Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 291

“Là ai muốn giết tôi?” Dương Bách Xuyên trầm giọng hỏi.  

“Thông tin của người thuê tôi không thể tiết lộ...”  

Lời còn chưa dứt, Dương Bách Xuyên trực tiếp giơ tay lên bẻ gãy một cánh tay khác của anh ta, khiến Trần Bách Thiên kêu thảm thiết.  

“A ~ tôi nói ~ là người của nhà họ Diệp ở Yên Kinh.” Trần Bách Thiên sụp đổ.  

“Quả nhiên là nhà họ Diệp ở Yên Kinh.” Trong lòng Dương Bách Xuyên khẳng định.  

Anh lập tức nheo mắt lại, trực tiếp ra tay bẻ gãy cổ của Trần Bách Thiên, anh không có thiện cảm với loại sát thủ này, nếu muốn giết anh, phải có nhận thức là sẽ chết. Anh giơ tay lên đánh ra một đạo Chân Nguyên Ly Hỏa, thiêu đốt thi thể của Trần Bách Thiên thành tro tàn.  

Nhìn phương hướng cô gái tên Vương Nghệ Lâm bỏ chạy kia, Dương Bách Xuyên tung chân đuổi theo, tu vi của anh hiện giờ đã ở Luyện Khí kỳ tầng ba, cũng làm sâu sắc thêm thân pháp tiến hóa của đại bàng trong Thuật Ngũ Hành Dẫn Thể, tốc độ vẫn rất nhanh, tin là có thể đuổi kịp một võ giả cổ bình thường.  

Anh điên cuồng đuổi theo khoảng chừng hai phút sau, rất nhanh đã nhìn thấy cô gái kia, lúc này phương hướng chạy trốn của cô ta ở trên đường cái của núi rừng, cách đó trăm mét.  

Dương Bách Xuyên vận động chân khí toàn thân, tăng tốc đuổi theo, nếu là sát thủ, hơn nữa còn là sát thủ tới giết anh, mặc kệ có phải là phụ nữ hay không, ở trong mắt Dương Bách Xuyên chính là kẻ thù. Sư phụ đã từng nói, nhân từ với kẻ thù chính là chôn vùi chính mình, cho nên Dương Bách Xuyên không có ý định buông tha cho cô ta.  

Vương Nghệ Lâm vô cùng khiếp sợ chạy trốn, vào giây phút trong tầm mắt của cô ta thấy được bóng người, quay đầu nhìn không ngờ lại là Dương Bách Xuyên đuổi theo, trong lòng bị dọa sợ gần chết, liều mạng dùng sức lực toàn thân chạy trốn, nhưng dần dần cô ta cũng tuyệt vọng.  

Sau khi cô ta phát hiện Dương Bách Xuyên đang đuổi theo phía sau mình, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất có thể nhưng khoảng cách đã gần hơn bốn mươi năm mươi mét rồi.  

Lúc Vương Nghệ Lâm gần như định từ bỏ việc chạy trốn, trước mắt cũng đã đến đường cùng, bất tri bất giác đã chạy đến một vách núi, nhìn xuống dưới chắc cũng cao mấy chục mét, phía dưới là một con sông lớn, thoạt nhìn rất sâu thẳm, thấy vậy trong lòng cô ta dâng lên một hy vọng.  

Từ độ cao mấy chục mét nhảy xuống, phía dưới còn là sông lớn, có lẽ còn có thể có một chút hi vọng sống, nhưng cô ta cũng biết, nếu rơi vào trong tay Dương Bách Xuyên tuyệt đối chỉ có một con đường chết, đơn giản nhắm mắt lại, cô ta gieo mình xuống vách núi độ sâu mấy chục mét.  

Mà trong nháy mắt Dương Bách Xuyên thấy Vương Nghệ Lâm nhảy xuống vách núi, lúc này nhìn thấy cô gái này quả quyết, trong lòng không khỏi có chút bội phục.  

Vách núi phía dưới ít nhất cũng cao bảy mươi tám mươi mét, cho dù phía dưới là sông lớn, nhảy xuống từ độ cao này, không bị ngã chết cũng phải chết đuối.  

Một giây sau trong dòng sông lớn văng lên bọt nước, bóng dáng Vương Nghệ Lâm hoàn toàn biến mất trong sông lớn.  

Dương Bách Xuyên lẩm bẩm: “Có thể còn sống thì coi như mạng cô lớn, nhưng hy vọng quá mong manh.”  

Sau khi nói xong, anh cũng men theo đường cũ trở về.  
Bình Luận (0)
Comment