Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 62

Gió nhẹ vào buổi sáng sớm, luôn luôn có chút mát mẻ, trong những ngày hè như thế này vừa đúng lúc mang đến cho người ta một loại tư vị thư thái mà lười biếng. 

Nếu như không phải là mới trải qua cuộc tỷ thí vừa rồi, nàng sao có thể nghĩ đến Tiêu Vũ Cô thế nhưng lại chính là hắn!

"Ách ••• ngươi làm sao biết được?" Trên khuôn mặt của Tiêu Vũ Cô thoáng qua một chút lúng túng, không phải hắn vẫn luôn che giấu rất tốt sao?

"Cần ta nói cho ngươi nghe từng việc sao?" Lăng Tuyệt Trần ngồi trên xích đu ở bên cạnh, điểm nhẹ mũi chân, xích đu khẽ đung đưa, biết được một thân phận khác của hắn, ngược lại nàng vẫn có vẻ tương đối thản nhiên.

Tiêu Vũ Cô gật đầu, khẽ bật cười tiêu sái đi tới ngồi xuống bên cạnh ngàng: "Dĩ nhiên, ta vẫn cho rằng bản thân ta đã biểu diễn không chê vào đâu được!"

Người này thật tự kỷ!

"Lần đó uống rượu, ngươi nói ‘ muội hẳn là nên hát thêm một khúc nữa ’! Ta chỉ từng ở đó thổi qua một khúc, hơn nữa, lúc đầu nghe những lời này dường như cảm giác có chút quen thuộc nhưng lại nghĩ không ra, trong lòng cũng chỉ là hơi nghi ngờ, cũng không có đoán ra chính xác đối tượng." Ở Thánh Vực nàng chỉ từng thổi tiêu một lần duy nhất, lúc ấy là ở chỗ Sở Dạ Phong, nhưng mà, nàng chưa từng nghĩ tới Tiêu Vũ Cô sẽ là Sở Dạ Phong.

Quả nhiên, uống rượu nhất định hỏng việc mà, ngày đó ở trong học viện hắn vội vàng đi theo nàng, nhưng chưa từng nghĩ tới vừa đúng lúc nghe được một khúc tiêu ngắn của nàng, trong lòng hết sức kinh ngạc, đồng thời cũng rất tò mò muốn nghe lại một lần nữa."Nhưng mà, một đoạn nhạc ngắn mà ngươi hát, cũng không phải là bài hát mà hôm đó ngươi thổi." Mặc dù phong cách của khúc nhạc đều rất kỳ quái, nhưng mà cho dù là hắn không hiểu âm luật thì vẫn có thể phân biệt được.

Khẽ gật đầu: "Đúng vậy, là hai bài hát khác nhau." Bài nàng hát chính là 《 Chúng ta đã hứa 》, còn khúc nhạc tương đối ưu thương mà hôm đó nàng thổi chính là một khúc dân ca cổ. 

"Vậy ngươi làm sao lại khẳng định ta chính là hắn!" Không ngờ tâm tư của nàng lại nhạy cảm như vậy, vốn dĩ là muốn thuyết phục nàng, nhưng không nghĩ tới lại bị nàng nhìn ra được thân phận của hắn, làm người quả nhiên là không nên đắc ý vênh váo.

"Còn nhớ rõ lần đầu tiên gặp mặt ở Học Viện chứ? Lúc ta cùng Bắc Thần Hàn ra tay, ta có thể cảm nhận được có một luồng Huyền Khí khác, hơn nữa, người phóng ra Huyền Khí tuyệt đối không thể nào là bọn hắn, bởi vì ta và bọn hắn cũng không có giao tình gì, cho nên chỉ có ngươi mới có thể phát ra Huyền Khí mãnh liệt như vậy!" Mặc dù lúc đó nàng đang chuyên tâm đối phó với Bắc Thần Hàn, nhưng mà, nhiều năm qua đã tạo cho nàng thói quen vô luận thân ở phương nào, đều phải tai nghe tám hướng. Huống chi vào thời khắc nguy hiểm như vậy, những người đó nàng đều không biết, cũng không thể biết được có người nào ám toán ở sau lưng hay không, cho nên, nàng càng thêm cẩn thận hơn một chút.

Tiêu Vũ Cô hơi giật mình, nhớ lại ngày đó, khi nhìn thấy Bắc Thần Hàn dùng toàn lực dồn vào một chiêu đó, quả thật một tay của hắn đã tụ tập Huyền Khí, không ngờ, năng lực của nàng lại nằm ngoài khả năng tưởng tượng của hắn.

