Ngày Bình Thường Của Miêu Bệ Hạ

Chương 97

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Dao Quang bệ hạ chê người khác là đồ chậm chạp mắc bệnh quáng gà không phải không có nguyên nhân. Người bình thường ở nơi núi non tối thui giơ tay không thấy năm ngón này dù mang theo công cụ chiếu sáng thì di chuyển cũng hết sức khó khăn. Thế nhưng, Dao Quang bệ hạ lại không có nỗi phiền não ấy, bất kể là ngày hay đêm, trong rừng hay ngoài núi, pi sà đều có thể hành động hết sức thoải mái. Cho nên ngài ấy hóa thân thành mèo lớn, chở tự chủ nhà mình vào sâu trong rừng, đi chơi~

Vì thế, tới hừng đông, khi nhóm người còn lại phát hiện lều trại của Trì đại thiếu trống không cũng là lúc một người một mèo đã cuốc bộ đến khu vực trung tâm được ký hiệu trên tấm bản đồ.

Nhóm vệ sĩ phụ trách trực đêm: Mèn đét ơi, sét đánh ngang tai! Trì đại thiếu với con mèo đi từ lúc nào vậy? Sao tụi tui hổng thấy? T^T

Úc nhị thiếu – có thể coi là người duy nhất biết được sự thật: Từ khi mèo yêu nhà mình thành tinh, em họ càng ngày càng nghịch ngợm, khụ, càng ngày càng tùy hứng!

Đã đến nơi cần đến, điều đầu tiên đập vào mắt Trì Hử và mèo Dao Quang là mặt đất lỗ cha lỗ chỗ như cái tổ ong vò vẽ, không, nói đúng hơn là trông không khác gì cái bàn đập chuột. Trước cảnh này, một người một mèo chỉ có thể yên lặng đánh dấu chấm lửng.

Trận động đất năm đó phải khủng khiếp cỡ nào mới có thể biến một vùng núi non trùng điệp trở nên gồ ghề lồi lõm như mặt trăng thế này?

Bảo sao Từ Quy Lai tìm tới tận đây rồi mà mãi vẫn chưa hành động. Long mạch giấu mình dưới những cái hốc này thật sự quá đểu, khụ, thật là thông mình. Như này mà đi tìm từng cái một có mà mấy đời mới xong.

Thế thì biện pháp của Từ Quy Lai là gì?

Nhìn bốn phía xung quanh, mèo lớn Dao Quang cõng theo tự chủ nhà mình nhảy lên một mỏm núi cao nhất, nhìn từ trên cao, bố cục phong thủy nơi đây hiển hiện một cách rõ ràng.

Những cái hố chằng chịt tựa như một ổ rồng nằm trên mặt đất, mà đối diện với nó là dãy núi mang dáng hình của một con hổ đang nằm phục, chính là Bạch Hổ vị, chỉ cần hơi sửa đổi một chút là có thể hình thành bố cục ‘long tranh hổ đấu’, dùng hung sát của Bạch Hổ kích thích Chân Long phản công…

Hiển nhiên Từ Quy Lai cũng nghĩ như vậy.

Những khối đá lở rơi xuống mặt đất khiến mãnh hổ trông như đang giương móng vuốt về phía ổ rồng.

Chỉ cần bố cục ‘long tranh hổ đấu’ thành hình, gã vừa có thể xác định vị trí cụ thể của Long mạch, vừa nhân cơ hội rồng hổ tranh đấu mà đánh tan khí vận của nhà họ Úc. Dựa theo kế hoạch ban đầu thì bây giờ Úc gia và Thích gia đang đối chọi gay gắt, thủy hỏa bất dung, lại có Tề gia như hổ rình mồi đứng giữa châm ngòi thổi gió, Long mạch ốc còn không mang nổi mình ốc, chẳng thể che chở cho Úc gia, thiên tai nhân họa đều nhắm vào nhà họ Úc, dù là đại thụ che trời cũng chẳng chống đỡ được. Mà thừa dịp Úc gia rơi xuống đáy vực, với một nửa dòng máu họ Úc trong người, Từ Quy Lai tự tin có thể thu Long mạch làm của riêng.

*(Note một chút: Ban đầu thế phong thủy ở đây là Rồng cuộn hổ ngồi – ý chỉ chỗ đất có địa thế rất đẹp, nhưng Từ Quy Lai lại sửa thành thế Long tranh, hổ đấu, mà hổ tấn công thì rồng phải phản kích => xác định được vị trí của rồng, tức Long mạch)

Kế hoạch chu đáo bố trí chặt chẽ, nhưng tiếc rằng dãy núi đảm nhận vai trò Bạch Hổ vẫn hơi nhỏ, khiêu khích của nó không đủ để uy hiếp Long mạch, khiến nó lộ ra sơ hở.

