Ketron nhìn chăm chăm vào Eddie với đôi mắt trũng sâu, bình tĩnh.
Có vẻ như cậu ấy đã sụt cân.
Nhưng dù trong tình huống nào, Eddie vẫn rất vui khi được gặp lại cậu ấy đến nỗi cậu bật dậy khỏi chỗ ngồi với vẻ mặt tươi sáng.
"Ket!"
Cậu ngay lập tức lao về phía Ketron, nhưng Ketron đã đưa tay ra ngăn Eddie lại.
“Đừng đến gần hơn.”
Eddie sững người tại chỗ. Từ khi cậu thức tỉnh ở thế giới này, Ketron chưa từng từ chối cậu một lần nào.
“Trên em có quá nhiều bụi bẩn"
Chỉ đến lúc đó Eddie mới nhận ra mùi dầu và khói nồng nặc trên cơ thể Ketron.
Hầu tước Rivalt, người đã đưa Ketron đến đây, chỉ nói rằng Ketron đã đi đâu đó bên trong cung điện, nhưng không nói chính xác cậu ấy đã làm gì.
Cậu ấy vừa... đi đâu về vậy? Eddie thoáng thắc mắc, nhưng đó không phải là điều quan trọng.
Kể cả khi Ketron có lăn qua bùn thì cũng chẳng sao. Eddie phớt lờ lời phản đối của Ketron và kéo Ketron vào lòng. Hay đúng hơn, cảm giác giống như Eddie đang ôm lấy cậu ấy, như là bị nuốt chửng bởi thân hình to lớn của Ketron. Đối với một người đã nói đừng đến gần, Ketron không hề đẩy cậu ra. Không, nói chính xác hơn là cậu ấy không thể.
Eddie nghe thấy tiếng tim đập thình thịch. Đó là tiếng tim Ketron đập thình thịch trong lồng ngực rắn chắc, nơi má Eddie tựa vào. Và Ketron chắc chắn cũng nghe thấy tiếng tim đập của Eddie.
Ketron đứng sững một lúc lâu, nhưng rồi, ngập ngừng, cậu ấy đưa tay ra và ôm lấy Eddie. Cái chạm yếu hơn bình thường rất nhiều, thể hiện rõ sự lo lắng của cậu ấy dành cho cơ thể Eddie.
Trên đường đến đây, Eddie đã suy nghĩ rất nhiều. Cậu nên nói gì khi gặp lại Ketron.
Rằng cậu nhớ cậu ấy. Rằng cậu muốn cậu ấy ôm chặt lấy mình. Hoặc có lẽ cậu phải nói về Quỷ Vương, hoặc về quá khứ của cậu. Cậu đã suy nghĩ về tất cả những điều đó, nhẩm đi nhẩm lại từng lời hàng chục lần trong đầu.
Nhưng ngay khi đối mặt với vẻ mặt mệt mỏi, chán nản của Ketron, mọi thứ cậu đã trau chuốt và chuẩn bị đều biến mất như khói.
Có những lời cậu cần phải nói, nhưng lúc này, cậu không thể thốt ra lời nào.
“... Thật xin lỗi."
“...”
Sự im lặng đè nặng lên giữa họ.
Cuối cùng, Eddie đã nói ra điều đầu tiên xuất hiện trong lòng mình.
"Tôi xin lỗi."
Khi những lời ấy thốt ra khỏi miệng, cậu nhận ra chúng giản đơn hơn bất cứ điều gì cậu đã trăn trở. Và ngay lúc đó, chúng chân thực hơn bất cứ điều gì.
Vậy thôi.
***
Hai người cứ như vậy rất lâu, quên cả thời gian lẫn không gian, chỉ đơn giản là ôm nhau.
Ketron liên tục cố gắng xác nhận rằng Eddie thực sự đang ở đó trước mặt cậu ấy—bằng cách chạm vào lồng ngực nơi nhịp tim đập mạnh, bằng cách lắng nghe hơi thở của cậu, bằng cách nhìn chằm chằm vào đôi mắt đang chớp của cậu.
Eddie hiểu ngay mà không cần nói một lời. Ketron cứ lặp đi lặp lại việc cậu còn sống. Eddie chỉ kiên nhẫn chờ đợi, bất động.
Cuối cùng, Ketron không hỏi gì thêm. Như thể chỉ cần Eddie trở về là đủ.
