Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 51

Giẫm nhẹ bước chân, trên mặt đất lập tức khẽ lún xuống, không khí nơi này ẩm ướt làm người ta có ảo giác giống như đang quay trở lại Ma Khải Vụ Lâm. Thay đổi duy nhất chính là, nơi này không có đại thụ che trời, ánh mặt trời bị lá cây ngăn cản, lưu lại vài vạt nắng trên mặt đất.

Nơi này có rất ít cây cối, trừ một đoạn ngắn lúc mới tiến vào, trên căn bản khắp nơi đều là bụi gai, ngay cả một cái đường hẹp quanh co cũng không có, hầu như cũng chưa từng có dấu chân người. Ngay cả thợ săn  cũng không có, có lẽ chỗ này thật sự không thích hợp để động vật sinh trưởng.

Dừng bước lại, ngẩng đầu nhìn bầu trời quang đãng, giơ tay lên đấm đấm cái cổ đã cứng ngắc. Ở nơi này khom lưng tìm kiếm dược liệu nhỏ bé trong mấy bụi cây, thật sự là mệt chết người.

Vì thích ứng với cái địa phương này để tìm kiếm dược liệu cần thiết, nàng đã đổi lại một thân trang phục linh hoạt gọn gàng, vạt áo phía trước và phía sau bị nhét vào đai lưng không hề có chút hình tượng nào cả, mái tóc dài ở phía sau ót cũng được buộc lên kiểu đuôi ngựa thật cao.

"Chủ nhân, có cần nghỉ ngơi một chút không?" Bên cạnh nàng truyền đến giọng nói của Tiểu Bạch, chỉ thấy thân thể giống như con mèo nhỏ của Tiểu Bạch chậm rãi đứng lên, móng trước cào cào giày gấm của Lăng Tuyệt Trần. 

Khẽ lắc đầu: "Thôi đi, tiếp tục tìm một chút xem sao!" Hai ngày nay, nàng hầu như đã tìm khắp hơn nửa khu rừng, nhưng vẫn không nhìn thấy dược liệu nàng cần.

"Ừm, vậy Tiểu Bạch và Ngân Nhược đi xa chỗ này một chút tìm thử xem, chủ nhân phải chú ý an toàn đấy." Những chỗ này, hắn dường như cũng không phải là rất quen thuộc.

Lăng Tuyệt Trần gật gật đầu, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn: "Được, các ngươi cũng phải tự mình chú ý an toàn đấy."

"Yên tâm đi, Tiểu Bạch ta chính là Vua Rừng Rậm." Tiểu Bạch giơ móng vuốt vỗ lồng ngực của mình, bộ mặt kiêu ngạo.

"Chớ lảm nhảm, nhớ không được đi quá xa đấy." Lăng Tuyệt Trần nhếch miệng, Tiểu Bạch ở bên người nàng đã ba mươi năm, vẫn luôn trêu chọc khiến cho nàng vui vẻ. 

Tiểu Bạch gật đầu, lúc này mới cất bước đi xa.

Haizz, môi trường ở nơi này thật là khó chịu, xem ra, nàng phải đi tới vách núi nhìn một chút, có lẽ ở nơi này có thể tìm được ‘ Linh Tiên Thảo ’. Linh Tiên Thảo có thể nói chính là loại cỏ thần vô độc bất giải, vô bệnh bất thuyên ( không độc nào là không giải được, không bệnh nào là không chữa khỏi) trong lời đồn. Thích bóng râm, đặc biệt là những nơi ẩm ướt tối tăm. 

Lập tức liền nhấc bước chân lên, đi dọc theo bìa rừng. 

Bước ra khỏi bụi cây, nhìn vách đá ở phía trước, Lăng Tuyệt Trần phất phất cánh tay, chỉ thấy một đôi tay trắng nõn, nhưng lại có vài vết xước nhìn thấy mà đau lòng, chắc là bị cỏ cây cắt trúng làm bị thương.

Tiến lên hai bước, gió nhẹ lướt qua khuôn mặt, nhất thời cảm thấy tinh thần thật sảng khoái, không hề có một chút mùi vị gay mũi của một vài thứ mốc meo giống như trong rừng cây bên kia.

Ngẩng đầu liếc nhìn nắng chiều sắp hạ xuống, không ngờ nơi này thật ra lại vô cùng thích hợp để ngắm mặt trời lặn.

Khẽ bật cười lắc đầu một cái, Hoa Nhược Thủy ở nhà còn đang chờ Linh Tiên Thảo của nàng, vậy mà nàng cư nhiên lại ở đây cảm thán chỗ này là nơi thích hợp nhất đế ngắm mặt trời lặn.

Lúc nàng đang nhè nhẹ lắc đầu, thì tầm mắt nhất thời bị hấp dẫn, trên mặt từ từ lộ ra tâm tình vui sướng.  