Thấy phong thủy cục này, Trì Hử và mèo Dao Quang đã hiểu vì sao Từ Quy Lai lại tìm đủ mọi cách giành lấy khối phỉ thúy trong tay ông cụ Trì. Năng lực của Từ Quy Lai trong lĩnh vực phong thủy huyền học phải nói là khá cao, dãy núi làm Bạch Hổ không đủ khí thế chứ gì, vậy thì tạo khí thế cho nó!

Dưới góc độ phong thủy, chỉ cần có được khối phỉ thúy hình quả tim và vận dụng nó một cách thích đáng là Từ Quy Lai có thể khiến cho Bạch Hổ thực sự “Sống” lại!

Thế nhưng, từ khi gặp được Trì đại thiếu và mèo Dao Quang, số mệnh dường như không còn quan tâm đến Từ Quy Lai, nói trắng ra là xui xẻo 8 đời! Đá quý không lấy được, thuốc tiên cũng chẳng về tay, đã thế còn bị truy ra gốc rễ. Hai đối thủ một mất một còn Úc Thích không những không trở mặt thành thù mà còn gạt bỏ hiềm khích bấy lâu để bắt tay giảng hòa, thế có chết không!? Kế hoạch hoản hảo bị phá vỡ hoàn toàn, Tề gia bị đẩy lùi liên tục, khó mà giữ mình, gã cũng bị truy đuổi gắt gao, chỉ có thể chạy vào núi tìm Long mạch, đánh một ván cuối cùng.

Từ Quy Lai cần khối phỉ thúy để tạo thế cho Bạch Hổ, Dao Quang bệ hạ cảm thấy bản thân không cần phải làm như vậy, hắn có thể trực tiếp gầm một tiếng trước mặt ổ rồng, thử xem Long mạch có bị kích thích hay không.

Tuy nhiên ý tưởng đơn giản thô bạo ấy còn chưa kịp thực thi đã bị tự chủ nhà mình can ngăn. Giờ còn chưa rõ hành tung của Từ Quy Lai, bọn họ không nên đả thảo kinh xà, huống chi Trì Hử phát hiện, mắt anh tựa hồ có thể nhìn thấy dấu vết của Long mạch.

Đều là ăn quả Bạch Long, do thuộc tính tự thân của Dao Quang bệ hạ quá mạnh mẽ nên tác dụng của trái cây đối với ngài là cực kỳ bé nhỏ, nhưng đối với cụ Trì và Trì Hử lại khác. Với trạng thái của Trì Hử bây giờ, Long mạch có trốn kỹ hơn nữa, hang ổ có nhiều hơn thì anh cũng có thể cảm ứng được vị trí của nó.

Vậy nên cụ Trì đi theo con đường đồng cốt là sai rồi, cụ không nên coi bói xem tướng cho người ta mà nên chuyển hướng làm thầy địa lý chuyên đi tầm long điểm huyệt thì hơn, chắc chắn sẽ tiến xa.

#

Vô số hố hầm đan xen vào nhau tạo thành một mê cung tự nhiên, chỉ có một vài con đường là dẫn tới đích, dưới sự chỉ dẫn của Trì Hử, một người một mèo băng băng trong muôn lối phức tạp, gần như không đụng trúng ngõ cụt, không phải đi đường vòng.

Không bao lâu sau, lối đi nhân tạo và thềm đá bị hư hại xuất hiện trước mắt Trì Hử và Dao Quang bệ hạ. Đây ắt hẳn là nơi chôn kho báu trên tấm bản đồ.

Gọi là nơi chôn kho báu chứ thật ra đây là một mộ huyệt dưới lòng đất.

Tức thì một ngọn lửa màu trắng bay lên không trung, ánh sáng ấm áp bao lấy Trì Hử. Dao Quang bệ hạ cũng biến thành hình người, dâng hiến vòng tay mạnh mẽ cho người yêu.

Hành lang, mộ thất, quan tài… Mấy thứ này rất dễ khiến tự chủ nhớ đến ký ức bị bắt cóc khi còn nhỏ, đó cũng chẳng phải ký ức đẹp đẽ gì cho cam. Cho dù con mắt của tự chủ không giống với người bình thường chẳng nhìn thấy gì trong đêm tối mịt mờ, nhưng bản tính con người là vậy, ánh sáng ấm áp và cái ôm của người yêu luôn khiến người ta cảm thấy an tâm.