"Trên Đại Lục này, người có thể Huyền, Kiếm song tu, cũng ít thấy. Cho nên, mới vừa rồi, phạm vi mục tiêu hoài nghi của ta thu hẹp lại là cực kỳ hiển nhiên." Ngay tại ngày đó, nàng còn cho rằng, ít nhất hắn sẽ không tính toán nàng, nhưng mà hôm nay nàng mới biết càng là người đoan chính đáng tin thì càng không thể tin nhất. 

"Như vậy, chuyện của Dạ Minh, trong lòng ngươi cũng đã đoán trước được rồi sao?" Tiêu Vũ Cô cau mày, dựa vào phần phán đoán tinh tế này của nàng, chỉ sợ là đã sớm biết rồi thôi.

Lăng Tuyệt Trần thở dài khẽ lắc đầu: "Thật ra thì, lúc đầu ta cũng không dám khẳng định, nhưng mà, hắn đối với ta có phần rất quen thuộc khiến cho ta nghĩ mãi không ra. Cho đến khi ở bên vách núi, lúc hắn lợi dụng viên Linh Tiên Thảo kia, trong lòng ta mới đoán được đại khái, chỉ là không nghĩ đến sẽ là hắn." Người quen thuộc với nàng như vậy, trừ Dạ, chính là hắn. Bọn họ đều biết, nàng vẫn luôn bao che khuyết điểm. Vì nghĩa, nàng có thể dũng cảm quên mình.

"Thật xin lỗi!" Tiêu Vũ Cô cúi đầu, khi nhìn nghiêng khuôn mặt của nàng, hắn chợt nhận thấy hóa ra nàng là một người cô độc, tự giễu cùng bất đắc dĩ.

Thu lại nụ cười tự giễu, xoay người chăm chú nhìn hắn: "Như vậy, ngươi còn có chuyện gì gạt ta không? Chuyện liên quan tới ta ấy!" Bây giờ nghĩ kỹ một chút, thật sự là cảm thấy rất buồn cười, lam nhan tri kỷ, nàng vẫn không đành lòng đối xử lạnh nhạt với lam nhan tri kỷ. 

"Ngoại trừ thân phận của ta ra, và chuyện liên qua tới ngươi, tuyệt đối không có chuyện gì gạt ngươi!" Ánh mắt của Tiêu Vũ Cô hơi lóe lên, thật xin lỗi, Tuyệt Trần, rất nhiều chuyện đều là bất đắc dĩ, đây chính là sứ mạng từ khi chúng ta được sinh ra, ai cũng trốn không thoát, bao gồm cả ngươi!

"Vậy thì tốt, cả ngày sống trong tính toán và đề phòng, thật sự là mệt chết đi được." Khóe miệng hơi nhếch lên, ngẩng đầu nhìn mặt trời đỏ ở chân trời, vẻ mặt mang theo một chút ưu thương nhàn nhạt, ngay cả đôi mắt lạnh như băng, cũng hiện lên vẻ chán nản.

"Thật xin lỗi, chúng ta đã không để ý tới suy nghĩ của ngươi!" Tự tiện  an bài nhiều chuyện như vậy, cho tới bây giờ cũng chưa từng cân nhắc qua ý kiến của nàng, nàng không phải một chiếc tượng gỗ mặc cho người khác định đoạt. Tiêu Vũ Cô nói xong, đi tới phía sau nàng, đẩy nhẹ chiếc xích đu: "Về sau, còn có thể là tri kỷ không?" Nàng là nữ nhân duy nhất mà hắn thật lòng muốn kết giao bằng hữu.

Lăng Tuyệt Trần nhíu chặt lông mày: "Thật ra thì, chỉ cần coi ta như bằng hữu, ta đã rất vui mừng!" Không có ai ưa thích, chỉ vì một mình cô độc đã thành thói quen, đáy lòng tự nhiên liền thiết lập một phòng tuyến. Thật ra thì, rất dễ dàng xuyên qua phòng tuyến đó, trở thành bằng hữu quan trọng trong lòng nàng, nàng là một người rất dễ dàng cảm động.

"Thật xin lỗi, chúng ta chỉ là ••••••" giờ khắc này, trong tim của hắn lần đầu tiên cảm thấy tràn đầy áy náy.