Chỉ vì cách đó không xa ở bên vách núi kia, có một gốc cây thân rễ màu đỏ, lá cây hình răng cưa màu xanh tím, hai ba phiến quấn quýt ôm lấy nhau ở cùng một chỗ, vào lúc lá cây lay động còn thoáng qua một vầng sáng màu xanh lá nhàn nhạt, còn có vài vệt sáng nhỏ vây quanh gốc cây có loại lá đặc biệt khác thường kia. 

Đó không phải chính là Linh Tiên Thảo mà nàng cần có hay sao? Không ngờ lại tìm được nhanh như vậy!

Nhìn thấy được tiên thảo mà nàng cần, sắc mặt không khỏi nhiễm phải một tầng vui sướng, một tay vén vạt áo lên, nhấc chân chạy nhanh về phía trước.

Bỗng nhiên, dừng bước lại, nhìn bóng người đột nhiên xuất hiện ở trước mặt: "Là ngươi?"

Toàn thân mặc y phục bằn gấm màu đen, cả khuôn mặt và mái tóc đều bị che kín chặt chẽ, vóc người to lớn cương nghị lại cao ngạo, trên mặt đeo một chiếc mặt nạ màu trắng vẽ hình Mạn Đà La màu đen, đây chẳng phải chính là Dạ Minh đã từng gặp qua một lần hay sao?

Chỉ thấy hắn cũng không hề nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần, mà là cúi đầu, khi hắn nhìn thấy gốc cây Linh Tiên Thảo kia ở ngay cạnh chân, thì hơi khom lưng vươn cánh tay trắng nõn ra nhổ tận gốc, hình như sự chú ý của hắn cũng bị gốc cây Linh Tiên Thảo này hấp dẫn, tầm mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm nó, giống như vĩnh viễn đều là nhìn  không đủ.

"Da Minh, ngươi đưa Linh Tiên Thảo cho ta!" Lăng Tuyệt Trần kêu lên, cây Linh Tiên Thảo kia một khi rời khỏi lòng đất, nhất định phải để ở trong một chiếc hộp đặc chế từ gỗ trầm hương, nếu không không tới một canh giờ, sẽ mất đi hiệu lực của thuốc.

Lúc này, Dạ Minh mới quay đầu lại, trên mặt nạ đẹp đẽ, Mạn Đà La tà tứ nở hoa, trong con ngươi kia hàm chứa một loại tình cảm khó hiểu, nhàn nhạt hỏi ngược lại: "Ngươi cũng muốn nó sao?"

Lăng Tuyệt Trần gật đầu: "Đúng vậy, ngươi không nên làm hỏng nó." Nàng nói ra lời này rất vội vàng, Linh Tiên Thảo chính là trăm năm khó gặp, ngươi nói nàng có thể không gấp được sao?

"Nhưng mà, ta cũng muốn nó, ngươi nói phải làm sao đây." Ánh mắt lại nhìn chằm chằm Linh Tiên Thảo trong tay lần nữa, giọng nói tràn đầy trêu tức.

"Vậy ta liền đoạt lấy nó từ trong tay ngươi!" Lăng Tuyệt Trần cắn răng, hắn lại dám trêu nàng.

Dạ Minh lơ đễnh đi tới phía trước hai bước, đứng ngay sát vách đá: "Nếu như ngươi dám tiến lên trước một bước, ta liền đem nó từ nơi này ném xuống." Nói xong, bàn tay cầm tiên thảo liền đưa ra bên ngoài vách đá. Chuyện uy hiếp người hắn đã làm không ít, nhưng hôm nay uy hiếp như vậy, hắn nhất thời lại mất đi một tia hứng thú, nhìn người khác khẩn trương, trong lòng hắn liền không khỏi thoải mái.

"Ai, đừng nha, ngươi không phải cũng muốn có nó sao, ném xuống như vậy sẽ rất đáng tiếc!" Lăng Tuyệt Trần âm thầm khi dễ mình, từ lúc nào thì mình lại trở nên dễ khuất phục như vậy chứ, Dạ Minh ở trước mắt so lần trước lúc gặp nhau, thật sự là thay đổi quá lớn.

"Chỉ cần vật này không ở trong tay ngươi, hắn cũng sẽ không có giá trị tồn tại rồi." Dạ Minh lắc lắc đầu, nhìn tiên thảo kỳ lạ hiếm có ở trong tay.

"Ngươi có ý gì?" Lăng Tuyệt Trần cau mày, trong lòng nàng nhất thời có dự cảm xấu.

"Không có nó, ta làm sao có thể khống chế Thủy Nhi như cũ. Nhưng mà, nếu như rơi vào trong tay của ngươi, Thủy Nhi sau này cũng sẽ không thể nghe lời của ta nữa rồi." Một khi chất độc được giải, như vậy hắn ta cũng sẽ không hề bị hắn khống chế nữa.
Bình Luận (0)
Comment