Có Dao Quang bệ hạ quan tâm như vậy, lần thứ hai vào trong huyệt mộ, Trì Hử không bị bóng ma tâm lý hay sợ hãi gì cả. Anh cong khóe môi, ngẩng đầu trao một nụ hôn lên môi người yêu.

Sau một lúc ngọt ngào, hai người mới chầm chậm bước lên lối đi.

Bởi vì xung quanh lối đi có rất nhiều chỗ bị sập lún khiến một số đoạn đường bị bịt tắc, thậm chí là phá hủy hoàn toàn. Đối với tình huống như vậy, Dao Quang bệ hạ thường dùng bạo lực để giải quyết, cái danh ‘vua phá hoại’ do người hầu trong nhà họ Trì gán cho Miêu bệ hạ đâu phải nói chơi, phá đá mở đường chỉ là chuyện nhỏ!

Long mạch và huyệt mộ nằm chồng lên nhau, hiển nhiên là lâu thật lâu trước đây đã từng có người phát hiện và lợi dụng vị trí đắc địa của nơi này, hơn nữa, còn không chỉ một người.

Mộ thất này vốn là nơi táng thân của một đại quý tộc, sau trận động đất cách đây mấy chục năm, sảnh trước bị tổn hại vô cùng nghiêm trọng, lối đi và các gian nhĩ thất* bị sụp gần như hoàn toàn, chỉ mơ hồ trông thấy một số bức họa sứt mẻ và phần còn lại của những bức tượng bồi táng. Thế nhưng, chủ thất vốn phải bị tàn phá nặng nề nhất lại gần như chẳng hề hấn gì, địa chấn khiến mặt đất nứt đôi nhưng đại bộ phận đều được bảo tồn.

*(Trong các ngôi mộ thời xưa thì bên cạnh phòng chính (chủ thất) đặt quan tài của chủ nhân ngôi mộ, còn có các phòng khác nhau đựng vật bồi táng hoặc các – vật – khác nhằm mục đích nào đó, gọi là nhĩ thất.)

Dao Quang bệ hạ dẫn tự chủ thẳng tiến đến chủ thất, đối với cảnh tượng trước mắt, không khó để đoán ra tiền căn hậu quả.

Mà chủ nhân của ngôi mộ này cũng xui, Long mạch thì tìm đúng đấy, chỉ tiếc 99 bước đầu tiên đều đúng, đến bước cuối cùng thì lại sai. Có lẽ là ý trời, cũng có thể do người, nguyên nhân cụ thể đã chẳng thể kiểm chứng, dù sao cái gọi là “tầm long, điểm huyệt” ấy mà, tìm được “Long” rồi nhưng điểm đúng “Huyệt” hay không lại là một chuyện hoàn toàn khác. Trong phong thủy, sai một ly là đi nghìn dặm, tòa mộ thất này mặc dù được kiến tạo trên Long mạch, nhưng lại lệch “huyệt”, vì thế đời sau của chủ mộ chẳng thể có được sự che chở của rồng.

Nếu chỉ có vậy thì coi như là chủ mộ không gặp may đi, say giấc nghìn thu ở chỗ này cũng không ảnh hưởng gì cả. Nhưng vấn đề là ‘tầm long điểm huyệt’ là giấc mơ mà các thầy phong thuỷ, thầy địa lý vẫn luôn theo đuổi. Một người rồi lại một người tìm kiếm Long mạch, kiểu gì cũng bị trùng. Huống hồ ngoại trừ thầy địa lý thì một bộ phận những người trộm mộ cũng am hiểu thuật phong thủy, thầy địa lý tầm long điểm huyệt cho những nhà quyền quý thì nhóm trộm mộ cũng có thể căn cứ vào ‘tầm long điểm huyệt’ để tìm mộ táng.

Vì thế, chủ nhân của ngôi mộ không ngừng có khách tới thăm. Vật bồi táng bị cướp sạch là chuyện nhỏ, xui xẻo hơn là ông ta bị một thầy phong thủy ‘tước chiêm cưu sào*’.

*(Tu hú (cưu) chiếm tổ chim sẻ (tước) – Tu hú không bao giờ nuôi con nên nó đẻ con vào tổ của các loài chim khác, tu hú non sẽ ám sát con của chính chủ hòng độc chiếm thức ăn => ám chỉ sự chiếm đoạt để hưởng sẵn chỗ tốt)

Bởi thế, Trì Hử và Dao Quang bệ hạ mới có thể trông thấy hai loại vết tích không cùng thời đại trong chủ thất.

Chuyện chủ mộ không làm được, thầy phong thủy kia lại thành công.

