Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 123

Mùi dầu và mùi cháy khét bám chặt từ đầu đến chân cậu.

Nó đủ mạnh để át đi mùi hôi thối thường thấy của ngục tối – điều này cho thấy nó đã thấm sâu đến mức nào. Khi Ketron bước ra ngoài thì trời đã tối.

Những người lính đang canh gác lập tức đứng nghiêm, chào cậu ta bằng những động tác cứng nhắc và có kỷ luật.

Một phần là sự tôn kính dành cho người anh hùng đã từng cứu thế giới – nhưng phần lớn đến từ tiếng hét mà họ nghe thấy từ bên trong, những tiếng hét thảm thiết đến mức khơi dậy nỗi sợ hãi nguyên thủy.

Ketron hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành bên ngoài, sạch hơn nhiều so với bên trong.

À, một cảm giác quen thuộc.

Đã lâu rồi cậu không cảm thấy điều đó, nhưng cậu biết rõ cảm giác đó - cảm giác người khác sợ hãi cậu, xa lánh cậu.

Cậu gần như quên mất điều đó, ngồi lặng lẽ bên cạnh Eddie như một con thú cưng được cưng chiều. Nhưng điều này – đây mới là điều cậu quen thuộc hơn.

Tối tăm, u ám, nhớp nháp – những thứ ám ảnh cậu rất lâu sau đó.

Mọi người luôn tôn kính cậu như một vị Anh hùng, nhưng lại tránh việc đến gần.

Những ngày ở quán trọ của Eddie, khi mọi người bắt đầu đối xử với cậu thoải mái hơn nhờ Eddie, giờ đây cảm giác như đã trôi qua cả một đời người.

Eddie là kiểu người không hợp với cậu chút nào.

Nhưng cũng là người mà cậu không bao giờ có thể buông tay.

Thở dài, Ketron quyết định cậu nên quay lại nhanh chóng trước khi khiến bất kỳ ai cảm thấy khó chịu hơn nữa.

Dù Eddie có tỉnh dậy hay không thì cậu cũng phải ở đó. Cậu đã đi quá lâu rồi.

Nhưng cậu không đi được xa. Ngay khi cậu sắp rời khỏi, Ketron khựng lại.

Gần nhà tù, như thể đang đợi cậu bước ra, là Hầu tước Rivalt.

“Ketron, tôi đang đợi cậu.”

Vị hầu tước trẻ tuổi, nét mặt vẫn khó đoán như mọi khi, trông như thể đã ở đó khá lâu. Chắc hẳn anh ta đã nghe thấy mọi âm thanh thảm thiết từ bên trong, nhưng anh ta không hề biểu lộ chút cảm xúc nào.

“Bệ hạ yêu cầu cậu đến.”

“Tôi nghĩ cuộc thảo luận đã kết thúc rồi.”

Giọng Ketron cộc lốc. Cậu biết đó là lệnh triệu tập của Hoàng đế, nhưng cậu đã quá mệt mỏi trong một ngày. Cậu muốn quay lại với Eddie — cậu đã xa anh ấy quá lâu rồi.

"Tôi cần gặp Eddie. Nếu còn điều gì muốn nói, chúng ta có thể nói chuyện vào lúc khác."

Nhưng Hầu tước Rivalt không hề lùi bước.

“Nếu vậy thì cậu phải đến nhanh hơn nữa”

"...?"

Điều đó chẳng có ý nghĩa gì cả - cho đến khi những lời tiếp theo của Hầu tước Rivalt khiến mắt Ketron mở to mắt.

“Điện hạ Pachirius đang ở trong cung điện."

***

“Đó chính xác là lý do tại sao em cần lính canh.”

Lee Jeong-han – hay còn gọi là Hoàng đế Rikirious – đã gần như ôm chầm lấy Eddie ngay khi nhìn thấy cậu, bật khóc, triệu tập ngự y đến khám cho cậu và chỉ bình tĩnh lại sau cuộc náo loạn đó.

Sau đó, anh ta khăng khăng đòi Eddie phải có đội bảo vệ riêng.

Dĩ nhiên, Eddie đã phản đối. Nhìn phản ứng của Sebastian khi rời khỏi dinh thự, có vẻ như cậu sẽ không bao giờ được phép ra ngoài một mình nữa – và giờ còn có thêm một số lính canh nữa?

