Ngạo Thế Tiên Giới (Vô Địch Tiên Nhân)

Chương 3262

Khổng Tước vương hừng hực lửa giận không chấp nhận được việc mình bị Hỉ Thước phản bội rồi lại bị Dương Bách Xuyên đào bẫy. Sau khi kết thúc quá trình tiến hóa, nàng ta căm tức trừng Dương Bách Xuyên, nghiến răng gằn từng chữ rồi tung một chưởng về phía hắn.  

Dương mỗ thấu hiểu nỗi không cam lòng và cơn giận của Khổng Tước vương, dù sao thì đối phương cũng là một trong bốn vị bá chủ Yêu tộc ở dãy núi Vạn Yêu, ai ngờ lại rơi vào kết cục bị Nhân tộc tính kế.  

Nói khó nghe một chút, từ nay về sau Khổng Tước vương cao cao tại thượng sẽ biến thành một tên tù nhân, há có thể cam tâm ư?  

Tức giận là chuyện bình thường.  

Đối mặt với một chưởng của Khổng Tước vương, Dương Bách Xuyên không né tránh, để mặc cho nó bay tới.  

Khi chưởng phong cách đầu hắn chỉ tầm một lóng tay, Dương Bách Xuyên khẽ hừ lạnh, thông qua cảm ứng từ nước Sinh Mệnh, Khổng Tước vương hét lên một tiếng đầy thảm thiết.  

"A…"  

Nàng ta lập tức nửa quỳ trên mặt đất.  

Nước Sinh Mệnh đã phát huy tác dụng.  

Hiện giờ đối với Dương Bách Xuyên, cho dù Khổng Tước vương có là thần thú, một khi đã nuốt nước Sinh Mệnh rồi thì cũng phải ngoan ngoãn chịu thua.  

"Chỉ một lần này, nhớ kỹ không còn có lần sau, nếu còn tái phạm thì ngươi không chỉ chịu chút đau đớn như này đâu mà là hồn phi phách tán. Sức mạnh huyết mạch đã mang lại cho ngươi rất nhiều chỗ tốt nhỉ, ta không biết ngươi tức giận cái gì nữa, đang giận Hỉ Thước à?"  

Dương Bách Xuyên dửng dưng lên tiếng, tạm dừng chốc lát lại hỏi: "Tình huống của Hỉ Thước cũng giống ngươi, ngươi cho rằng ta sẽ để Hỉ Thước nói cho ngươi biết ư?"  

"Ta muốn hợp tác với ngươi, nhưng tiểu Khổng Tước nhà ngươi thì sao? Không ngừng đào bẫy ta… Ha ha ngay cả mỹ nhân kế cũng xài, tóm lại đều vì không tín nhiệm cả thôi. Nhưng vậy thì sao, hiện tại ta là chủ nhân của của ngươi, chủ nhân của Khổng Tước vương!"  

"Nói thật cho ngươi biết… Ngươi không phải người đầu tiên bổn chủ nhân thu phục, cũng không phải kẻ cuối cùng. Lúc trước ta thật lòng tìm ngươi để hợp tác, thế nhưng ngươi lại năm lần bảy lượt gây khó dễ cho ta. Muốn nói tức giận cũng nên là ta giận ngươi mới đúng, giờ gọi một tiếng chủ nhân nghe thử xem nào…"  

Dương Bách Xuyên nhìn Khổng Tước vương đang quỳ trên mặt đất.  

Hắn đã thề trong lòng, sau khi thu phục được Khổng Tước vương thì phải dạy dỗ nữ yêu xinh đẹp này một phen, cuối cùng bây giờ cũng có cơ hội.  

"Ngươi đừng hòng…" Khổng Tước vương cắn răng nói, ánh mắt đầy căm tức.  

Thế nhưng Dương Bách Xuyên lại nhìn ra nỗi sợ hãi ẩn giấu trong đó.  

"Ôi chao… Tới giờ mà vẫn còn mạnh miệng à… Một khi đã như vậy, bổn chủ nhân sẽ không khách khí với ngươi nữa nhé, ha ha…"  

Còn chưa nói xong, Dương mỗ đã nhào về phía Khổng Tước vương.  

Khổng Tước vương lúc này bị Dương Bách Xuyên thôi thúc nước Sinh Mệnh trong cơ thể dẫn đến phản phệ, nàng ta mệt bở hơi tai, sức lực cả người, pháp lực và cả yêu hồn đều không thể thúc giục.  

Giờ phút này bị Dương Bách Xuyên bất ngờ đè xuống đất không thể phản kháng, nàng ta chỉ có thể tức tối kêu gào, muốn giãy dụa nhưng tay chân mềm nhũn, hậu quả của việc bị nước Sinh Mệnh cắn trả vượt quá suy đoán của nàng ta.  

Huống hồ Dương mỗ chỉ cần dùng suy nghĩ đã có thể biến Khổng Tước vương từ Tôn Vương vẻ vang một cõi thành sâu rệp, thế nên nàng ta càng không dám phản kháng.  

"A a… Ngươi ngươi…… Ngươi thả bản tôn ra…"  

Khổng Tước vương hoảng sợ đến biến sắc, không ngờ Dương Bách Xuyên lại dứt khoát đè lên người mình như thế này.  

Đường đường là Khổng Tước vương, một trong tứ đại Yêu Tôn cao cao tại thượng của dãy núi Vạn Yêu, có khi nào bị người ta xúc phạm như này đâu?  

Khổng Tước vương vừa tức vừa hoảng, tất nhiên là hoảng nhiều hơn.  

Tuy là yêu tu nhưng nàng ta là nữ yêu, trước nay chưa hề có một sinh vật giống đực nào chạm vào người nàng ta hết.  

Đôi tay bị Dương mỗ nắm chặt, cơ thể bị đè dưới đất không thể nhúc nhích, hơn nữa hơi thở của giống đực không ngừng truyền vào xoang mũi. Sự tiếp xúc gần gũi của hai cơ thể mang lại cho Khổng Tước vương cảm giác tê tê dại dại khác thường như bị điện giật.  

Trong người nàng ta vốn đang chịu cắn trả, giờ lại càng mềm nhũn, sức lực như bị rút cạn.  

"Ngươi… To gan… Buông bản tôn ra…"  
Bình Luận (0)
Comment