Chẳng qua, chủ nhân ngôi mộ hy vọng Long mạch phù hộ cho hậu thế nhà mình, mà thầy phong thuỷ nọ thì tham vọng hơn, âm mưu dùng long khí hòng che đậy thiên cơ, tẩm bổ cho trận pháp mà hắn bày ra, ý đồ thực hiện “phượng hoàng niết bàn” để sau khi chết có thể sống lại một lần nữa.

Phượng hoàng niết bàn!

Gần như là bản năng, Dao Quang bệ hạ nhanh chóng bắt lấy một cục than to bằng nắm tay đen như mực được đặt bên trên cây đèn đồng ở chính giữa mắt trận. Đèn đồng cao bằng người trưởng thành, xung quanh điêu khắc đồ án ‘long phụng trình tường’ vô cùng tinh xảo. Trực giác nói cho hắn biết, thứ này có lợi cho tự chủ nhà mình!

* Long phượng trình tường:

971

‘Bang! Bang bang!’

Khi than củi bị lấy đi, quan tài đối xứng với đèn đồng trên mắt âm dương bỗng truyền đến tiếng va đập dồn dập và kịch liệt. Trong mộ đột nhiên vang lên âm thanh này khiến hai chữ “xác sống” chưa bao giờ chân thật đến thế! Dù sao trong tình huống này cũng chẳng ai cho rằng người nằm trong quan tài vẫn còn sống.

Trì đại thiếu: … Dao Quang bệ hạ, ngài đang cầm cái gì vậy?

Dao Quang bệ hạ cầm cục than: …

Hai người lại đặt tầm mắt lên cục than chẳng có gì đặc biệt này, dưới ánh sáng của ngọn lửa màu trắng, mặt ngoài của cục than nổi lên một chuỗi hoa văn màu đỏ, xâu chuỗi các hoa văn này với nhau sẽ tạo thành một tổ hợp thống nhất, trông rất giống một con phượng hoàng đương tái sinh từ tro tàn.

“Thứ này chắc không phải là than của cây ngô đồng mà phượng hoàng để lại sau khi niết bàn đấy chứ?”

Trái của cây Bạch Long dùng Đế Lưu Tương để chăm bón Trì Hử cũng ăn rồi, anh không cho rằng suy đoán ở trên là thái quá.

Dao Quang bệ hạ gật đầu, cục than này đúng là ẩn chứa một loại năng lượng kỳ lạ không hề tầm thường. Chỉ e cũng là nhờ cục than này làm mồi mà thầy phong thủy kia có thể tập trung long khí lại đây, chiếm làm của riêng.

Nếu hết thảy đều đi theo kế hoạch của hắn, nói không chừng sẽ có một ngày thành công đấy chứ. Chết rồi sống lại, thoát thai hoán cốt, trường sinh bất lão… Từ xưa đến nay, đây đều là mục tiêu phấn đấu của vô số những người tìm kiếm con đường bất tử.

Nhưng than ôi, vẫn là câu nói cũ, thế sự khó lường.

Cụ ngoại của Trì Hử vì bản đồ kho báu mà đi vào nơi đây, liên hệ với trận động đất năm ấy, có thể phỏng đoán như sau: cụ ngoại của Trì Hử tình cờ phá hủy trận pháp mà vị phong thuỷ sư kia đã bố trí, khiến Long mạch thoát vây. Mà sau khi Long mạch thoát vây đã dùng một cơn địa chấn để rửa sạch nỗi nhục bị loài người giam cầm lợi dụng bao nhiêu năm qua, âu cũng là chuyện hợp tình hợp lý.

Suy rộng ra thì cụ ngoại của Trì Hử chắc cũng bỏ mạng ở đây, nhưng mà cuộc đời có nhân có quả, khiến ông táng thân nơi bảo huyệt của Chân Long.

Sau khi bùng nổ, Long mạch tìm một chỗ ẩn núp ngủ đông hòng khôi phục nguyên khí đại thương bao nhiêu năm qua, vài năm trở lại đây nó mới tỉnh giấc, người nhà họ Úc cũng bắt đầu nhận được sự che chở của rồng.

‘Bang bang bang bang! Crắc!’

Một người, khụ, chả biết có phải người không nhưng tóm lại không phải người sống, đập nắp quan tài “sống” dậy. Đầu lâu khô quắt, ngũ quan vặn vẹo đánh một cái thật mạnh vào thị giác của những người xung quanh.

Trong một loạt tiếng động bang bang bang, hai người đang tập trung nghiên cứu cục than cuối cùng cũng cảm thấy có gì đó sai sai, dời mắt về phía quan tài.

Cùng lúc đó, trong cảnh tượng quỷ dị này, Từ Quy Lai ôm tượng phật bằng đá cũng đi vào chủ thất.
Bình Luận (0)
Comment