Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 2826

Tốc độ tu luyện khủng bố gì đâu?  

Quái thai?  

Hoặc biến thái?  

Đối với cấp bậc tu luyện của người tu chân, càng về sau càng khó thăng cấp.  

Nguyên Thần Huyễn biết trong số tu sĩ tu chân, Hợp Thể cảnh cũng được coi như thượng cấp, trình độ tăng tu vi này đừng nói mười năm tăng ba tiểu cảnh giới, cho dù một tiểu cảnh giới cũng có thể được xưng là thiên tài.  

Nhưng Dương Bách Xuyên lại đột phá tu luyện từ Hợp Thể sơ kỳ lên trung kỳ, hậu kỳ, đại viên mãn!!!  

Nguyên Thần Huyễn chưa bao giờ thấy tốc độ tu luyện như vậy, lão ta chính là Địa Tiên tam chuyển, không phải chưa nhìn thấy thiên tài, nhưng đối với tốc độ tu luyện quái vật này của Dương Bách Xuyên, tuyệt đối là lần đầu tiên nhìn thấy.  

Chỉ trong mười năm ngắn ngủi tăng lên ba tiểu cảnh giới, trong mắt của Nguyên Thần Huyễn, thực sự là thần thoại.  

Hiện tại lão ta có thể khẳng định trăm phần trăm cái chết của Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm gia, bao gồm sự biến mất của Lục Yên Chi đều do Dương Bách Xuyên làm, một quái thai có tốc độ tu luyện thần tốc như vậy chắc chắn sẽ có chỗ độc đáo, tu sĩ tầm thường không thể có được năng lực này.  

Không phải không có khả năng dùng tu vi Hợp Thể cảnh đánh vượt cấp chém giết tu sĩ Độ Kiếp kỳ.  

Nghĩ lại biểu hiện của Dương Bách Xuyên lúc ở phi thuyền, bày ra thần thông tương tự với thánh địa Trường Sinh Điện, lại am hiểu y đạo, đủ loại dấu hiệu cho thấy Dương Bách Xuyên không giống người thường, hắn…… Chắc chắn là người khởi xướng.  

Lúc này Phong  m Dương cũng nhìn lại, trong mắt tràn ngập khiếp sợ, hai lão già liếc nhau, từng người đều thấy được suy nghĩ tương đồng từ trong mắt đối phương.  

Phong  m Dương không nhịn được lẩm bẩm: “Năm đó lão phu phải tu luyện gần 380 năm mới có thể đột phá Hợp Thể cảnh sơ kỳ lên đại viên mãn, tiểu tử này còn là người không?”  

“Lão phu bị người gọi là thiên tài, mất hơn 160 năm đột phá Hợp Thể sơ kỳ lên đại viên mãn, tiểu tử này rất cổ quái, có phải người hay không cũng khó nói…” Nguyên Thần Huyễn cảm thán, nhưng ngay sau đó trầm giọng nói: “Không quan tâm tiểu tử kia có phải người hay không, nếu hắn không nói cho lão phu tung tích của Lục Yên Chi, lão phu cũng sẽ làm hắn chết non.”  

Sau khi nói xong, Nguyên Thần Huyễn nhìn Dương Bách Xuyên bên bờ bên kia, nói: “Dương Bách Xuyên, chính ngươi đã giết Khúc Minh Nguyệt và huynh đệ Nghiêm Trị Nghiêm Phạt đúng không?”  

Dương Bách Xuyên cũng đang đánh giá bọn họ, nhìn thấy sắc mặt hai người khó coi, trong lòng nghĩ đến gì đó, lại nghe thấy Nguyên Thần Huyễn hỏi chuyện, nhếch môi cười: “Ha ha, là ta giết chết đó!”  

Dương Bách Xuyên thành thật thừa nhận, bởi vì đây là cục diện không chết không ngừng, cũng không có gì để giấu giếm. Hắn biết hai lão già kia muốn mạng của mình, cho dù giấu giếm không thừa nhận, bọn họ cũng ra tay với hắn, so với việc bị vậy, còn không bằng thừa nhận tại chỗ.  

Nguyên Thần Huyễn và Phong Âm Dương nghe thấy Dương Bách Xuyên trả lời không chút che giấu, sắc mặt càng đen.  

