Ngạo Thế Ma Quân

Chương 1 - C1

Đại sảnh Dương gia, hai hàng ghế khách nhân đều ngồi kín người, tiếng chúc mừng không ngừng vang lên. Đại trưởng lão Dương Khôn miệng cười như hoa hướng bốn phía hoàn lễ, hôm nay, còn trai lão tiếp nhận thiếu chủ địa vị, người làm phụ thân như lão vui còn hơn nhặt được vàng, không sớm thì muộn Dương gia gia chủ cũng sẽ thành vật trong túi.

Tham vọng quyền lực trong lòng hắn như ngọn lửa không ngừng thiêu đốt tâm cang. Năm đó, lão gia chủ lập đại ca Dương Giang kế vị đã khiến lão tức giận đến thổ huyết nhưng sau đó lão lại càng trỗi dậy mạnh mẽ, bên trong gia tộc không ngừng kéo bè kéo phái, từng bước thâu tóm quyền lực, đến hiện tại đã gần như có thể thay thế gia chủ. Chuyện lập thiếu chủ hiện nay cũng do bàn tay hắn nhúng vào.

“Đa tạ các vị vì khuyển tử mà nhọc lòng đến đây. Lão phu có chuẩn bị chút trà mong các vị dùng qua.” Dương Khôn vỗ tay, bên ngoài mười mấy thị nữ bưng lên một khay gỗ, bên trên đều có một chén trà bằng ngọc điêu khắc cực kỳ tinh xảo.

“Loại này gọi trà thanh tâm, được lấy từ đỉnh tuyết sơn phương Bắc, công dụng giải trừ độc chướng giúp cơ thể một lần gội rửa, ngoài ra còn có phần trăm đề thăng tu vi. Ta thật mong các vị có thể nội tâm thanh tịnh phân rõ thiệt hơn, không nên chấp mê bất ngộ.” Dương Khôn nói trong lúc mọi người đang thưởng trà.

Dương Giang ngồi trên ghế gia chủ khoé miệng cười nhạt khinh thường. Làm huynh đệ mấy chục năm, hắn hiểu thủ đoạn lần này của Dương Khôn. Hai chữ thanh tâm kia ý nhắm vào những người vẫn còn trung thành với mình, bảo họ nhìn nên nhìn rõ thời cuộc. Vừa dùng trân bảo mua chuộc lòng người, vừa ngầm ý răng đe, chiêu này quả thực cao minh. Dương Giang tuy là gia chủ nhưng từ lâu đã hữu danh vô thực, hiện tại lại bị nghiền ép đến mức giống như bù nhìn rơm, chỉ được phép nhìn nhưng không được phép thấy.

“Đại trưởng lão, loại trà này quả thật hương vị tuyệt luân lại thập phần trân quý, mấy ngày nữa thiếu gia nhà ta cũng tiếp nhận vị trí gia chủ, nếu được tặng mấy cân chút mừng chắc ngài ấy sẽ vui lắm.” Ngoại sử Trần gia khoé miệng khẽ cười, lên tiếng.

“Nhất định. Nhất định.” Dương Khôn cười tươi, hướng đối phương bái quyền.

Huyện Nam Châu này, Dương Trần nhị gia chính là thế lực che trời, Dương Khôn mấy ngày trước đã đến Trần gia bàn chút chuyện, chỉ cần chuyện kia thành công gia chủ Trần gia cũng sẽ ra mặt giúp hắn đạt được tham vọng mười mấy năm nay, mấy lời ngoại sử kia kỳ thực muốn nhắc đến thoả thuận kia.

Đám người cứ thế nói mấy lời khách sáo cả buổi.

Bên ngoài một thị nữ đang lén lút bước đi, ống tay áo nàng giấu lấy chén ngọc giống hệt thứ đựng thanh tâm trà kia. Mãi đến một dãy phòng cũ kỷ tồi tàng nằm ở tần cùng ngoại viện Dương gia mới dừng lại.

Trong sân, một thiếu niên trạc mười lăm tuổi mặt mày bẩn thỉu, thân thể gầy gò đang vung từng nhát búa chặt khúc gỗ to lớn hơn thân người thành khúc củi nhỏ. Quần áo trên người y rách như giẻ lại còn vô cùng bẩn, trông còn tệ hơn cả hạ nhân, từng nhát búa cứ liên tục bổ ra khiến tay y sưng phồng.