"Ta hiểu rõ, ngươi không cần phải giải thích!" Lăng Tuyệt Trần cười nhạt cắt đứt lời nói của hắn, rất nhiều chuyện xảy ra, rồi cũng trôi qua, nói xin lỗi còn có ích lợi gì: "Ta đã sớm nói rồi, mỗi người đều sẽ vì mình mà không từ thủ đoạn, vì quyền, vì danh, cũng là vì niềm tin của chính mình!" Nàng nói rất uyển chuyển. Bọn họ an bài nhiều chuyện như vậy, không phải đều là vì ý muốn cá nhân trong lòng mỗi người sao. Tiêu Vũ Cô, là vì cái gọi là Quang Ảnh Thần Đảo của hắn, mấy lão già ở Thánh Vực kia là vì củng cố địa vị của mình ở trong lòng dân chúng ••••••

Tiêu Vũ Cô khổ sở mỉm cười chua chát, những chuyện này đã sớm ăn sâu bén rễ ở trong lòng hắn, bọn họ không ai có thể miễn cưỡng nàng, lại càng chưa từng nghĩ tới sẽ có được sự tha thứ của nàng. Chỉ là hi vọng, tất cả những chuyện này đều không uổng phí.

"Tốt lắm, không nói nữa." Lăng Tuyệt Trần đứng dậy vỗ vỗ tay phủi nhẹ vạt áo của mình: "Linh Tiên Thảo có thể đưa cho ta rồi chứ? Hoa Nhược Thủy không thể đợi thêm được nữa!" Nàng có thời gian phung phí, nhưng mà Hoa Nhược Thủy không có.

Dừng lại động tác trong tay, khẽ gật đầu, lấy một chiếc hộp đặc chế từ trong ngực của mình ra, đưa tới trước mặt nàng: "Đã sớm chuẩn bị tốt rồi."

Lăng Tuyệt Trần kinh ngạc ngẩng đầu, vẫn còn chưa chấm dứt việc tính kế sao?

"Đừng hiểu lầm, ta hiểu rõ tính tình của ngươi, ở chỗ này nhiều ngày như vậy, thân thể của ngươi cũng đã điều dưỡng rất tốt rồi, việc đầu tiên nhất định sẽ là tới đây lấy Linh Tiên Thảo." Trong mắt tràn đầy khổ sở, trải qua chuyện lần này, sợ rằng trong lòng nàng sẽ rất khó lưu lại một tia tin cậy đối với hắn.

"Cám ơn ngươi!" Lăng Tuyệt Trần nhận lấy, nhẹ giọng nói cám ơn, dù sao thì cũng là hắn cứu nàng, Tiêu Vũ Cô lắc đầu một cái trong mắt thoáng qua điều gì đó, nhưng không có tính toán, thật sự là không có.

Từ từ mở hộp ra, khẩn trương nhìn vào Linh Tiên Thảo ở bên trong, chỉ thấy trên cánh hoa kia vẫn lưu lại sương sớm, trong hộp vẫn còn phiêu tán một chút hơi nước màu xanh lá. Từng phiến lá tươi đẹp hơi mở ra, nhìn giống như Linh Tiên Thảo vừa mới được hái xuống. Kinh ngạc liếc nhìn Tiêu Vũ Cô trước sau vẫn luôn nở nụ cười tràn đầy khổ sở: "Làm sao ngươi có thể làm được!" Đã qua nhiều ngày như vậy, thế nhưng vẫn có thể giữ được sự tươi mới như vậy.

"Ta dùng loại nước đặc biệt để tưới, ngày đó ở bên bờ biển, ngươi cũng uống rồi!" Tiêu Vũ Cô đáp lại cố tình lảng tránh vấn đề chính, có những chuyện, nàng không biết ngược lại sẽ tốt hơn.

Lăng Tuyệt Trần gật đầu, cũng không hỏi nhiều thêm nữa, hắn không đáp là sợ nàng lại mất tự nhiên đi, không cần suy nghĩ cũng biết nhất định đây là dược thủy rất trân quý!"Vậy về sau ta nên gọi ngươi như thế nào, Tiêu Vũ Cô hay là •••••• Mộ Dung Tư?"

Đúng vậy, thân phận khác của hắn, chính là Mộ Dung Tư thầy dạy Kiếm Khí của Thánh Vực. Một người là tên yêu nghiệt đạt đến trình độ cao nhất, một người lại là nam tử ưu buồn đến tận đáy lòng, cho dù là ai thì cũng không thể tưởng tượng nổi. Ngay cả thời điểm trong lòng của nàng hiện lên cái ý nghĩ này, nàng cũng không tránh khỏi bị kinh sợ, gọi thẳng thật sự là không có khả năng! Thật ra thì nàng không thể không bội phục hắn, một nam tử ưu buồn như vậy, thế nhưng lại có thể diễn vai yêu nghiệt đạt tới trình độ cao nhất, hắn mới đúng là người che dấu tốt nhất.

