“Xong hết rồi.”
Eddie mỉm cười hài lòng. Công việc này không khó lắm - chỉ cần bôi một ít MadaXsol và dán băng dán.
Vết thương bên hông hở của Ketron không quá nghiêm trọng. Hay đúng hơn, nó không còn nghiêm trọng nữa. Giờ chỉ còn lại một vết sẹo lớn, gồ ghề, kiểu mà thoạt nhìn khó mà tưởng tượng được nó trông tệ đến mức nào - như thế một mảng thịt bị xé toạc ra và chỉ đóng vảy. Nhưng giờ nó đã lành lại gần như hoàn toàn.
Thật lãng phí cho một cơ thể đẹp như vậy.
Vết sẹo có lẽ sẽ tồn tại mãi mãi. Có khi là suốt đời. Eddie lẩm bẩm với một cảm giác hối tiếc kỳ lạ khi cậu cẩn thận bôi thuốc mỡ.
Thân trên trần của Ketron... thật khác biệt. Thật sự rất tuyệt vời. Đến nỗi Eddie cảm thấy thương hại cho cơ thể của người khác khi bị một vết sẹo lớn làm hỏng.
Cơ thể ấy - Eddie không biết dùng từ nào để mô tả - có lẽ là hình mẫu mà mọi chàng trai đều mơ ước. Gọi là "điêu khắc" cũng không đủ để diễn tả hết.
Cơ bắp săn chắc và rõ nét đến nỗi dường như không có một chỗ nào mềm mại. Phủ đầy những vết sẹo nhỏ như muốn gào thét rằng cậu ta đã hơn một lần chạm đến ngưỡng cửa tử thần.
Thân hình to lớn, cùng với thế lực cường tráng của cậu ấy, gần như là một vũ khí lợi hại. Kẻ nào có thể làm bị thương cơ thể đó chắc chắn phải là một con quái vật kinh khủng.
Eddie nhớ rõ những cảnh chiến đấu trong tiểu thuyết sống động đến mức khiến người đọc quên cả thở. Có lẽ vì tác giả có năng khiếu đặc biệt trong việc miêu tả các cảnh chiến đấu một cách chân thực.
Ketron rất thông minh, thích nghi tốt trong chiến đấu. Và khả năng thể chất của cậu cũng tương xứng với đầu óc chiến thuật.
Những cảnh chiến đấu mạnh mẽ đó cũng là một trong những yếu tố phổ biến của
Nhưng đó là khi đọc nó dưới dạng văn bản. Giờ đây, trước mặt cậu là người đã thực sự băng qua những chiến trường ấy, và tận mắt chứng kiến những vết thương ấy, Eddie cuối cùng cũng nhận ra, dù chỉ một chút, rằng cậu chính là cư dân của thế giới ảo tưởng chết tiệt này.
Ketron không còn là một nhân vật trong sách nữa mà là một người sống cùng thế giới với cậu.
Che giấu chút bối rối bên trong, Eddie cố tình lắc lọ thuốc với vẻ mặt tươi sáng.
"Được rồi! Giờ thì, chỉ cần uống thứ thuốc chữa bách bệnh này, hay đúng hơn là thuốc chữa mười bệnh này, là xong!"
Ketron tỏ vẻ nghi ngờ về tác dụng của loại thuốc này, có thể nó đã giảm xuống còn 1/1000 so với hiệu lực ban đầu.
Nhưng Eddie không thể kiềm chế được. Cậu sẽ cảm thấy tội lỗi nếu nói về loại thuốc giảm đau mà ai cũng có ở thế giới của cậu như thể nó là thuốc chữa bách bệnh.
Eddie lấy ra một viên thuốc và đặt vào tay Ketron. Ketron chỉ nhìn chằm chằm vào viên thuốc nhỏ trong lòng bàn tay to lớn của mình.
“Tuy nhiên, nó vẫn có tác dụng giảm đau.”
Eddie giải thích tác dụng của thuốc. Thuốc có hiệu quả với chứng đau đầu, đau răng, đau bụng kinh và đau thấp khớp, nên sẽ ít đau hơn so với việc không dùng thuốc.
Nhưng Ketron lắc đầu.
“Tôi không cần thuốc giảm đau.”
“Sao thế? Trông cậu như đang đau đớn vậy.
“Tôi quen rồi.”
