Ngày Bình Thường (Bình Phàm Đích Nhật Tử)

Chương 19

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Trong cuộc sống ta sẽ gặp gỡ rất nhiều người, từ người lạ thành người quen, từ quen thành thân, người đó có thể tiếp tục con đường cùng ta, cũng có thể bỏ ta mà rẽ theo hướng khác, tất cả những điều đó có thể gói gọn trong hai chữ “duyên phận”.

Lăng Vân Đoan muốn yên lặng mà vào tiệc mà không được. Y vừa bước vào cửa đã có cảm giác như bước trên thảm đỏ, tất cả ánh sáng, sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào người y.

Mấy cô nàng đang tụ tập tán gẫu đột nhiên yên tĩnh, sau đó lại rào rào thảo luận. Mấy ông con trai bỏ dở mấy câu chuyện cao siêu, quăng bài bỏ thuốc tự động vây quanh Trần Bàng và Lăng Vân Đoan.

Hai người bị vây kín, người này kéo người kia đẩy, người ngày giới thiệu người kia bắt tay, dùng dằng mãi ở cửa mà không thể vào trong được.

Hứa Hiểu Quyên hỏi: “Ai thế?”

Lưu Ngạn không nhìn qua, nói: “Lăng Vân Đoan, còn nhớ không?”

Hứa Hiểu Quyên nghe xong nở nụ cười giòn tan, không biết là có ý gì: “Nhớ chứ, ở đây làm gì có ai không nhớ rõ anh ta. Người nổi tiếng đó.”

Lưu Ngạn không nói gì, Hứa Hiểu Quyên tiếp tục: “Sản nghiệp của anh ta lớn vậy ai mà chả hâm mộ. Hồi trước thì là học sinh nghèo, mọi người chỉ nhớ đến thành tích của anh ta, cũng không dám nghĩ về tương lai xa hơn. Vậy mà giờ anh ta vươn cao như thế, ai chả muốn thân mật thêm chút chứ.”

Cách nói chuyện của cô vẫn sắc bén như vậy, nhưng những lời đó đều là sự thật không thể chối cãi.

Lưu Ngạn cúi đầu cười cười.

Hứa Hiểu Quyên đá đá chân anh: “Sao, không lên góp vui tí? Lăng Vân Đoan cũng là người Bình Giang đúng không, hai người ở cùng trấn mà sao hồi trung học không thấy hai người đi với nhau bao giờ?”

Lưu Ngạn cười nói: “Với thành tích trước đây của mình, làm sao dám mặt dày đi theo người ta chứ.”

“Cũng đúng, anh ta học giỏi lại lạnh lùng, còn quái gở hơn cả cậu.” [2 tên quái gỡ đến với nhau... đúng là tuyệt phối  -D ]

Mấy người kia không biết nói chuyện gì mà thỉnh thoảng lại phá ra cười, Lăng Vân Đoan đã bị vây ở bàn bên cạnh, có người muốn mời rượu y, lại bị y khoát tay nói gì đó, người kia liền cười ha hả rồi tự mình uống.

Trần Bàng vất vả thoát khỏi đám người kia, nhìn thấy Hứa Hiểu Quyên liền nhanh chóng đi qua.

Hứa Hiểu Quyên nhìn ông chồng mập mạp của mình, hỏi: “Sao anh lại mời được anh ta?”

Bàn Tử ngồi xuống giữa hai người: “Còn thế nào nữa, chỉ bảo hôm nay họp lớp, có rảnh rỗi thì qua tham gia thôi. Hai người đang nói chuyện gì thế?”

Lưu Ngạn nhìn cậu ta, cười nhạo: “Sao nào? Không nhìn thấy vợ mới có tí thế mà đã lo sao?”

Trần Bàng gãi đầu, không xấu hổ nói: “Cũng không phải thế. Đàn ông độc thân các ông nên đi gặp bà mai đi, kiếm một người phụ nữ cho riêng mình, đỡ phải nhìn chằm chằm vợ người khác — Ái đau! Quyên Nhi, sao em cấu anh?”