"Haiz..."

Cơn đau đầu đã bắt đầu xuất hiện.

“Paki, sao vậy? Em bị đau ở đâu à?"

Ngay cả một cú chạm nhẹ vào trán cũng khiến Hoàng đế hoảng sợ.

Tình trạng của Eddie không thực sự hoàn hảo - nhưng chỉ vì cậu đã nằm liệt giường hơn một tuần, chứ không phải vì có điều gì đó không ổn.

Bất cứ ai nằm lâu như vậy cũng sẽ kêu cót két như cánh cửa cũ khi họ đứng dậy. Ngay cả một người khỏe mạnh cũng vậy.

Các vết thương đã lành hẳn — đến mức khó mà tin được cậu từng bị thương. Vẻ nhợt nhạt lúc tỉnh dậy đã nhanh chóng nhường chỗ cho sắc diện khỏe mạnh.

Chỉ còn lại sự cứng đờ của những cơ bắp chưa được sử dụng.

“Em không bị thương ở đâu, hyung. Làm ơn, bình tĩnh lại đi.”

Eddie đã cố gắng hết sức để giữ nụ cười, nhưng đến lúc đó, ngay cả sự kiên nhẫn của cậu cũng sắp cạn kiệt.

Cậu đã biết đôi chút những gì đã xảy ra - thanh kiếm thánh đã lao đến chỗ cậu ngay khi cậu tỉnh dậy, nói chuyện dưới hình dạng con người về mọi thứ: cuộc tấn công, tình trạng của Ketron, tin tức về dòng máu hoàng gia của cậu và sự thật rằng lực lượng chinh phạt của Quỷ vương đang chuẩn bị lên đường.

Và Ketron, sau khi ở bên cạnh Eddie suốt thời gian đó, đã đến cung điện để tham dự cuộc họp Hội đồng Quý tộc vào đúng ngày Eddie tỉnh dậy.

Đúng là thời điểm hoàn hảo như thường lệ.

Eddie chưa bao giờ gặp may trong những chuyện như thế này. Cuối cùng, cậu không thể chịu đựng được việc chờ đợi Ketron trở về nên tự mình đến cung điện.

Tất nhiên là phải mang theo thanh kiếm thiêng.

Cậu thấy ổn - thực ra là rất ổn. Eddie vốn dĩ đã rất khỏe mạnh, và việc cố gắng bắt chước các bài tập của Ketron chỉ khiến cậu thấy khỏe hơn so với lúc mới đến thế giới này.

Nhưng giờ đây, ngay cả với cơ thể khỏe mạnh đó, cậu cũng sẽ không bao giờ được phép đi đâu một mình nữa. Gerold và Ebon đều bận công việc khác, nhưng giữa sự phản đối của thanh kiếm thiêng và sự ồn ào của Sebastian, Eddie không còn lựa chọn nào khác ngoài việc để thanh kiếm đi cùng cậu đến cung điện.

Và cậu không đủ ngu ngốc để khăng khăng đi một mình sau những gì đã xảy ra. Cậu biết rằng lần tới, một vết thương chí mạng có thể thực sự là dấu chấm hết.

Cậu thậm chí còn thề nhiều lần rằng sẽ không bao giờ ra ngoài một mình nữa.

Hoàng đế im lặng khi cơn bực tức của Eddie cuối cùng cũng bộc lộ.

Và điều đó khiến Eddie cảm thấy tệ hơn. Dù sức mạnh "cậu chuyện" kỳ lạ đã đẩy cậu vào chuyến đi không đúng lúc đó, thì chính lựa chọn của cậu đã khiến mọi người lo lắng đến vậy – và đối với gia đình, sự bảo vệ của Hoàng đế là điều tự nhiên.

"...Em xin lỗi!."

Hoàng đế lắc đầu.

“Em hẳn rất muốn gặp lại người bạn trai yêu quý của mình sau khi trở về từ bờ vực cái chết — thật tuyệt.”

Điều đó khiến Eddie phải ngẩng đầu lên.

Đó là giả định kỳ lạ gì vậy?

“K-không phải...”

