Ngạo Thế Tuyệt Trần

Chương 86

Đỉnh Thanh Lam, chính là tên của ngọn núi kéo dài trăm dặm này, mà Thần điện Thánh Vực lại tọa lạc tại trung tâm sơn cốc trên đỉnh Thanh Lam. Nơi này sương trắng vấn vít quanh năm, là nơi tốt nhất để tu luyện vệ sĩ.

Tọa lạc tại đỉnh núi cao vút trong mây, là một tòa phủ đệ nhìn có vẻ tương đối bình thường, không có loại trang nghiêm của học viện, hoàn toàn đều là hơi thở cổ điển. Ngược lại còn cảm thấy có vẻ tương đối gần gũi bình dì, thay vì giữ khoảng cách lại không tự chủ mà đến gần. 

Một nam đệ tử mặc trang phục màu xanh thẫm, vẻ mặt hơi hốt hoảng, một tay vén vạt áo lên không hề có hình tượng chạy tới nội viện.

"Phù phù phù." Nam đệ tử một tay chống vách tường, một tay liên tiếp vỗ ngực, hít sâu sau đó tiếp tục bước nhanh chạy tới phía trước, giơ tay lên cuống quít gõ cửa phòng: "Tam Huyền sư thúc, Tam Huyền sư thúc!"

‘ Ken két ’

Cửa phòng màu đỏ sậm được mở ra, chỉ thấy lúc này Tam Huyền tóc bạc mặt hồng hào nhíu chặt lông mày, sắc mặt không vui nhìn nam đệ tử lỗ mãng kia: "Vân Phàm, chuyện gì mà vội vàng hấp tấp như vậy."

"Tam Huyền sư thúc!" Nam tử bị gọi là Vân Phàm nhìn vẻ mặt không vui và ánh mắt nguy hiểm của Tam Huyền, âm thầm nuốt một ngụm nước bọt: "Có, có khách đến!" Sáng sớm hôm nay, hắn vừa mở cửa chính ra thì liền nhìn thấy một đôi nam nữ diện mạo phi phàm, hắn còn phải kinh hãi một hồi lâu mới có thể hồi hồn.

Tam Huyền nghi ngờ: "Là ai?" Vừa hỏi Vân Phàm vừa đi tới tiền viện.

Vân Phàm vỗ vỗ lồng ngực của mình, hoàn hảo không có nổi giận. Lúc này mới vội vàng chạy chậm đuổi theo: "Vân Phàm không biết!"

Bước chân thong thả của Tam Huyền thoáng dừng lại, khiến cho Vân Phàm vẫn cúi đầu chạy chậm phía sau vừa vặn đụng vào lưng hắn, xoa xoa trán của mình: "Sư thúc, sao vậy?"

"Ngươi nói cái gì? Không biết là người nào mà ngươi cũng để cho hắn tiến vào sao?" Bộ dáng của Tam Huyền giống như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, nói là Thánh Vực, nhưng mà cả Thánh Vực cũng chỉ có ba người là sư huynh, sư đệ Lục Thanh Phong và mình mà thôi, ngược lại môn hạ đệ tử có không ít.

Vân Phàm gãi gãi đầu cười gượng nói: "Hì hì, con thấy bọn họ vượt qua được phòng thủ của sư huynh đệ đóng ở trong núi, có thể bình yên vô sự đi tới chủ viện, nên cũng không suy nghĩ nhiều liền để bọn họ chờ ở tiền viện."

"Ngươi ~!" Tam Huyền tức giận, giơ tay lên muốn gõ đầu Vân Phàm, nhưng cuối cùng vẫn phất ống tay áo xoay người rời đi.

Vân Phàm rụt cổ một cái, khẽ nhắm mắt chờ đợi cơn đau đầu truyền đến, nghe sư thúc hừ lạnh một tiếng liền rời đi, lập tức liền cười hì hì hì chạy theo tới.

Lăng Tuyệt Trần ngồi ở phòng khách, một tay bưng chén trà nhẹ nhàng thổi lá trà nổi lơ lửng phía trên, thỉnh thoảng khẽ hớp một ngụm. Lấy tu vi trước mắt của nàng căn bản là không có khả năng đối kháng với Nguyệt Ma, nếu trước đây mấy lão gia hỏa Thánh Vực này đã nói ra cái biện pháp kia, như vậy bọn họ nhất định sẽ có phương pháp giúp tu vi của nàng tăng lên. Từ sau khi nghe nói tu vi của nàng và Sở Dạ Phong đều là do con người tạo ra, nàng cũng liền tin có thể có phương pháp giúp đỡ thay thế tu vi của một người, cho nên lúc này mới nghĩ tới muốn đến Thánh Điện tìm kết quả.