"Ha ha ha, ngươi vẫn cứ gọi ta là Tiêu Vũ Cô đi, nhiệm vụ của Mộ Dung Tư đã kết thúc, về sau sẽ không bao giờ xuất hiện nữa!" Tiêu Vũ Cô lắc đầu, thân phận của hắn đã bị bại lộ, không còn cần thiết phải trở về nữa.

"Được rồi, như vậy cũng tốt, một người sắm hai vai sắc đẹp tuyệt trần, sớm muộn gì cũng sẽ bị phân tâm!" Lăng Tuyệt Trần nhíu mày, đem cái hộp cất vào trong ngực.

"Phân tâm?" Tiêu Vũ Cô khẽ kinh ngạc, không hiểu, liền hỏi ngược lại.

Lăng Tuyệt Trần bĩu môi, nói thẳng ra: "Chính là bệnh tâm thần phân liệt!" Dứt khoát nói thẳng, không giải thích!

Coi như hắn không biết, cũng hiểu đây không phải là một từ ngữ tốt đẹp, lập tức cũng không hỏi nữa.

"Còn ngươi, tiếp tục ở lại chỗ này, hay là cùng ta đi ra ngoài?" Ngẩng đầu, ánh mắt nhìn hắn hơi lóe lên.

Tiêu Vũ Cô cau mày, đi ra ngoài sao? Có thể đi đâu chứ, nơi này mới đúng là chốn trở về cuối cùng của hắn, lúc này mới chậm rãi lắc đầu: "Không, chính ngươi phải tự mình cẩn thận một chút!"

Lăng Tuyệt Trần nghe vậy trong lòng thở dài một cái, một phen túm cổ tay của hắn, sải bước đi ra ngoài: "Ngươi nha, thật không biết bình thường lúc sắm vai Mộ Dung Tư thì mang theo loại tâm tình nào. Cùng nhau đi thôi, ra ngoài dạo chơi một chút có thể sẽ tốt hơn!" Xin tha thứ cho một chút tâm tư nhỏ mọn của nàng, có một người lợi hại như vậy ở bên cạnh, ít nhất còn có thể có một chút an toàn, hơn nữa, hắn biết tương đối nhiều, đã trải qua hai mươi mấy vạn năm, có thể biết không nhiều sao?

Giống như không có cách nào cự tuyệt, hắn cũng liền theo nàng cùng nhau đi ra ngoài, coi như giúp đỡ nàng. Con đường sau này còn rất dài, Nguyệt Ma tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua cơ hội có thể diệt trừ Thánh Nữ, ở bên cạnh nàng cũng là nhiều hơn một phần đảm bảo đi. Hơn nữa cũng là một sự bồi thường cho những chuyện trước đó. 

Khẽ quay đầu lại, nhìn tòa thành ở phía sau càng lúc càng xa, ra khỏi nơi này hắn lại nghĩ đến khi nào mới có thể trở về, tiếp tục trải qua loại cuộc sống an nhàn kia. Hai bóng người càng lúc càng kéo dài, cho đến biến mất tại nơi đường chân trời, đi về phía thế giới tràn đầy hỗn loạn kia. 

Nghênh đón nàng, còn có rất nhiều nguy hiểm hơn nữa còn có những âm mưu tính toán và lợi dụng chưa bao giờ ngừng lại, chỉ là, trong lòng nàng có rất nhiều chuyện không hiểu, luôn muốn tìm ra lời giải thích có từng chuyện.

Nhưng mà tới khi chân tướng mà nàng vẫn luôn muốn hiểu rõ bị vạch trần, nàng sẽ vui sướng hay sẽ khổ sở đây.

Có lẽ khi ngày đó thật sự đến thì nàng mới có thể hiểu được, chuyện chính mình theo đuổi mới là điều khổ sở nhất, nếu như có thể, nàng tình nguyện lựa chọn chưa từng biết. Dĩ nhiên, những chuyện này đều là nói sau, con người khi còn sống, không có nếu như, không có có nguyện ý hay không, chỉ có chấp nhận hay không.

Mặt trời từ từ lặn về phía tây, chờ ngày mai đến, nhưng mà, còn có bao nhiêu cái ngày mai, còn có thể có được ánh mặt trời rực rỡ như vậy.
Bình Luận (0)
Comment