Thị nữ kia thấy vậy khoé mắt có chút nhiệt lệ, không kiềm lòng được lên tiếng. “Yên nhi, tay ngươi sưng hết rồi. Hay để ta giúp...”

Nàng chưa nói hết câu đã bị thiếu niên kia ngắt lời. “ Không cần đâu. Yên nhi, tự làm được, nương không cần lo đâu.”

“Ngươi đúng là đứa trẻ ngoan.” Nàng nhẹ nhàng xoa đầu thiếu niên. Tuy nàng cười nhưng trong giọng nói lại không giấu được chua xót.

Thiếu niên tên gọi Dương Dạ Yên, ý chính một đời yên bình giản dị nhưng vẫn là không thể, vẫn bị mệnh nàng liên lụy, từ nhỏ đã bị người trong gia tộc bắt làm vô số việc cực nhọc. Nàng trong lòng xót xa hài tử nhưng chẳng biết làm gì khác ngoài khóc thầm.

Nhớ lại năm đó nàng từng phong hoa tuyệt đại, tu vi cùng nhanh sắc tại Nam Châu huyện này đều là bài danh hạng nhất nhưng trong ra ngoài thí luyện đã gặp được phụ thân của Dạ Yên, trao thân cho y nhưng cuối cùng người nọ cao chạy xa bay, bản thân tuổi nhục trở lại Dương gia, bị gia chủ đương thời phế bỏ thân phận, giáng làm thị nữ đến tận hiện tại. Thời gian như dòng nước thoáng cái đã qua mười lăm năm, thiếu nữ Dương Trạch ngày nào giờ đã là bà cô ngoài ba mươi nhưng thứ khiến nàng đau đớn nhất chính là hài tử của mình vậy mà bị người ta đối xử như hạ nhân.

“A, đúng rồi, chỗ này của ta có chén trà thanh tâm, do đại trưởng lão đích thân chuẩn bị, ta khổ sở lắm mới xin được một chén, ngươi uống đi.” Nàng lấy chén trà trong ống tay đưa cho y.

“Chỉ có một chén, hay là nương uống đi thì hơn.” Dương Dạ Yên đẩy chén trà ngược lại. Cuộc sống của tiểu hài này ngoài công việc thì chỉ có người di nương này, hắn cam nguyện đem hết tất cả những thứ quý giá nhất cho nàng.

Hai người nhường qua nhường lại cuối cùng Dương Trạch vẫn thắng, Dạ Yên uống hết chén trà thân thể một hồi sảng khoái.

Dương Dạ Yên đột nhiên bắt được trong khoé mắt Dương Trạch có tâm sự liền lên tiếng hỏi. “Nương, nương sao vậy? Thấy nương dường rất lo lắng. Có thể nói ta biết có chuyện gì không?”

Đứa trẻ này từ nhỏ đã rất mạnh mẽ, hắn muốn làm chỗ của cho mẫu thân nên đã ép buộc bản thán không được phép yếu đuối. Có lần chứng kiến mẫu thân làm nặng đến ngất xỉu y đã trực tiếp đề nghị cho bản thân làm thay, sau mấy lần như vậy cuối cùng công việc trên người phải làm từ rạng sáng đến tối vẫn không hết, nhưng đối với y chỉ cần giúp được cho mâu thân mọi thứ đều xứng đáng.

Một khoảng lặng dài, Dương Trạch nội tâm cân nhắc một hồi, cuối cùng, nói ra.

“Chúng ta cùng nhau rời khỏi Dương gia đi.”

Dương Dạ Yên giật bắn người. Kỳ thực, hắn từ lâu đã đề nghị chuyện này với nàng, nhưng mỗi lần đều bị cự tuyệt.

Dương Trạch nội tâm hiểu rõ Nam Châu huyện toàn bộ đều nằm trong bàn tay Dương gia. Tình huống tốt, bọn họ có thể trốn thoát thì cũng chẳng biết đi về đâu, thiên hạ rộng lớn không có lấy một chốn dung thân. Còn tình huống xấu, bị bắt lại liền sẽ khổ hơn hiện tại gấp trăm lần. Năm đó, chuyện của nàng đã khiến lão gia chủ tức giận xung thiên, tuy là con gái ruột nhưng lão vẫn dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất phế đi tu vi vủa nàng, cảm giác đau đớn kia đến giờ vẫn như cự thạch ngần cân đè lên lòng can đảm của nàng.

