Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 17

Anh trai anh nhanh chóng mang hồi âm về, ý của bên nhà gái là càng nhanh càng tốt, vài ngày tới đều ổn cả.

Lưu Ngạn thầm nghĩ dù sao tối mai cũng không bán hàng, vậy thì sáng ngày kia cũng nghỉ luôn đi, nên hẹn quyết định sáng ngày kia sẽ đi xem mặt.

Vì thế Lưu Vĩ lại phải chạy đi truyền lời, bên kia cũng đồng ý. Lưu Vĩ về nhà bàn bạc với vợ, hai người quyết định đem Lưu Ngạn đi sửa sang lại bên ngoài một chút, bình thường anh toàn mặc đồ cũ, cho nên giờ quần áo để mặc đi chơi chả có cái nào ra hồn cả.

Lưu Ngạn không muốn nhưng cũng không thể làm gì được, đành chấp nhận bị tha đi mua quần áo, cắt tóc. Kiểu đầu húi cua có vẻ hợp với anh, nhìn anh cũng trẻ ra thêm vài tuổi.

Tầm hơn năm giờ chiều anh đến bến xe, hỏi thăm đường đến nhà hàng Vạn Giang. Thấy quãng đường cũng không xa lắm nên anh quyết định đi bộ tới đó.

Mười năm trước trấn Bình Giang chỉ có một trường tiểu học, một trường sơ trung, năm đó Lưu Ngạn học trên thị trấn, phần lớn bạn học cũng là người ở thị trấn, chỉ có một phần nhỏ là đến từ các vùng xa xôi hơn. Ở lớp, Lăng Vân Đoan và Lưu Ngạn có thể xem như là đồng hương. Nhưng năm đó Lăng Vân Đoan là một tảng băng di động chính hiệu, không để ý tới ai, Lưu Ngạn thì tính tình hướng nội nên cũng không chơi thân với nhiều người, chỉ có Trần Bàng ngồi cùng bàn với anh là thân nhất. Sau khi tốt nghiệp cũng chỉ có mình cậu ta còn liên hệ với anh, những người khác đều lâu lắm rồi không gặp.

Đến nhà hàng Vạn Giang, Bàn Tử đã chờ ở đó từ khi nào. Lưu Ngạn nhìn đồng hồ, thấy mới gần sáu giờ, còn hơn nửa giờ nữa, anh đến vẫn còn sớm.

Trần Bàng nhìn thấy anh liền vội vàng bước đến: “Đến rồi à, tôi đang nghĩ nếu lần này ông cho tôi leo cây, tôi nhất định sẽ ngày ngày đến quán ông ăn chực, cho ông lỗ vốn.”

Lưu Ngạn dở khóc dở cười: “Tôi đã nói là tôi sẽ đi mà, sao ông không tin tôi thế hả?”

Trần Bàng nghiêng đầu nhìn anh, trên mặt là vẻ không thể tin tưởng được: “Tôi không tin ông không phải là do ông sao? Ông cứ ngẫm lại xem, từ hồi đi học các hoạt động tập thể ông tham gia thế nào? Lần nào cũng viện cớ trốn về sớm? Ông là có tiền án tiền sự rồi đấy, cho nên tổ chức không thể tin tưởng ông được!”

Lưu Ngạn giơ tay làm động tác đầu hàng, nói: “Vâng, vâng, tôi biết sai rồi, tôi xin cam đoan với tổ chức sẽ cố gắng hết mình để thay đổi bản thân, để sớm được mọi người chấp nhận.”

“Được rồi, được rồi, đi vào đi. Đại sảnh số hai trên lầu. Lớp mình có vài người đến rồi đó, ông lên đi, tôi ở đây chờ mọi người.”

“Được. À đúng rồi, Hứa Hiểu Quyên đến chưa?”

Hứa Hiểu Quyên chính là cô vợ hoa khôi của Trần Bàng. Hồi đi học Lưu Ngạn cứ thấy con gái là đỏ mặt. Ba năm không nói chuyện với bạn nữa nào chứ đừng nói đến là hoa khôi lớp. Về sau khi Trần Bàng và Hứa Hiểu Quyên kết hôn, anh mới biết vợ cũ và Hứa Hiểu Quyên là chị em tốt, lúc này hai người mới thân hơn một chút.

Trần Bàng xua xua tay, vẻ mặt đau khổ nói: “Không đến đâu. Đàn bà con gái phiền phức lắm, mỗi lần ra ngoài đều phải trang điểm làm tóc, quần áo cũng phải chọn hết cái này đến cái kia mất cả tiếng đồng hồ. Nếu không tìm được cái nào hợp còn muốn đi mua. Tôi đảm bảo một tiếng nữa chưa chắc cô ấy đã đến đây được.”

Lưu ngạn cười cười: “Dù sao cũng còn sớm mà. Tôi lên trước đây, ông ở đấy nhé.”

Trong đại sảnh quả thực đã có vài người, đều là đàn ông, mấy cô gái chắc còn bận sửa soạn.

Lưu Ngạn cũng đi qua chào hỏi mấy người kia, sau đó tìm một vị trí yên lặng ngồi xuống, nhâm nhi một cốc nước chờ cho đến giờ.