Hứa Hiểu Quyên trừng mắt nhìn cậu ta, sẵng giọng: “Đừng có nói linh tinh.”

Trần Bàng cười hắc hắc hai tiếng: “Anh có nói sai gì đâu, vợ anh xinh đẹp như thế, ra ngoài luôn bị một đám lưu manh nhìn như hổ rình mồi, sao anh có thể không cẩn thận được.”

Hứa Hiểu Quyên đỏ mặt, không nói gì nữa. Lời lẽ bén nhọn của cô cũng không thể đâm thủng được lớp da dày của ông chồng mập mạp nhà mình.

Lưu Ngạn khẽ ngồi dịch sang bên cạnh một chút. Anh đã quá quen với chuyện hai người này lúc nào cũng có thể tán tỉnh nhau nhưng vẫn không thể không nổi da gà.

Anh yên lặng ngồi đó, cảm giác vô cùng nhàm chán. Nhìn đồng hồ đã đến 8 rưỡi, cũng không còn sớm nữa. Tuy đã dặn Lưu Tư Bách và Lưu Tư Bằng ngủ cùng nhau, nhưng anh cũng không muốn về muộn.

“Bàn Tử.”

“Gì thế?” – Trần Bàng cầm tay vợ cười tủm tỉm quay sang, đôi mắt bình thường đã híp giờ nhìn chỉ mảnh như sợi chỉ.

Lưu Ngạn nhìn cậu ta: “….Khi nào thì tan tiệc?”

“Ông định về à? Đừng có thế chứ. Hôm nay ngủ ở nhà tôi đi, về làm gì?”

Lưu Ngạn đành nói dối: “Tiểu Bách còn ở nhà chờ tôi, tôi muốn về sớm một chút.”

Trần Bàng không đồng ý: “Con ông làm gì mà quấn ông thế hả. Thằng lỏi con nhà tôi ngày nào cũng đi chơi đến tám chín giờ tối mới chịu về. Không phải nó còn nhỏ quá chắc nó định đi cả đêm luôn rồi ấy chứ. Tầm tuổi này làm gì có đứa nào như con ông, tối tối chờ ông về, làm như là con gái ấy. Ông cũng nên để cho nó đi chơi đi, ông định cả đời trông nom nó như thế sao?”

“Nó còn nhỏ—”

“Dừng. Đừng có viện cớ đấy với tôi. Thằng nhóc nhà tôi lớn hơn nó có mấy tháng mà cũng có như nó đâu? Là do ông gà mẹ quá đấy, cẩn thận không lại biến nó thành công tử bột.”

Hứa Hiểu Quyên kéo tay Trần Bàng, không cho cậu ta nói tiếp: “Anh nói lung tung gì thế. Con nhà người ta ngoan ngoãn hiền lành anh còn muốn gì nữa? Ai mượn anh lên lớp.”

Lưu Ngạn cũng không để ý, chỉ nói: “Nó còn nhỏ, lớn rồi sẽ tự giác không quấn bố mẹ nữa. Mai tôi còn có việc, nên tối nay phải về, không thể tới nhà ông được.”

Nghe nói vậy Trần Bàng cũng không cố giữ: “Được rồi, chờ một lát nữa đi, giờ mọi người còn chưa về, ông về không khéo lại làm mọi người mất hứng.” – Rồi cười đùa nói – “Muộn vậy thì bắt xe về chứ? À, nhà tôi có cái xe đạp đấy, cho ông mượn đạp về, chỉ sợ đi không cẩn thận lại lao xuống ruộng thôi. Ha ha ha…”

Lưu Ngạn cũng cười, đang định nói không thì ông đưa tôi về đi, chợt nghe phía sau có người nói: “Để tôi đưa anh về nhé.”

Ba người giật mình quay đầu lại,  Lăng Vân Đoan mỉm cười đứng đó nhìn chằm chằm Lưu Ngạn.

