Ngạo Thế Ma Quân

Chương 5 - C5

Tâm giận nhưng không loạn, Dương Dạ Yên vẫn có thể bình thãn hỏi ra. “Gia chủ thật đã đồng ý chuyện này rồi sao?”

Tên hạ nhân một tràng cười lớn. “Ha ha. Bên ngoài nói ngươi ngốc quả không sai. Tên gia chủ đó đã từ lâu hữu danh vô thực, bị đại trưởng lão thao túng trong lòng bàn tay. Chuyện lần này thành thì gia chủ Trần gia sẽ ra mặt ép hắn thoái vị nhường cái ghế gia chủ kia cho đại trưởng lão, lúc đó lão gia nhà ta cũng hưởng được phước báo, hạ nhân bọn ta thân phận càng thêm bỏ xa phế công tử ngươi.”

Dương Dạ Yên nghe y nói thì cũng chẳng có chút nào phẫn nộ, ngoài tấm nghịch lân duy nhất là mẫu thân thì cơ hồ hắn đã không có quan tâm khác. Lời nói vốn trên miệng kẻ khác, dù ngươi cường đại đến đâu cũng không thể khoá được toàn bộ miệng thiên hạ, chỉ có mấy loại cường giả tính tình không tốt, khi nghe mấy lời không thuận tai liền giết người, kết cục sau cùng kéo đến vô số cừu nhân, tuy bọn họ không trực tiếp báo thù nhưng sẽ trong bóng tối hủy hoại thanh danh, âm thầm chơi bẩn.

Người sống không thể giết hết kiến, nên Dương Dạ Yên chẳng thèm chấp mấy lời kia, tiếp tục hỏi ra. “Trần gia lão đầu, lúc nào mới đến đón nàng.”

Tên hạ nhân miệng nhanh hơn não lại muốn trả lời nhưng khắc sau lại thấy không đúng, khẩu khí liền biến đổi. “Đủ rồi, ta không muốn cùng ngươi lắm lời nữa. Nếu để toàn bộ lợi tức bị người khác chiếm lấy vì mấy câu hỏi ngớ ngẫn của nguoie thật không đáng. Chi bằng ngươi đến Diêm Vương Điện trực tiếp hỏi sẽ hơn.” Nói đoạn, trường đao phát ngân quang, người nọ phía sau từ từ tiến đến.

Đại não Dương Dạ Yên cấp tốc suy tính nhưng vẫn không tìm ra cách nào, tên hạ nhân đã đến gần trong gang tấc, phần gáy đã cảm nhận hàn khí từ cương thiết.

Máu tươi theo thế bắn ra.

Tên hạ nhân hai mắt trợn trắng không thể tin, thời khắc tử thần kề cổ Dương Dạ Yên như biến thành người khác, thân thể cấp tốc xoay chuyển, ngón giữa cùng ngón trỏ hợp lại búng ra hư khí chỉ, lực chấn rớt chuôi cương đao, kế đến, năm ngón tay hoá trảo chộp đến đỉnh đầu, hấp lực khủng khiếp như bị ngàn vạn con ngựa cùng kéo hướng nội thể tên hạ nhân. Cơ thể vậy mà khô héo như cành cây, da vẻ nhăn nhúm giống lão nhân tám mươi, cuối cùng một chưởng đánh lên lồng ngực khiến hắn bây ngực ra xa, phủ tạng chấn nát, chết tươi tại chỗ. Mọi chuyện nói ra tuy dài nhưng kỳ thực chỉ là biến hoá trong ba nhịp hô hấp, hạ nhân kia vốn không hiểu tại sao mình lại chết, chỉ thấy lúc kia mờ ảo tàng ảnh.

Dương Dạ Yên trực tiếp ra tay vậy mà cũng không hiểu chuyện gì, khắc kia cánh tay trái như bị ma lực thao túng tự hành phát động công kích, nhưng càng kỳ lạ hơn là lúc đó dị khí trong cơ thể như dòng nước nhanh chóng rút khỏi cơ thể hắn, cảm giác đau khổ cũng không còn.

“Khó hiểu gì chứ. Chẳng qua lão tử không muốn chết mới cứu ngươi một mạng.” Một thanh âm tiểu hài tử trong trẻo không biết từ đâu vang vọng.

Dương Dạ Yên còn đang khó hiểu thì đã thấy tử sắc đường văn cấp tốc sáng lên, thoáng đã chiếu ra hình dáng một tiểu nam hài chừng năm sáu tuổi, lơ lửng giữa không trứng, hai tay khoanh trước lòng ngực đang trừng đôi mắt to nhìn mình.