Đến sáu rưỡi, hầu như mọi người đều đến đông đủ cả, chỉ còn vài cô gái là chưa thấy đâu. Tầm hơn nửa tiếng nữa mới thấy mấy cô xúng xính xuất hiện, cả đại sảnh bắt đầu rộn ràng hơn.

Kỳ thật Lưu Ngạn không thích đi họp lớp không phải là không có nguyên nhân.

Từ hồi đi học, trong lớp cũng đã chia thành các nhóm, mỗi lần có hoạt động gì là toàn các nhóm chơi với nhau đi với nhau, mà người như Lưu Ngạn bao giờ cũng là người còn sót lại.

Hôm nay cũng vậy, mấy cô gái xúm xít lại nói chuyện quần áo tóc tai, rồi chuyện chăm sóc da dẻ, hết chuyện này đến chuyện kia. Mấy ông con trai thì túm năm tụm ba uống rượu đánh bài, nói chuyện nhân sinh.

Lưu Ngạn chán ngán ngồi ở một góc sáng sủa cầm ly rượu. Trần Bàng cũng coi như là có lương tâm, không bỏ anh lại một mình, hai người ngồi một chỗ câu được câu không nói chuyện phiếm.

Trần Bàng đột nhiên hạ giọng, tỏ vẻ thần bí nói: “Tôi bảo này, lần trước tôi nói chuyện Lăng Vân Đoan, ông còn nhớ không?”

Tim Lưu Ngạn đột nhiên nhảy lên một cái, hỏi lại: “Nhớ chứ, sao thế?”

Trần Bàng ghé sát vào anh: “Ông đoán xem, hôm qua tôi gặp anh ta ở đâu?”

“Sao?”

“Ở đây luôn này.” – Trần Bàng chỉ chỉ xuống chân – “Hôm qua tôi đi đặt phòng, thấy anh ta đi cùng ai đó từ thang máy ra. Tôi còn tưởng mình hoa mắt cơ. Lâu lắm rồi mới thấy anh ta.”

Lưu Ngạn cúi đầu nói: “Thật không?”

“Vậy ông lại đoán xem, tôi thấy anh ta đi cùng ai?”

Lưu Ngạn lắc đầu: “Không biết.”

Trần Bàng tỏ vẻ không hài lòng: “Ông đúng là tẻ ngắt, cứ đoán đi xem nào.”

Lưu Ngạn bất đắc dĩ: “Tôi không biết thật, ông nói đi, anh ta đi cùng ai?”

Trần Bàng tìm được cơ hội để xả truyện, nhất định là không  bỏ lỡ: “Là ông chủ xưởng trước kia của chúng ta. Lão Hà “rùa đen” đấy. Hôm qua trông lão không khác con rùa thật, trước mặt Lăng Vân Đoan khúm na khúm núm, một dạ hai vâng. Chậc chậc! Hồi đó trước mặt bọn mình lão tỏ vẻ uy phong lắm cơ, giờ thì khác rồi, đúng là đời không đọc được chữ ngờ. Không biết khi nào thì vận may sẽ đến với chúng ta nhỉ” [ta sẽ đoán chút xíu, a Lăng sẽ dời về quê làm việc đẻtiện theo đuổi và chực cơm a thụ]

Lưu Ngạn nhìn vẻ mặt sung sướng khi người khác gặp họa của cậu ta, lắc đầu cười: “Có đến cũng không đến lượt mình, ông vui cái quái gì.”

Trần Bàng nghiêm túc: “Tôi vui lắm chứ, nhìn thấy lão không may tôi có thể ăn thêm hai bát cơm. Ai, ông không biết đúng không, xưởng của chúng ta đã bị Lăng Vân Đoan thu mua, lão rùa già kia trên danh nghĩa thì vẫn là xưởng trưởng, nhưng thực quyền thì không có gì, nếu không sao lão phải nhún nhường như vậy. Tôi thấy Lăng Vân Đoan đúng là người không đơn giản, xưởng của chúng ta trước kia là xí nghiệp quốc hữu, vậy mà anh ta có thể thâu tóm được. Ai nha, ước gì một ngày nào đó tôi cũng được như anh ta nhỉ, lúc ấy có chết cũng cam.”

Lưu Ngạn cười cười, giọng điệu mang theo chút trêu chọc: “Đương nhiên là anh ta không đơn giản rồi, người luôn đứng đầu mà.”

“Cũng không phải thế. Hôm qua tôi chào anh ta, ông đoán xem anh ta phản ứng thế nào? Anh ta còn nhớ tôi đấy! Tuy không nhớ tên, nhưng ít ra cũng nhớ tôi là ai. Người ta vẫn nói quý nhân hay quên chuyện, xem ra không phải ai cũng thế.”

Lưu Ngạn nghiêng đầu, nâng ly rượu uống một ngụm. Anh không thích uống rượu, ngay cả loại bia có độ cồn rất thấp anh cũng không thích, vì nó gợi lên cho anh một hương vị đau khổ.

Trần Bàng vẫn tiếp tục: “Tôi liền hỏi anh ta xem hôm họp lớp có đến không, anh ta nói sẽ cố gắng. Dù sao cũng là người bận rộn, tôi đoán chắc là không tới đâu.”

Lưu Ngạn nắm ly rượu, nói: “Thật không?”
Bình Luận (0)
Comment