Không hiểu sao Lưu Ngạn đột nhiên có cảm giác xấu hổ, giống như là cậu học trò nhỏ nói dối bị thầy giáo phát hiện ra. Nhưng thực thế là anh không làm gì, chẳng qua là không nói gì mà thôi. Huống hồ hiện tại nên biết nói thế nào? Là bạn học cũ mười năm không gặp hay là “bạn mới” đây?

Trần Bàng thấy không khí giữa hai người có vẻ gượng gạo, liền vỗ tay nói: “Đúng rồi, hai người ở cùng trấn, tiện đường!” – Xong quay ra bảo Lưu Ngạn – “Sao không nói gì? Đừng bảo là ông không nhớ bạn cũ đấy nhá? Thế là không được đâu, người ta đã nhớ rõ ông còn muốn đưa ông về đấy.”

Lưu Ngạn vội lắc đầu: “Sao có thể…”

“Cũng không phải thế, không phải anh quên người bạn học cũ này rồi chứ?” – Lăng Vân Đoan ngắt lời anh, không biết là có ý định gì. [a này có ý gì thế ko biết a nhận ra a thụ từ lúc nào!!!, nếu từ đậu thì a này có ý gì mà ko nhìn a thụ của ta...???]

Lưu Ngạn cúi đầu nhìn ly rượu trong tay, thầm nghĩ không biết là ai không nhớ rõ ai, vừa ăn cướp vừa la làng.

Lăng Vân Đoan ngồi xuống bên cạnh anh, sofa không lớn nên bốn người ngồi có cảm giác chật chội.

Lưu Ngạn không tự giác dịch dịch về phía Trần Bàng.

Lăng Vân Đoan nhìn anh cười cười, không cố ngồi sát vào anh nữa.

Cũng không biết là y nói gì với đám bạn học kia mà họ chỉ thỉnh thoảng nhìn sang bên này, cũng không có ai đến đây. Lưu Ngạn ngồi bên cạnh y cũng thành mục tiêu nhìn ngắm khiến anh có chút không thoải mái.

Trần Bàng thấy anh nhích tới nhích lui, quan tâm nói: “Hôm nay ông làm sao thế? Nếu khó chịu quá thì ra ngoài hít thở không khí đi?”

Lưu Ngạn quả thực khó chịu, nghe nói vậy liền gật đầu luôn: “Ừ, tôi ra ngoài hít thở không khí chút.” – Nói xong cũng không thèm để ý người khác, cúi đầu đi ra ngoài.

Gió đêm lạnh bên ngoài phả lên người anh, đứng một lúc đã thấy hơi lạnh thấm vào trong, anh đứng đó mong gió có thể mang đi những phiền não vẫn lẩn quẩn trong đầu mình, đột nhiên có người đi từ phía sau tới làm anh giật mình.

Lăng Vân Đoan từ trong tối bước ra, giống như kiểu âm hồn không tan vậy.

Lưu Ngạn mím môi nói: “Chào ngài Lăng.”

Ngài Lăng cũng không vui vẻ gì, híp mắt nói: “Sao lại xưng hô xa lạ vậy, tôi làm gì khiến anh chán ghét sao?”

Lưu Ngạn liên tục lắc đầu: “Ngài hiểu nhầm rồi, tôi chỉ chưa nghĩ ra nên xưng hô với ngài như thế nào.”

“Có gì khó đâu, gọi thẳng tên là được rồi. Cứ ngài Lăng ngài Lăng tôi thấy không thoải mái lắm.”

Gì cơ… Gọi thẳng tên? Lăng Vân Đoan? Vân Đoan?

Gọi kiểu gì cũng làm cho Lưu Ngạn thấy không tự nhiên, anh có thể thoải mái gọi Trần Bàng là Bàn Tử, gọi vợ cậu ta là Hứa Hiểu Quyên, nhưng nghĩ đến Lăng Vân Đoan, cảm giác như gọi kiểu gì cũng đều không thuận miệng.