Sở Dạ  Phong cũng ngồi ở một bên, an tĩnh thưởng thức trà thơm, tầm mắt lại rơi xuống đánh giá chung quanh chỗ này. Quả nhiên là một địa điểm tốt để tu hành vừa đẹp lại vừa tĩnh mịch, mấy lão gia hỏa này cũng thật biết hưởng thụ. Chỉ là, càng đến gần nơi này, thì trong lòng hắn càng thấp thỏm lo âu, cảm giác giống như lần này đặt chân tới Thần Điện, về sau cũng sẽ không còn cơ hội nữa. Hắn tựa hồ cũng có thể nhìn thấy, nàng thuận lợi vui vẻ ra vào nơi này, cũng là một người mang theo bi thương, dự đoán đáng sợ như thế, khiến cho trong lòng hắn càng thêm bài xích cái chỗ này.

Bên kia, Tam Huyền mới vừa bước vào cửa chính, bước chân liền khẽ run. Hắn hoàn toàn không ngờ rằng hôm nay người đến đây cư nhiên lại chính là nàng! Từ sau khi ở học viện, nàng lạnh nhạt mà nói một câu: ‘Cứu vớt muôn dân? Vì thiên hạ? Ta không có cái tấm lòng đó, cũng không có vĩ đại như vậy, không nên nói với ta cái gì mà tình yêu to lớn với người trong nhân gian, tim của ta không thể tiếp nhận nhiều như vậy! ’, hắn căn bản cũng không còn ôm bất cứ tia ảo tưởng nào đối với việc nàng sẽ thay đổi tâm ý, dù cho Dạ Minh đã thề son sắt nói hắn nhất định phải tin tưởng hắn ta. 

Khẽ thu lại biểu tình kinh ngạc trên mặt, sải bước đi vào: "Ha ha ha, thì ra là Tuyệt Trần và Dạ ••• Dạ Phong à." Cười lớn sau đó ngồi xuống ghế chủ vị ở tiền sảnh, một tên hầu nhỏ tuổi lập tức tiến lên rót một ly trà, Tam Huyền phất phất tay, tên hầu nhỏ tuổi hiểu ý gật đầu lui ra.

"Ha ha, yên tâm đi, hắn không phải là Dạ Phong!" Khóe miệng của Lăng Tuyệt Trần nhếch lên, nhất thời sinh ra một loại ý nghĩ ác trị.

Quả nhiên, chỉ thấy biểu tình trên mặt Tam Huyền cứng ngắc, sau khi hồi hồn thì ra sức nhìn chằm chằm Sở Dạ Phong, muốn tìm ra một tia sơ hở.

Sở Dạ Phong nghe vậy, trong mắt cũng không khỏi nhiễm phải một chút ý cười. Ngay sau đó liền thu lại biểu tình, không còn là vẻ mặt lạnh nhạt, mà là tràn đầy lo lắng, quay đầu, trong đôi mắt đang nhìn về phía Lăng Tuyệt Trần cũng hiện lên tình ý dịu dàng, áy náy và nhớ nhung. Giờ khắc này hắn hoàn toàn bội phục chính mình, hóa ra hắn còn có thiên phú diễn trò. Tình ý dịu dàng trong mắt không phải là giả, nhưng mà một tia áy náy và nhớ nhung, ngược lại biểu diễn vô cùng nhuần nhuyễn.

Nhìn thấy một màn này, Tam Huyền không khỏi nhớ tới lúc trước khi dùng hết máu tươi của chính mình để triệu hồi hồn phách tràn ngập hấn ý của Lăng Tuyệt Trần, thương yêu và áy náy trong đôi mắt ấy cũng rõ ràng như vậy, mặc dù trong lòng có nghi ngờ, nhưng mà vẫn hướng về phía Sở Dạ Phong gật đầu một cái.

"Khụ khụ khụ" Lăng Tuyệt Trần thấy vậy, nhìn biểu tình trên mặt Tam Huyền có chút mất tự nhiên, lập tức liền cười khẽ không dứt, thiếu chút nữa là bị nước trà chưa uống hết làm cho sắc chết, thả chén trà trong tay xuống, sau khi hơi thở hòa hoãn hơn, chăm chú nhìn Tam Huyền: "Phải làm sao để đề cao tu vi trước mắt của ta!" Nói thẳng vào vấn đề, nhưng lại không có một chút ngượng ngùng, như thể đây là chuyện đương nhiên.