Tiểu hài phía trên yếm đỏ, phía dưới quần dài bằng vải bố quấn hờ hoàng sắc đai lưng, trên đầu tóc cột hai chùm. Mi thanh mục tú, thân thể đầy đặn trông vô cùng đáng yêu. Nhưng nụ cười của nó lại khiến người ta chán ghét, bên trong ẩn chứa chính là cao ngạo tột cùng.

Hài tử lại lên tiếng. “Nhìn gì chứ? Có tin ta móc mắt ngươi không?”

Dương Dạ Yên khoé miệng cong lên, giống cười nhưng không phải cười. Câu nói kia hết sức bá đạo, thật không giống lời hài tử nên nói.

“Ngươi là ai chứ? Sao có thể điều khiển cánh tay ta.” Dương Dạ Yên hỏi dò.

“Còn nghĩ ngộ tính ngươi cao, không ngờ chỉ là phường ngu dốt. Đại gia tên gọi Địa Ngục Ma Hồn Xà, hậu đại thần thú trong truyền thuyết. Từ giờ sẽ mượm tạm cánh tay trái ngươi trú ẩn. Ngươi có thể gọi là Xà gia gia hoặc Xà đại nhân đều được. Ta không câu nệ xưng hô cho lắm.” Hài tử mấy lời kia bình thãn nói ra như chuyện vốn là thuận lý thành chương, chuyện vốn phải vậy nhưng nghe vào tai Dương Dạ Yên thật như cường hào cướp đồ, khẩu khí hống hách không chịu được.

Nội tâm Dương Dạ Yên vốn ngầm suy đoán đứa trẻ này chính là hắc mãng hoá thành hoặc chí ít cũng có liên quan nhưng lại không dám chắc. Chỉ sau khi nghe mấy lời nó nói mới chắc chắn mười mươi.

“Tại sao ta phải chờ ngươi mượn cánh tay chứ? Nếu ngươi nổi hứng lại muốn chiếm thân thể ta như lúc nãy thì biết tính sao đây.” Dương Dạ Yên nhướn mày, khuôn mặt bày ra chút ngây ngốc.

Tiểu tử kia vậy mà mặt mày tối xầm, không giảng đạo lý trực tiếp oanh ra một quyền đánh hắn lui lại hơn năm bước mới ổn định thân hình. Lúc này nó mới bình tâm, mở miệng đáp lời.

“Nói cho ngươi biết, không phải vạn bất đắc dĩ ta cũng sẽ không đoạt xá thân thể phàm nhân yết ớt như ngươi. Vừa rồi chỉ dùng hai thành lực đạo ngươi đã lui xa đến vậy, nếu ta thật bỏ thêm chút lực ngươi đã giống ta kia chết tươi lâu rồi. Được ta mượn tạm phế thân thể chính là phúc đức ba đời tổ tiên nhà ngươi để lại, còn không biết đội ơn mà còn bất kính. Nếu chuyện này tiếp tục xảy ra ta sẽ đánh chết ngươi luôn.” Tiểu hài hài tay chống nạnh, trừng mắt nhìn Dương Dạ Yên.

Người nọ suy tính một lát lại tiếp tục hỏi. “Thứ chuyện vạn bất đắc dĩ ngươi nói có phải liên quan đến Cự Giác Xà kia không?”

Tiểu hài tử mắt lóe tinh quang, sau lại làm ra bộ giáng suy tư, cố dùng giọng đầy mùi nghiêm túc nói. “Để đề phòng thất bại nên trước khi độ kiếp ta đã chuẩn bị một cổ thân thể dự phòng, chút cần có chuyện không tốt xảy ra liền dùng Địa Ngục Luân Hồi Bí Pháp đoạt xá thân thể Cự Giác Xà, từ đó tiếp tục tu luyện lại. Nào ngờ vào thời khắc sinh tử lâm đầu lại không tìn thaya cổ thi thể trước kia, sinh vật sống duy nhất quanh đây trăm trượng chỉ có ngươi nên ta mới làm liều đoạt xá. Nào ngờ ngươi không biết sống chết chống lại, kết quả liền ép ta chỉ có thể đoạt được tay trái. Chắc chắn có kẻ đã cướp đi xác Cự Giác Xà kia, để ta gặp được liền lột da rút xương hắn.”

Dương Dạ Yên khoé miệng lướt nhanh nụ cười. “Lúc ngươi phóng ra mặt nước đã sinh ra sóng nước dữ dội, Cự Giác Xà sớm đã bị cuốn ra cửa sông. Bây giờ không chừng đang lênh đênh trên biển làm mồi cho cá rồi.”

Mấy lời kia vừa lọt tai khuôn mặt tiểu hài đã khó xem vô cùng, như bị ai trực tiếp bạt tay. Nó luôn nghĩ mình thông mình hơn người, mọi chuyện đều trong tầm tính toán nhưng không ngờ toàn bọi huẩn bị lại bị một con sóng cuốn trôi, thật quá mức khó chấp nhận rồi.