“Nương, ngươi muốn đi thật sao?” Dương Dạ Yên nhướn mày hỏi, hắn như không tin tưởng, muốn xác nhận lại lần nữa.

Dương Trạch kẽ “ừ” một tiếng, hai mắt nhìn xa xăm. Dương Dạ Yên hiểu trong lòng nàng khẳng định có biến hoá kinh thiên động địa mới đưa ra quyết định này, nhưng nhìn biểu hiện liền biết bản thân có hỏi cũng chẳng có được câu trả lời.

Tối đến, hắc nguyệt cao phong, rất thích hợp làm loại chuyện không đứng đắn như đào tẩu này.

Hai mẫu tử trong đêm đào tẩu như hai con chuột lớn lén lén lút lút trốn ra cửa sau, Dương Trạch tuy là người đề xuất chuyện này nhưng nàng đã lâu không ra khỏi cửa nên mọi chuyện đều nghe theo Dương Dạ Yên. Hắn từ lâu đã có chuẩn bị, mỗi khi ra ngoài kiếm củi đều tranh thủ thăm dò, cuối cùng phát hiện men theo cánh rừng phía tây đi khoảng trăm dặm liền có thể rời khỏi Nam Châu huyện này. Chỉ tiếc Dương Trạch đã có tuổi lại từng một lần tổn thương kinh mạch, chỉ đi được đoạn liền xuống sức.

“Nương, nương không sao chứ? Hay chúng tay nghĩ lại đây đi!” Dương Dạ Yên đề nghị.

“Không sao. Chúng ta đi tiếp, nếu chậm trễ ở nơi này thì chúng ta khó thoát.” Dương Trạch hơi thở đã loạn nhưng vẫn cố nói ra.

“Không được, nương đã không thể tiếp tục. Hay vầy đi, ta biết bên kia có con đường nhỏ, chúng ta đến đó ẩn nấp, nếu người Dương gia có đuổi đến cũng sẽ không nghĩ đến chúng ta trốn ở nơi đó.”

“Cũng được.” Dương Trạch đáp lời.

Cả hai rẽ sang đường nhỏ bên cạnh. Chẳng mấy chốc, đã đến trước một tiểu thạch động, Dương Dạ Yên thỉnh thoảng vẫn trốn đến nơi này, khi đứng trên vách đâ phía trước nhìn ngắm sâm lâm vô tận dưới chân hắn cảm giác bản thân thật tự do tự tại. Đáng tiếc thực tại vẫn không thoát khỏi nanh vuốt của Dương gia nhưng hiện tại chỉ cần thêm ít lâu nữa hắn sẽ ra khỏi Nam Châu huyện, đạt được tự do bao lâu từng mong muốn.

Đáng tiếc trời cao không hiểu lòng người. Rừng cây phía sau truyền đến một tiếng cười nham hiểm, nó vang lên lúc này chẳng khác nào khúc cầu hầu đang vì hai người mà tấu.

.“ Muội muội, đêm đã khuya còn muốn đi đâu?” Một hắc ảnh lăng không mà đến, thoáng đã đứng trước mắt hai người.

Người nọ tuổi ngoài ba mươi, hoa bào lộng lẫy, khuôn mặt có chút gầy, đôi mắt xếch lên, vừa trông đã biết là loại tiểu nhân âm hiểm. Y giơ tay vuốt râu, vẻ mặt vô cùng đắc ý nhìn hai người. Hắn gọi Dương Xuyên, huynh đệ song sinh với Dương Khôn, Dương gia đảm nhận nhị trưởng lão.

Dương Dạ Yên đứng chắn phía trước Dương Trạch, ánh mắt lạnh như băng nhìn đối phương. Năm Dương Dạ Yên mười tuổi đã từng trốn đến nội viện xem náo nhiệt, kết quả bị Dương Xuyên bắt được đánh hắn đến thừa sống thiếu chết, đám người trong gia tộc nhìn thấy chỉ biết cười cượt. Từ đó hắn đã cảm nhận sâu sắc sự lạnh lẽo của lòng người, mà người trước mắt này chính là tử thù số một.