Lăng Vân Đoan còn cố tình ở bên cạnh thúc giục: “Gọi thử tôi xem nào, gọi tên tôi đi.”

Lưu Ngạn mấy lần suýt cắn vào lưỡi, cuối cùng cũng nghẹn ngào mà nói ra: “Lăng… Lăng Vân Đoan.” – Anh thật sự cảm thấy kì lạ, khi nói chuyện với người khác về y, anh có thể dễ dàng nói ra tên của y, sao giờ đối diện lại khó khăn như vậy chứ?

Lăng Vân Đoan rất hưởng thụ, nhưng mà cũng chưa hài lòng: “Sao anh không nói chuyện chúng ta là bạn học cũ? Anh cũng quên rồi à?”

Lưu Ngạn lắc đầu: “Nói ra thì có gì hay chứ.” – Một người là doanh nhân thành đạt, một người đi bán hàng rong, sao xứng đáng đứng gần nhau chứ? Người khác lại nói anh thấy sang bắt quàng làm họ.

Lăng Vân Đoan phát hiện vấn đề này không thể tiếp tục, liền chuyển chủ đề: “Mai có chuyện gì thế? Không mở quán à?”

Lưu Ngạn chần chừ một lát, rồi thành thật nói: “Anh trai tôi muốn tôi đi gặp một người.”

Lăng Vân Đoan lập tức liền hiểu: “Là cô gái hôm đó nói sao? Anh muốn đi gặp mặt?”

Lưu Ngạn đỏ mặt: “Ừ, đi gặp một lần xem sao.”

Lăng Vân Đoan im lặng một lúc, không biết là suy nghĩ cái gì.

Lưu Ngạn cẩn thận nói: “Lăng… Vân Đoan.”

Lăng Vân Đoan nhìn anh một cái: “Đợi một lát rồi tôi đưa anh về, hôm nay tôi cũng về nhà.”

Lưu Ngạn cũng biết là giờ rất khó để đón xe về nhà, nên không từ chối: “Được, làm phiền anh quá.”

Đến tầm 10 giờ thì tan cuộc, đến khi hai người đi về tới trấn thì đã là 10 rưỡi rồi.

Lưu Ngạn chỉ ngã rẽ phía trước nói: “Tôi xuống ở đó là được.”

Lăng Vân Đoan cua xe: “Để tôi đưa anh về, trễ thế này rồi mà đường không có đèn.”

“Không cần đâu, đường khó đi lắm, càng vào sâu càng hẹp xe con không đi vừa, anh cứ dừng ở đấy đi.”

Lăng Vân Đoan dừng xe, cũng không mở cửa xe, quay đầu nhìn Lưu Ngạn: “Anh cũng nói là đường khó đi, vậy anh định đi về kiểu gì?”

“Tôi đi quen rồi, không sao đâu.”

Lăng Vân Đoan không nói gì, không khí trong xe đột nhiên trầm xuống.

Lưu Ngạn không chịu nổi sự im lặng như vậy, khẽ khàng hỏi: “Anh… sao thế?”

Lăng Vân Đoan quay đầu nhìn anh, đèn trong xe không đủ sáng để Lưu Ngạn nhìn rõ biểu tình trên mặt y, nhưng cũng đủ để anh thấy bứt rứt. Đột nhiên y bật cười nói: “Nghe tôi, đêm này đừng về nữa. Ở lại nhà tôi đi, mai anh có dậy sớm đi cũng không ai quản đâu, được không?”

Lưu Ngạn mấp máy môi, vốn định từ chối, nhưng cuối cùng chỉ nói được một chữ: “Được.” [có phải chữ "được" này là bắt nguồn của mọi vấn đề ko, chờ mong quá, hóng... hóng...]

Cảm giác như Lăng Vân Đoan trời sinh đã là người lãnh đạo, không ai có thể cự tuyệt đề nghị của y.
Bình Luận (0)
Comment