Nhưng lần này Eddie không có ý định im lặng nữa. Hôm nay, cậu định kể hết mọi chuyện cho cậu ấy nghe.
“Tôi thậm chí còn không thể tặng cậu một món quà sinh nhật.”
Eddie nói với vẻ bực bội, rồi nhẹ nhàng dìu Ketron ngồi xuống chiếc ghế cậu vừa ngồi. Cậu lấy khăn tay lau bụi than trên mặt Ketron.
Cậu ấy đã làm gì mà bị dính đầy thứ này vậy? Họ đâu có bắt con trai cậu làm việc chân tay chứ?
Không biết đến tiếng càu nhàu trong lòng Eddie, Ketron ngồi yên, để Eddie lau mặt, rồi lắc đầu.
“Điều đó không quan trọng.”
“Điều đó quan trọng với tôi.”
Như thể việc bị phục kích và suýt mất mạng chưa đủ, ngày hôm sau còn là sinh nhật của Ketron.
Và khi Eddie mở mắt ra, cậu nhận ra rằng không chỉ ngày hôm đó đã trôi qua từ lâu mà ngay cả năm mới cũng đã trôi qua.
Cậu đã mang đến cho Ketron một sinh nhật tệ hại nhất và một năm mới tệ hại nhất cùng một lúc. Điều đó gặm nhấm cậu.
Cậu thậm chí còn lên kế hoạch tổ chức một bữa tiệc bất ngờ vào ngày hôm sau, nhưng mọi thứ đã đổ vỡ. Cậu biết chuyện gì đã xảy ra thì không thể cứu vãn được nữa—nhưng đó là sinh nhật đầu tiên và năm mới của họ bên nhau.
Eddie thở dài rồi liên tục chấm nhẹ lên mặt.
Dù bụi than sẽ sớm trôi đi, cậu vẫn không thể chịu đựng được việc để lại khuôn mặt điển trai của Ketron bị vấy bẩn, không biết cậu ấy đã trải qua chuyện gì. Trong lúc Eddie làm việc, ánh mắt Ketron lặng lẽ đảo lên đảo xuống, kiểm tra toàn bộ cơ thể Eddie.
Ánh mắt ấy rất tỉ mỉ, như muốn xác nhận rằng cậu vẫn còn bị thương.
Cảnh tượng cả hai người họ đang quan tâm đến nhau khiến Eddie thấy buồn cười và cậu bật cười.
"Ket."
"Vâng."
“Tôi có nhiều điều muốn nói với cậu.”
Thực sự là rất nhiều.
Giờ đây, khi ảnh hưởng của câu chuyện đã không còn, không gì có thể ngăn cản cậu. Cậu cũng không muốn trốn tránh nữa - cả cuộc sống trước đây, cả cuốn tiểu thuyết cậu đã đọc, cả cuộc gặp gỡ với Taraziel khi cậu suýt chết.
Cậu sẽ kể lại tất cả. Cẩn thận, tỉ mỉ. Không có gì có thể tóm tắt trong vài dòng—cần thời gian.
Và Eddie muốn dành thời gian đó.
“Nhưng trước tiên, hãy đi rửa mặt đã.”
Cậu đã lau sạch phần lớn, nhưng quần áo của Ketron vẫn còn dính đầy bụi bẩn.
Vì đã muộn rồi, Eddie nói thêm rằng bọn họ nên ở lại qua đêm. Rồi cậu dẫn cậu ấy vào phòng tắm.
Chỉ đến lúc đó Eddie mới nhận ra rằng sẽ không có dầu gội hay xà phòng như ở quán trọ.
Cậu cảm thấy hơi tiếc nuối vì không có cửa hàng tiện lợi ngay đây. Nhìn Ketron ngoan ngoãn đi theo mình vào phòng tắm, Eddie thở dài và nhìn quanh căn phòng rộng rãi.
"Phòng cho khách", như Hoàng đế gọi, được trang trí tao nhã và sạch sẽ không tì vết.
Cậu chưa bao giờ ở trong phòng như thế, nhưng cảm giác giống như ở phòng suite của khách sạn năm sao—mặc dù có lẽ còn xa hoa hơn.
Lời của Hoàng đế vang vọng trong tâm trí cậu: mọi thứ em cần đều có ở đây.
“...”
Không đời nào.