“Tam ca, ta cầu xin ngươi buông tha cho hai mẫu tử ta. Chỉ cần lần này rời khỏi ta sẽ thay tên đổi họ, tuyệt đối không làm Dương gia ô danh.” Dương Trạch phía sau quỳ xuống đất, chấp tay cầu xin y.

Dương Xuyên thấy vậy nụ cười càng thêm âm hiểm. Giọng nói thêm mấy phần ôn nhu giả tạo.

“Không cần phải làm vậy. Gia tộc mọi người đều yêu thương muội. Nhị ca còn đặc biệt thay muội chuẩn bị hôn sự với Trần gia gia chủ.” Mấy chữ cuối y còn cố tình nói chậm lại.

Dương Dạ Yên giật nảy mình, hắn hiểu ra mẫu thân đã biết chuyện này từ trước nên mới cùng hắn trốn đi. Trần gia gia chủ Trần Hoang Lâm, nghe nói năm đó từng nằm trong hàng ngủ những người si mê mẫu thân nhưng đến cuối cùng nàng lại chọn phụ thân hắn, kết quả người nọ đã ngoài ba mươi vẫn cô đơn chiết bóng. Không ngờ hiện tại y lại dùng cách ép hôn này.

Thực tế, thì Trần Hoang Lâm kia cũng là chính nhân quân tử, tuy hắn có thực quyền trong tay nhưng vẫn không ép buộc nàng, chỉ đôi khi từ phía xa nhìn nàng bằng ánh mắt bi thương. Nhưng không hiểu đại trưởng lão dùng cách gì, mấy ngày trước cùng y luận bàn một lúc liền kéo người quân tử mấy chục năm như y xuống bùn.

“Ngươi cút đi cho ta. Nương sẽ không bao giờ theo ngươi.” Dương Dạ Yên lớn tiếng mắng. Hắn tuyệt đối sẽ không để mẫu thân rời khỏi bản thân.

“Không biết sống chết.” Dương Xuyên vận chuyển tu vi, song chưởng đánh vào trước mặt, kình lực khủng bố đẩy Dương Dạ Yên văng xa hai mét, miệng phun máu tươi.

Đối với hắn hài tử trước mắt không phải người, chỉ là thứ nghiệt chướng do muội muội vô tình sinh ra, hoàn toàn không có tư cách nói chuyện, thậm chí càng không xứng nói tiếng người.

“Tam ca dừng tay đi.” Dương Trạch không nhịn được nữa, dang tay đứng chắn giữa Dương Xuyên và Dương Dạ Yên. Nàng từ khi quyết định bỏ đi đã ôm tâm lý liều chết, thà rằng cùng hai tử táng mạng cũng nhất quyết không đi theo người khác.

Dương Xuyên gần như cười phá lên nhưng vẫn kềm lại được, nếu là Dương Trạch năm đó thì hắn tuyệt đối sẽ rút lui nhưng bằng vào nàng hiện tại lại muốn ngăn hắn thì thật là chuyện cười. Mũi chân trái chấm xuống mặt đất, thân thể đã vọt lên nhanh như tên bắn. Dương Trạch vẫn kiên định đứng chắn nhưng phàm nhân sao có thể theo kịp tốc độ Tam Tinh cảnh, Trung kỳ của y, thoáng cái đã bị đối phương nhẹ nhàng lách qua.

Dương Dạ Yên thấy thế đến như vũ bảo vẫn không nao núng, trong người lấy ra một cái rìu, vận lực chém ra. Dương Xuyên thật không ngờ tiểu tử trước mắt dám phản kháng nên không có đề phòng, đến khắc kia chỉ đành dùng tay trái đón đỡ, tay phải tăng thêm lực đánh ra một chưởng. Dương Dạ Yên bị đánh văng ra phía sau, trực tiếp rơi xuống vực sâu vạn trượng, nhưng trong khắc cuối vẫn hé ra nụ cười đắc thắng khi thấy vết thương trên tay Dương Xuyên.

“Không.” Thanh âm bén nhọn thê lương của Dương Trạch xé nát bức màn yên tĩnh, làm toàn bộ khu rừng chấn động. Nàng không thể chấp nhận sự thật trước mắt, trực tiếp ngất đi.

Bình Luận (0)
Comment