc phục hậu quả cho nàng.

"Yên tâm! Một cái Lưu Vân Tông nho nhỏ làm sao có thể vây được chúng ta? Tiểu Thập Tam, nhớ, sư phụ của con đến từ Thần Phật chi địa. Ngày khác, con nhất định phải tiến về Thần Phật chi địa thăm vi sư." Thiên Diệp đại sư nói xong, ống tay áo vung lên, Ngưng Sương chỉ cảm thấy một hồi kình phong đánh tới, thân thể giống như một chiếc lông vũ bay ra ngoài. Ấn đường đau nhói, sau đó liền mềm nhũn  mất đi tri giác. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:..Lam Thiên..

Thời điểm tỉnh lại bầu trời đã lộ ra ánh sáng mắt trời, đứng dậy đưa mắt nhìn bốn phía, Ngưng Sương mới phát hiện chính mình đã đến một ngọn núi cách Lưu Phong Tông ngoài trăm dặm. Nhớ tới lời nói của Thiên Diệp Đại Sư, Ngưng Sương khẽ thở dài, thật không nghĩ tới, Thiên Diệp Đại Sư lạnh nhạt ôn hòa lại là đại năng ở Thần Phật chi địa.

Thần Phật chi địa! Đây chính là nơi chúng sinh tồn tại vượt qua Thần Vực.
Bình Luận (0)
Comment