“Tương đương đồ đệ Lục Yên Chi của ta cũng bị ngươi giấu đi đúng không? Hoặc nói cách khác trong tay ngươi trói định với pháp bảo động thiên nào đó?” Sắc mặt của Nguyên Thần Huyễn thay đổi, nói xong nhìn chằm chằm Dương Bách Xuyên.  

Dương Bách Xuyên ngẩn người nghĩ thầm: “Lão già này rất khôn, vậy mà lại đoán được Lục Yên Chi biến mất vì trên người ta có pháp bảo động thiên.”  

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Dương Bách Xuyên lại nhếch miệng cười, dùng giọng điệu cực kỳ thiếu đánh, nói: “Ha ha, đoán xem?”  

Nguyên Thần Huyễn chán nản, nhìn Dương Bách Xuyên nói: “Lão phu cho người một cơ hội, ngoan ngoãn giao Lục Yên Chi ra đây, tất cả đều dễ nói, nếu không lão phu sẽ làm ngươi hối hận khi đi vào thế giới này.”  

Uy hiếp trắng trợn, nếu đổi thành người khác có lẽ sẽ có chút tác dụng, nhưng Dương Bách Xuyên không bao giờ bị dọa sợ.  

Lạnh lùng cười nói: “Giọng điệu thật lớn, lão già Nguyên Thần Huyễn, CMN đừng cho rằng chúng ta không biết âm mưu của ngươi và Phong Âm Dương, Lục Yên Chi đã biết chuyện ngươi muốn đem nàng đi luyện dược để giúp ngươi độ kiếp Tán Tiên thứ tư…”  

Dừng một chút, Dương Bách Xuyên tiếp tục nói: “Còn có lão già Phong Âm Dương chó chết, vậy mà lại dám tơ tưởng đến Thần Ma Y Điển của ta, ĐM! Ngươi chỉ là con chó trông cửa cho Hiên Viên gia tộc mà thôi, a, đúng rồi, còn là một con chó già háo sắc, ngươi cũng xưng tu y đạo?  

Tu đạo phải có y đức, lão chết tiệt nhà ngươi có ý đức sao? Năm đó Hiên Viên gia tộc nên trực tiếp khiến ngươi hồn phi phách tán, chỉ phá hủy thân thể ngươi, làm cái hồn chó của ngươi chạy ra, đoạt xá người khác, lắc mình biến hóa thành hình người dạ chó như này, còn vọng tưởng tu y đạo, sánh ngang với Hiên Viên gia. CMN, đái ra chiếu xem bộ dáng mặt chó của mình đi, xứng sao?  

Hai lão chó chết không nhân tính, một tên thì tính kế đồ đệ không từ thủ đoạn, một tên dám tính kế ta, làm xiếc chó. Hai lão già chết tiệt chờ đấy, chờ ta bắt được các người, nhất định sẽ lột da chó của các ngươi làm giày, ĐM ~”  

Từ lúc ở trên phi thuyền biết được âm mưu của hai người bọn họ, sau đó đi vào Thái Hoang cho đến hiện tại, nói thật, trong lòng Dương Bách Xuyên đều bị hai lão già này làm cho áp lực, giống như hai ngọn núi lớn đè trong lòng, không biết khi nào sẽ sập xuống đè chết hắn, thật sự đủ kinh hồn táng đảm.  

Lần này thì tốt rồi, nếu đã trồi lên chỗ sáng, cũng chọc thủng âm mưu không biết liêm sỉ của bọn họ, Dương Bách Xuyên cũng nhân cơ hội chửi một trận cho đã.  

Mặc kệ có đánh được hay không, trước tiên cứ xóa bỏ một ít áp lực trong lòng đã.  

Dù sao cũng là địch, không cần thiết cất giấu, Dương Bách Xuyên chưa bao giờ nương tay với kẻ địch, cũng chưa bao giờ là kẻ yếu ớt.  

Sau khi chửi xong trong lòng thoải mái hơn rất nhiều, nhìn sắc mặt hai lão già đen thành đáy nồi, Dương Bách Xuyên cười to thành tiếng.  

“Chó con vô sỉ, tìm chết…”  

Phong Âm Dương giận tím mặt, sát ý dâng lên, đầu tóc bạc tung bay, trực tiếp vọt vào trong sông.
Bình Luận (0)
Comment