Tam Huyền trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng, khẽ giật mình sau đó cũng liền sáng tỏ, mặt mày lập tức nhiễm phải một luồng sinh khi vui sướng: "Chỉ cần ngươi có quyết tâm, bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn ngươi tiến đến!"

Lăng Tuyệt Trần nghe vậy, lập tức đứng lên: "Bây giờ có thể không?"

Hiển nhiên không ngờ tới nàng lại gấp gáp như vậy, Sở Dạ Phong hoảng sợ đứng dậy: "Trần, muội!"

Lăng Tuyệt Trần khẽ lắc đầu: "Giải quyết sớm một chút thì cũng có thể rời đi sớm một chút!" Giải quyết xong cũng liền hiểu rõ được một chuyện.

Chỉ một câu nói, Tam Huyền liền biết được thân phận của Sở Dạ Phong, lập tức đứng lên nhìn hai người: "Các ngươi làm sao có thể!"

"Hả?" Sở Dạ Phong ngoái đầu nhìn lại, cau mày nhìn Tam Huyền.

Biểu tình trên mặt Tam Huyền có chút xấu hổ, hơi nhếch miệng lên khẽ lắc đầu.

"Sao vậy?" Lăng Tuyệt Trần cau mày, nhìn về phía Tam Huyền không nói hỏi thăm. 

"Ngươi cũng đã biết, muốn trở thành Thánh Nữ, điều quan trọng nhất chính là tuyệt tình đoạn yêu!" Sau nhiều lần suy nghĩ Tam Huyền cuối cùng vẫn thẳng thắn nói ra.

Tuyệt tình đoạn yêu?

Lăng Tuyệt Trần cười nhạo: "Nếu quả thật làm được tuyệt tình đoạn yêu, như vậy còn có tim, có tình để trở thành Thánh Nữ đối kháng với Nguyệt Ma sao?"

Tam Huyền nghe vậy, nhất thời 囧 đỏ mặt, nàng nói thật ra thì cũng hợp lý, đơn giản mà nói, chính là thân xử nữ! Dù sao Thánh Nữ phải trải qua Lễ rửa tội Thần Thánh mới có thể hoàn thành.

"Tốt lắm, nói điều kiện đi!" Lăng Tuyệt Trần nở nụ cười trào phúng, chỉ nhìn sắc mặt của Tam Huyền cũng biết điều hắn nghĩ đến là cái gì.

"Người từng đi vào động Thánh Huyền, chỉ có Thánh Nữ kiếp trước, không có ai biết nơi đó có nguy hiểm gì. Ở lối vào có một cơ quan, chỉ có đồng tử của Thánh Nữ sau khi thông qua kiểm tra, mới có thể mở cửa động ra, hơn nữa Thánh Nữ chỉ có thể một mình đi vào." Dù sao cũng là chuyện trải qua đã hai mươi vạn năm, hắn cũng chỉ biết được sơ qua trong ghi chép đơn giản mà thôi.

"Tuyệt đối không được!" Người đầu tiên phản đối vẫn là Sở Dạ Phong, hắn làm sao có thể chịu được để cho nàng một mình tiến vào đối mặt với nguy hiểm không biết trước này. Chỉ có lần trước để cho nàng đơn độc đi hái thuốc, mỗi khi hồi tưởng lại hắn cũng đã sợ hết hồn hết vía rồi, hắn không muốn nàng lại phải đối mặt với nguy hiểm một lần nữa.

Hơi mím môi, Tuyệt Trần cúi thấp đầu làm cho người ta không nhìn ra được suy nghĩ của nàng.

Một lúc lâu sau mới ngẩng đầu, trong mắt tràn đầy kiên định: "Được, ta biết rồi!"

Mắt nàng nhìn Tam Huyền, đương nhiên cũng là đang trả lời Tam Huyền, Sở Dạ Phong có chút thất bại ngã ngồi tại trên ghế, trong lòng lại không ngừng run rẩy.

Tay ngọc không ngừng vỗ vỗ bờ vai của hắn: "Yên tâm, ta sẽ tự chăm sóc bản thân thật tốt mà!"

Sở Dạ Phong ngoái đầu nhìn lại, dành cho nàng nụ cười thoải mái. Cùng một câu nói, lần trước thiếu chút nữa không trở về được, hi vọng lần này, nàng sẽ may mắn, nàng sẽ luôn luôn gặp may mắn.
Bình Luận (0)
Comment