Cậu bắt đầu phản đối, rồi lại ngập ngừng. Giả vờ Hoàng đế không biết chuyện của họ thật nực cười — và "bạn trai" cũng không hoàn toàn sai. Vậy nên cậu ngậm miệng lại.

Bạn trai. Không thể tin được.

Đối với một người đã sống cả cuộc đời như một người đàn ông bình thường, thẳng thắng thì đó là một từ xa lạ - nhưng không có từ nào phù hợp hơn với cậu và Ketron lúc này.

“Em thích cậu ta đến thế sao?"

Nhìn thấy vẻ mặt bối rối của Eddie, Hoàng đế hơi nghiêng đầu.

Chỉ có một câu trả lời khả thi.

"Vâng."

“Cậu ấy có điểm gì khiến em thích thế?”

Eddie thực sự chưa nghĩ tới điều đó.

Lần đầu gặp nhau, họ đã có một sự đồng cảm vừa ngọt ngào vừa đắng cay - cậu là nhân vật chính phải chịu một kết cục đau khổ. Ngay cả khi tiểu thuyết nói rằng cậu ấy đã trưởng thành vào cuối truyện, Eddie vẫn nhìn thấy hình ảnh cậu bé trong cậu ấy, có lẽ vì cậu đã thoáng thấy tuổi thơ của mình trong câu chuyện.

Tính cả tuổi đời trước của mình, Ketron đôi khi thực sự cảm thấy mình như một đứa trẻ - và Eddie đã chiều chuộng cậu ấy, đối xử với cơ thể to lớn đó như một đứa trẻ, cưng chiều theo cách mà người khác hẳn thấy lạ lẫm.

Dù vậy, nếu có cơ hội lần nữa, Eddie sẽ chiều chuộng cậu ấy hết mực.

Hồi đó, cậu ấy rất đáng yêu. Nhưng rồi, đến một lúc nào đó, cậu ấy trở thành một người mà Eddie nhận ra theo một cách khác. Và rồi...

Chỉ cần ở bên nhau là đủ.

"Mọi thứ....”

Sau bao nhiêu suy nghĩ, đó là câu trả lời duy nhất cậu có thể đưa ra. Và đó là sự thật.

Cậu thích mọi thứ về Ketron.

"Anh hiểu rồi."

Hoàng đế mỉm cười yếu ớt, như thể vừa hiểu ra điều gì đó. Eddie nhìn đi chỗ khác, ngón tay mân mê. Rồi Hoàng để liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, thản nhiên nói.

“Chỉ cần ở lại đây đêm nay thôi.”

“À..... vậy được không? Cũng muộn rồi, nên—”

“Tất nhiên rồi. Em và bạn trai em sẽ có thời gian để hàn huyên.”

...Cái gì?

Có điều gì đó trong giọng điệu khiến Eddie cảm thấy không thoải mái.

“Nghe có vẻ như cậu ấy đang ở đây.”

Một lát sau, có người gõ cửa phòng khách.

“Bệ hạ, Điện hạ — thần là Simon. Thần đã đưa Ngài Ketron đến.”

Không giống như Eddie, Hoàng đế được huấn luyện về kiếm thuật – đủ giỏi để cảm nhận được sự xuất hiện của ai đó trước khi họ đến. Anh ấy đứng dậy không chút do dự.

“Vậy thì anh sẽ để không gian cho hai người không làm bóng đèn thứ ba.”

“À, vâng…”

“Tối nay cứ dùng phòng này đi. Giường êm, không ai lại gần, cách âm cũng tốt. Dù sao thì đây cũng là phòng cho khách mà.”

Anh mỉm cười nói thêm: "Mọi thứ em cần đều có ở đây.”

Trước khi Eddie kịp trả lời, Hoàng đế đã bước ra và mở tung cánh cửa.

...Giường êm ái? Cách âm tốt? Có đủ thứ cậu cần?

...Tại sao?

Cậu không cần phải hỏi Hoàng đế có ý gì - nhưng cậu cũng không biết nên bắt đầu sửa từ đâu.

Sau đó, như thể đổi chỗ với Hoàng đế, một bóng người to lớn bước vào phòng.

Cùng với tiếng cửa đóng sầm lại, bầu không khí bên trong thay đổi ngay lập tức.

Bình Luận (0)
Comment