Thực ra, đây thậm chí còn không phải là thương tích gì đối với Ketron. Cậu đã từng vung kiếm trong khi dùng tay chặn ruột đang trào ra, ngay cả sau khi chịu những vết thương chí mạng như gãy hết xương, rơi xuống vực, và vô số vết cắt cùng thịt bị xé toạc.
Không có lý do gì phải dùng thuốc giảm đau cho những vết sẹo giờ chỉ còn lại dấu vết.
Tuy nhiên, Ketron không ngờ rằng Eddie lại nhìn cậu với ánh mắt đáng thương hơn sau khi nghe những lời nói thờ ơ của cậu.
“Cậu nhóc nhỏ bé… cậu đã trải qua bao nhiêu gian khổ…”
Eddie lẩm bẩm khe khẽ. Nhưng nhờ Mana Affinity, giác quan của Ketron phát triển hơn người khác, và cậu nghe thấy như thể đang nói chuyện ngay bên cạnh.
‘Cậu nhóc nhỏ bé’ Ketron làm vẻ mặt vô lý. Người nói câu đó trông chẳng lớn hơn cậu bao nhiêu.
Eddie, người đã lấy lại được vẻ mặt, đưa cho Ketron cả lọ thuốc. Sau đó, cậu nhìn Ketron như thể đang nhìn một người vừa đáng thương vừa đáng ngưỡng mộ, rồi đưa tay vuốt tóc Ketron.
“Dù sao thì, hãy uống thuốc nếu cậu có thể.”
Một bàn tay vuốt tóc cậu, theo từng lọn tóc. Đó là sự đối xử mà cậu chưa từng nhận được ngay cả khi còn rất nhỏ, nên Ketron cứng đờ người.
Đã từng có lần một người đàn ông vô tình xoa đầu cậu, nhưng cậu gạt phắt đi vì cậu đang say. Tuy nhiên, lần này cậu tỉnh táo. Nhưng dù vậy, cậu vẫn không thể từ chối sự đụng chạm của người đàn ông này.
Hơn nữa, có phải chỉ là cậu tưởng tượng ra cảm giác khi chạm vào như thể anh ta đang v**t v* một con thú cưng không?
“Tôi đã nói rồi, cậu muốn ở bao lâu cũng được. Đừng lo lắng cứ nghỉ ngơi đi."
Nếu phải nói cụ thể thì nó giống như đối xử với động vật họ mèo vậy.
“Nghỉ ngơi thật tốt nhé, Ket."
Biểu cảm của Ketron lại méo mó một lần nữa khi nghe biệt danh đó, như thể xác nhận sự nghi ngờ của Kefron.
***
Anh ta nói tên anh ta là Eddie. Eddie bảo cậu có thể xuống tầng một và ăn bất cứ lúc nào cậu muốn.
Anh ta nói anh ta sẽ luôn ở đó.
Ketron một lần nữa cảm thấy muốn hỏi tại sao anh ta lại đối xử tốt với mình như vậy, nhưng cậu dừng lại, nghĩ rằng có lẽ cậu sẽ nghe được điều gì đó tương tự như những gì cậu đã nghe thấy lần trước.
Eddie mang trả quần áo của Ketron, đã được Gerold giặt sạch bằng phép thuật trong chốc lát, rồi rời đi.
Ketron, người đã thay bộ quần áo, cẩn thận nằm xuống giường lần đầu tiên sau ba ngày kể từ khi bước vào căn phòng này.
Đó là một chiếc giường bình thường trong một quán trọ không có loại phòng đặc biệt nào, nhưng nó mềm mại và khá sạch sẽ.
Chẳng lẽ là vì đây là thủ đô sao? Nhưng dù vậy, vệ sinh của những quán trọ ở thủ đô mà Ketron đã trải nghiệm vô số lần phần lớn đều rất tệ, nên sự sạch sẽ này chắc hẳn cũng là một trong những điểm đặc biệt của quán trọ này.
Sạch sẽ và ấm cúng.
Giống như người đàn ông kia.
“...”
Ketron, người theo phản xạ nghĩ đến người đàn ông đó, nheo mắt lại và suy ngẫm.
Người đàn ông nói rằng anh ta chỉ là một chủ quán trọ bình thường.
Nhưng anh ta là một người đàn ông khác thường, cả về ngoại hình lẫn hành động.
Mái tóc bạc lấp lánh và đôi mắt tím bí ẩn của anh ta là đặc quyền của một dòng máu quý tộc.
Không phải là cậu mắc kẹt trong hệ thống giai cấp và suy nghĩ theo cách này, mà là mái tóc bạc vốn rất quý giá ở để chế này.