Hình tượng tiểu hài độc ác, táo bạo lại vô cùng hống hách khắc này hoàn toàn sụp đổ, y khi tức giận lại không khác trẻ con bình thường chút nào, vò đầu bứt tóc, miệng còn không ngừng hét loạn lên. Thanh âm hài tử tuy trong trẻo nhưng khi chúng hét lên liền là thảm hoạ, chói tai vô cùng. Dương Dạ Yên khoé miệng cong lên, khẽ cười, bịt lấy tai. Bất đắc dĩ khuyên ra mấy câu.

“Đủ rồi, chuyện kia xảy ra chắc cũng do ý trời. Nếu ngươi có thể hứa không chiếm đoạt thân thể ta liền đáp ứng cho ngươi mượn tạm cánh tay trái. Ngoài ra phải nói cho ta biết cái gì là Địa Ngục Luân Hồi Bí Pháp.”

Dương Dạ Yên nội tâm đã luân chuyển mấy lần, hài tử kia đó cự mãng hoá thân, dù hắn có thực lực mạnh hơn nữa cũng không bằng đối phương một ngón tay, nếu cứng không xong thì liền chuyển qua lấy nhu khắc cương. Giống như lúc nãy, biết đâu nó còn có thể thay mình bảo hộ tính mạng.

Khuôn mặt tiểu hài có chút không vui nhưng cũng không tiếp tục la hét, thoáng cái,giọng nói cao ngạo đã trở lại. “Ngươi vốn không có quyền lựa chọn, nếu nói không ta liền giết. Nhưng ta cũng có hiểu qua đạo lý, tuy bản thân cường đại tuyệt luân nhưng cũng không thể quá sức cuồng vọng. Ta chấp thuận không đoạt xá ngươi, chỉ chiếm lấy cánh tay trái dùng tạm. Còn về Địa Ngục Luân Hồi Bí Pháp, liền là thần thông trong tộc, khi tiếp nhận sinh tử đại kiếp Địa Ngục Ma Xà bọn ta liền có khả năng bỏ lại thân thể, linh hồn đoạt xá sinh vật sống gần nhất, từ đó tránh thoát đại nạng. Ta đã có ba lần trùng sinh mới sống được tới Thất Giai độ kiếp. Nào ngờ.....” Nói đoạn lại không tiếp tục.

Dương Dạ Yên vuốt cằm, đầu gật gật, hắn đã tiêu hoá xong lượng kiến thức. Ban đầu còn đánh chủ ý lên Luân Hồi Quyết nhưng giờ đã không thể. Đành vậy, dù sao nó cũng hứa sẽ không đoạt xá. Tuy nhiên, sâu thẳm nội tâm hắn vẫn không yên, gần vua như gần hổ, huống hồ thằng nhóc này so với vừa đáng sợ hơn mấy lần. Trước mắt tính toán chính là để hắn thoải mái một lúc, sau đó tiềm cách nhanh chóng cắt đứt liên hệ mới là chánh đạo.

Đứa trẻ kia hai mắt mông lung nhìn Dương Dạ Yên, sau đó lại không kiềm được bật cười. “Ha ha ha. Đùa người vui thật. Còn nghĩ muốn loại bỏ ta. Nói ngươi biết, ta sớm hoà vào ngươi, chúng ta song hồn nhất thể, mọi suy nghĩ của ngươi ta đều thấu triệt. Trừ phi tìm được thân xác mới thích hợp bằng không đừng mong ta rời khỏi.”

Kỳ thực, những lời tiểu tử này nói không lời nào giả tạo, hung thú khác biệt nhân loại ở chỗ không có nhiều tâm tư, muốn liền nói muốn, không liền đáp không, chẳng cần cân nhắc lắm sự. Tuy nhiên, việc chiếm đoạt cánh tay trái Dương Dạ Yên cũng không chỉ đơn giản là bất đắc dĩ như lời nói, bên trong nội tình còn có chỗ thâm sâu.

Hai người cứ thế trao đổi thêm ít chuyện, cuối cùng không biết sao lại nói đến chuyện mẫu thân Dương Trạch. Dương Dạ Yên chân mày nhíu lại, chuyện này vẫn đặt tại trong lòng.

“Ngươi đó, bày ra vẻ mặt khó coi đó làm gì chứ? Nếu muốn, ta liền có khả năng giúp ngươi cứu nàng.” Tiểu hài nói bằng giọng ngạo mạn. Khẩu khí kia khiến người ta cảm nhận đối với hắn dù chuyện khủng khiếp gì cũng không đáng ngại, mọi sự đều là muỗi.

Bình Luận (0)
Comment