Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 1490

Kính trong tay Chiêm Khánh Nhân giống như pháp khí, theo cảm giác của Dương Bách Xuyên tuyệt đối mạnh hơn linh khí bình thường, nhất là khi Chiêm Khánh Nhân phun một ngụm máu lên phía trên, trong đại tác kim quang có một cổ khi tức phóng lên cao.  

Dựa theo sự hiểu biết của Dương Bách Xuyên về các cấp bậc trong pháp khí, sau linh khí chính là tiên khí.  

Kính trong tay Chiêm Khánh Nhân giống pháp khí nhưng lại có khí tức mạnh hơn linh khí cực phẩm rất nhiều, không thể nghi ngờ chính là cấp tiên khí.  

Điều này làm cho Dương Bách Xuyên có thêm nhận thức mới về các tông môn cổ xưa này trong giới cổ võ.  

Côn Luân đã có tiên khí, như vậy thì mấy nhà khắc hẳn cũng sẽ có.  

Tiên Khí mới là đại sát khí chân chính.  

Dương Bách Xuyên nhìn pháp khí trong tay Chiêm Khánh Nhân có chút ch ảy nước miếng, nhưng anh cũng biết tiên khí chân chính không thể phát huy phần lớn uy lực ở trong tay cổ võ giả, nếu Chiêm Khánh Nhân là cường giả hư cảnh có lẽ có thể phát huy ra một ít uy lực của tiên khí.  

Cho dù người tu chân không có đủ thực lực, có tiên khí trong tay cũng chỉ vô dụng.  

Giống như Đồ Long Kiếm trong tay anh, cho tới bây giờ anh mới gần như có thể sử dụng một ít huyền hoàng kiếm khí trong kiếm, muốn chân chính phát huy ra uy lực của Đồ Long Kiếm, dùng lời sư phụ Vân Thiên Tà để nói, con đường phải đi còn rất dài.  

Giờ phút này trong trận pháp con rối người đá, sau khi kính Côn Luân trong tay Chiêm Khánh Nhân bùng phát kim quang, bỗng nhiên nhắm vào một tượng con rối người đá rọi qua.  

Con rối người đá cao hơn 6 mét nháy mắt bị ánh sáng của kính Côn Luân trong tay Chiêm Khánh Nhân bao phủ lên người.  

Ngay sau đó phát ra một tiếng vang lớn: “Đùng ~”  

Chỉ thấy sau khi người đá cao lớn bị kim quang của kính Côn Luân chiếu rọi, lập tức bay ngược trở ra, hung hăng chạm một khối đá dựng đứng cách mấy chục mét, phát ra tiếng rung động ầm vang.  

Lần này, Chiêm Khánh Nhân lộ ra nụ cười đắc ý trên khóe môi trong trận pháp, còn không quên nhìn thoáng qua Dương Bách Xuyên đang ngồi xem kịch ở bên ngoài một cái, ý muốn nói: Nhìn xem trận pháp người đá nho nhỏ mà thôi, không phải bị tiểu gia phá rồi sao?  

Ngay cả Hồ Tiên Nhi cũng vui vẻ ra mặt, lúc cô nhìn về phía Chiêm Khánh Nhân ánh mắt còn lấp lánh tinh quang, biểu tình sùng bái đầy mặt.  

Dương Bách Xuyên không chút để ý đến vẻ mặt khoe khoang của Chiêm Khánh Nhân, vẫn thờ ơ nhìn tình huống trong sân.  

Không có người nào hiểu biết uy lực thật sự con rối người đá hơn anh.  

Chiêm Khánh Nhân chỉ đánh ngã một tượng trong chín tượng người đá mà thôi, chứ không phải chân chính phá hủy người đá, tuy một kích của anh ta cường đại, nhìn như đánh vào người của một tượng người đá, nhưng tình hình thực tế là, uy lực của một kích đã chia đều ra cho chín tượng người đá.  

Nếu Chiêm Khánh Nhân có thể phát huy ra ba phần uy lực của tiên khí, cũng có thể miễn cưỡng phá hủy người đá, có thể phá vỡ trận pháp.  

Mà bây giờ anh ta không phá hủy con rối người đá thì cũng không thể phá được trận pháp.  

Dương Bách Xuyên mang ý cười nhàn nhạt trên mặt, Chiêm Khánh Nhân nhìn vào lại vô cùng khó chịu, trong lòng cũng cảm thấy kỳ quái, âm thầm nói: “Thứ này có ý gì? Không thấy anh em đá một tượng người đá bay ra kia sao? Sao anh ra không có chút kinh ngạc nào vậy?”  

Trong lòng vừa mới nghĩ như vậy, mặt đất bắt đầu run chuyển.  

“Ầm ~”  

Chiêm Khánh Nhân quay người lại, hít khí lạnh, sắc mặt cũng bắt đầu đau đớn.  

Anh ta phát hiện người đá bị kính Côn Luân của mình đá bay vậy mà lại đứng lên, ở trong âm thanh ầm ầm ầm, di chuyển đến vị trí ban đầu một lần nữa, không tổn hao cọng lông tóc nào.  

Chiêm Khánh Nhân không kịp nghĩ nhiều kích hoạt kính Côn Luân, lại chiếu rọi một đạo kim quang lên một tượng người đá.  

“Đùng ~”  

Uy lực giống vậy, thủ pháp cũng không khác mấy, người đá bị đá cho bay ra.  

Nhưng trong chớp mắt lại đứng dậy, trở lại quỹ đạo ban đầu một lần nữa.  

Kiểu tống cổ như vậy quả thật khiến cho Chiêm Khánh Nhân tức đến hộc máu, anh ta kích hoạt kính Côn Luân không phải không trả giá, mỗi một lần kích hoạt đều sẽ tốn phần lớn nguyên khí của anh ta, cứ theo đà này anh ra sẽ bị thương mà chết.  

Không phá được trận pháp, anh ta cùng Hồ Tiên Nhi đều không thoát ra được.  

Dương Bách Xuyên lại vui sướng khi người gặp họa nói: “Yêu nghiệt Chiêm, có cần trợ giúp hay không? Ha ha ~”  

“Không cần ~” Chiêm Khánh Nhân hận đến mức cả hàm răng đều run lên, anh ta là loại người cho dù có mệt chết cũng không cúi đầu.  

“Được được được, anh cứ tiếp tục, chúng tôi xem kịch, ha ha ~” Dương Bách Xuyên thay đổi tư thế ngồi trên cục đá nói.  

…  

Sau mười mấy phút trên sân, Chiêm Khánh Nhân cùng Hồ Tiên Nhi rốt cuộc chịu thua. 
Bình Luận (0)
Comment