Đặc biệt là nếu đó thực sự là màu bạc lấp lánh, chứ không phải chỉ là mái tóc bạc với màu xám xịt.
Ngoài ra, giọng đặc trưng của anh ta là giọng của giới quý tộc.
Vậy mà anh ta lại ở trong quán trọ này như một thường dân. Chẳng lẽ anh ta là con ngoài giá thú của một gia đình quý tộc nào đó sao?
Hơn nữa, những thứ anh ta mang theo bên mình. Sữa chuối là thứ mà Ketron, người đã đi khắp lục địa, chưa từng nghe đến, và những thứ anh ta cho cậu xem, nói rằng chúng đến từ phương Đông, cũng rất xa lạ.
Ketron sờ quanh hông mình. Cậu có thể cảm nhận được thuốc mỡ được bôi mịn, dính một ít ở ga trải giường.
Cậu không biết liệu nó có thực sự hiệu quả hay không, và sẽ là một vấn đề lớn nếu nó có độc, nhưng Ketron, người không còn lưu luyến gì với cuộc sống còn lại của mình, chỉ đơn giản nhắm mắt lại.
Nhưng cậu vẫn không ngủ được. Tim cậu vẫn đập thình thịch, bụng cậu đầy ứ và khó chịu, như thể cậu đã ăn quá nhiều.
Sau khi lăn qua lộn lại nhiều lần, cuối cùng Ketron cũng đứng dậy khỏi giường.
Không phải cậu có việc gì lớn lao phải làm, chỉ là cơ thể chưa bao giờ được nghỉ ngơi của cậu cảm thấy khó chịu khi cứ đứng yên một chỗ, nên cậu đành chịu.
[Cậu định đi đâu vậy?]
'Thanh kiếm bẩn thỉu’ vốn im lặng như thể đang tức giận, nhưng khi Ketron có dấu hiệu di chuyển đi đâu đó, nó vội vàng hỏi.
“Đến tầng một.”
[Để làm gì?]
Albatross cười khẩy, như thể chính nó đã biết câu trả lời khi hỏi trước.
[Liệu trái tim cậu có rung động vì anh ta tốt với cậu không?]
Một câu nói mơ hồ, nhưng Ketron hiểu ngay. Chủ đề của câu "vì anh ta tốt với cậu" hẳn là chủ quán trọ. Ketron lặng lẽ nhìn Thánh Kiếm Albatross.
Trái tim cậu rung động phải không?
Thật là một lời tuyên bố vô lý. Thánh Kiếm Albatross cũng biết điều đó.
Tất nhiên, điều đó không thể đúng.
Không có cách nào cậu có thể phục hồi sau cú sốc bị xóa sổ khỏi thế giới chỉ sau vài ngày.
Cậu vẫn nghĩ mình là người có thể chết. Bởi vì cậu chẳng còn gì để mất. Kể cả mạng sống của chính mình.
Bởi vì cậu chẳng còn gì để lưu luyến trên thế gian này nữa.
Nhưng chắc chắn–vâng, chắc chắn, một chút.
Cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Chỉ một chút thôi. Cậu không biết liệu người đàn ông kia có cố ý không, nhưng cậu cảm thấy dễ chịu hơn một chút sau khi chứng kiến những hành động ngớ ngẩn đó. Dù là do tâm trạng, động lực hay bất cứ điều gì khác.
Nhưng điều đó lại được chỉ ra bởi Thánh Kiếm Albatross...
Ketron khẽ mỉm cười. Dĩ nhiên, nụ cười đó không hề dịu dàng chút nào.
"Còn ngươi thì sao?"
[Cái gì.]
“Tôi biết ngươi rất kén chọn ngoại hình của mọi người.”
Albatross nhanh chóng nhận ra ý của Ketron. Cậu ta nói rằng nó đã dừng lại đột ngột vì lo lắng chủ quán trọ sẽ bị thương.
Thanh kiếm nhảy dựng lên.
[Tôi chỉ dừng lại vì lo rằng cậu sẽ gặp rắc rối nếu con người đó bị thương vì tôi thôi!]
"Rắc rối?"
Thật vô lý. Nói quá một chút, khoảng 1/5 rắc rối mà Ketron từng trải qua cho đến nay là tai nạn gây ra bởi Albatross không thể kiểm soát được tính khí của mình.
Thanh kiếm hung dữ đó không hề thương xót những kẻ mà nó không ưa, và nếu vừa rồi là người khác, nó sẽ giáng cho người đó phải ngã xuống và cho một đòn chí mạng, bất kể người kia có là ai.
Nhưng nó đã không làm vậy.
Đây là sự thật mà không ai trên thế giới biết, thậm chí không được mô tả trong sách, ngoại trừ Ketron, nhưng Thánh kiếm Albatross rất mê mẩn những thứ xinh đẹp.
Nhưng Albatross có vẻ thực sự bị oan.
[Cậu nghĩ tôi dừng lại vì tôi thấy anh chàng đó đẹp trai sao?]
“Vậy tại sao ngươi lại dừng lại?"
[...]
Albatross im lặng một lúc. Vốn dĩ rất hay lảng tránh, Albatross khẽ nói.
[Cậu ta có đôi mắt tinh tường.]
"?"
Ketron, lúc đó đang tắm, không hiểu nó đang nói gì.
Hừ, Albatross kêu lên một tiếng rồi im bặt. Mặc dù là nó lên tiếng trước, nhưng giờ nó lại tỏ ra như không muốn bị làm phiền.
Tính cách của Thánh Kiếm Albatross rất thất thường, đây không phải lần đầu hay lần thứ hai nó hành động như vậy. Ketron phớt lờ Albatross và rời khỏi phòng.
Đang đi xuống cầu thang, Ketron dừng lại giữa cầu thang và liếc nhìn tầng một. Cậu có thể thấy bên trong tầng một vắng tanh mặc dù đang là ban ngày.
'Kinh doanh tệ đến mức này sao? Khách du lịch đông như kiến trong Đế chế này. Chắc chắn nhu cầu rất cao.’
Tầng một trống trải đến mức cậu không thể không lo lắng.
Tuy nhiên, bên trong khá rộng rãi và sạch sẽ. Thấy anh ta đang điều hành một quán trọ lớn như vậy ở quảng trường trung tâm, nơi có giá đất đắt đỏ nhất đế chế, Ketron không cần phải lo lắng về việc kinh doanh có tốt hay không.
Ketron lại một lần nữa nghĩ về giả thuyết 'Eddie là một người quý tộc' khi cậu nhìn thấy Eddie, người vừa bước ra khỏi bếp. Ánh mắt họ chạm nhau.
“...”
“...”
Cả hai im lặng một lúc.
Ketron lùi lại một bước và bước lên một bậc cầu thang, mặc dù làm vậy cũng không thể che giấu gì được.
Dĩ nhiên Ketron cũng biết điều đó. Hành động này thật vô nghĩa. Ánh mắt kia đâu có biến mất, và người đàn ông kia cũng chẳng thể nào giả vờ không phát hiện ra cậu.
Đúng như dự đoán, Eddie, người không có ý định giả vờ không nhìn thấy cậu, mỉm cười và nói chuyện với Ketron, người đang có vẻ mặt xấu hổ.
"Ket, cậu đến đúng lúc lắm.
Cái biệt danh chết tiệt đó. Trước khi Ketron kịp phàn nàn về cái biệt danh đó, Eddie lại lên tiếng.
"Tôi định làm một món mới cho thực đơn, nhưng lại thiếu người. Cậu có thể giúp tôi được không?"
“...”
“Làm xong rồi cùng nhau ăn nhé. Thế nào?
Ketron suy ngẫm.
Vấn đề không phải là có nên giúp Eddie hay không khi anh ta đề nghị nhưng cậu đang cân nhắc.
Cậu đang cân nhắc xem có nên tiếp tục cho phép người đàn ông đó sử dụng cái tên thân mật mà anh ta đã quen dùng vào một thời điểm nào đó hay không.
Ket – dù có ngượng ngùng đến đâu, thì nó cũng chẳng hợp với cậu chút nào. Chẳng phải dùng một biệt danh gợi lên hình ảnh một chú mèo rất đáng yêu và dễ thương cho một người đàn ông như cậu là quá đáng sao?
Tuy nhiên, Ketron đã sớm thay đổi ý định.
Nếu không cho anh ta gọi là Ket, anh ta có thể sẽ gọi cậu là "Cậu nhóc" hay gì đó, và cậu càng ghét điều đó hơn.
Dù sao thì cậu cũng không ở lại đây lâu. Cứ tạm thời dùng cái biệt danh đó đi cũng chẳng sao.
Vẫn chưa nhận ra rằng đây là một sự đánh giá sai lầm, Ketron gật đầu với lời yêu cầu của Eddie.