Nhìn quanh, Eddie nhận ra chỗ cất đồ duy nhất là tủ đầu giường cạnh giường. Cậu liếc nhìn cửa phòng tắm nơi Ketron vừa bước vào, rồi rón rén lại gần và kéo ngăn kéo ra.
“Hả!”
Mắt cậu mở to. Cậu nhằm nghiền mắt lại ngay lập tức.
Trời ơi.
Bên trong có những thứ mà anh trai nghĩ cậu sẽ muốn "như thế" - dầu, chất bôi trơn, thứ gì đó tương tự.
Nhưng những gì cậu tìm thấy thậm chí còn vượt xa sức tưởng tượng của cậu.
Khi ấy cậu nhớ lại: thủ đô Irena được mệnh danh là Thành phố Lạc thú. Một cái tên do giới quý tộc trao tặng.
Quý tộc!
Hơi nóng phả vào mặt và tai cậu. Nếu nhìn vào gương, có lẽ cậu sẽ thấy mình đỏ bừng như người say rượu.
Đúng lúc đó, nước bắt đầu chảy trong phòng tắm.
Eddie lơ đãng lắng nghe tiếng động, ngồi xuống giường. Tấm nệm lún xuống êm ái dưới thân cậu—đúng như lời Hoàng đế đã nói.
“À."
Điều này thật điên rồ.
Chiếc giường êm ái đến khó tin. Căn phòng có đầy đủ mọi thứ. Có lẽ còn được cách âm nữa.
Nhưng bất chấp sự sắp đặt—và những lời lẽ thấu hiểu của Hoàng đế—tâm trí Eddie vẫn còn vương vấn vô số điều cần nói với Ketron. Cậu đã tưởng tượng cảnh hai người nằm cạnh nhau, trò chuyện cho đến khi chìm vào giấc ngủ.
Thay vào đó, cậu cảm thấy như có một sức mạnh vô hình nào đó đang đẩy vào lưng mình.
Cậu hét lên một tiếng rồi ngã xuống giường, sau đó đột nhiên ngồi thẳng dậy.
“...Cửa hàng tiện lợi.”
Đó chính là thứ cậu cần. Chính xác hơn, thứ cậu cần đang ở bên trong nó.
Khoảnh khắc cậu hình dung ra nó trong tâm trí mình—cửa hàng tiện lợi luôn hiện hữu và luôn đi theo cậu.
Trượt mở!
Một cánh cửa gỗ xuất hiện ngay bên cạnh cửa phòng ngủ.
Vì vậy, lợi ích của việc sở hữu không biến mất theo ảnh hưởng của câu chuyện.
Dĩ nhiên rồi. Người bạn đồng hành trung thành của cậu vẫn còn ở đó. Quá đỗi vui mừng, Eddie nhảy dựng lên và lao vào trong.
Cửa hàng sạch sẽ và đầy đủ hàng hóa.
Biết rằng Ketron sẽ sớm đi ra, Eddie vội vã chạy thẳng đến mục tiêu của mình.
Bên cạnh những kệ kẹo cao su: hàng này nối hàng khác.
Bao cao su.
Nhiều thương hiệu, chủng loại và kích cỡ khác nhau. Chúng luôn là một trong những mặt hàng khó nhập kho nhất, chỉ sau băng vệ sinh...vì khách hàng đôi khi tỏ ra ngại ngùng khi mua chúng.
Eddie nhìn chúng một lượt rồi cúi xuống.
Cậu nắm rõ các mặt hàng vì đã nhập hàng vô số lần, ngay cả khi doanh số ở cửa hàng trong khu chung cư của cậu khá thấp. Hồi đó, cậu chỉ nhìn chúng một cách máy móc.
Bây giờ thì khác. Bây giờ cậu đang lựa chọn chúng để thực sự sử dụng.
Cảm thấy hơi bối rối, Eddie bỏ qua các chi tiết và chỉ lấy những chiếc hộp cỡ lớn nhất, ném chúng lên giường. Một lát sau, Ketron bước ra khỏi phòng tắm.
Hơi nước vẫn còn bám trên người cậu ấy. Cậu ấy chỉ mặc độc một chiếc áo choàng tắm...quá chật so với vóc dáng, phần trước hở hang nhiều chỗ.
Những giọt nước chảy dài trên tóc cậu ấy. Eddie theo bản năng bước tới, lấy chiếc khăn trên đầu và lau khô.
“Vậy thì, ừm... Ket, nghe này.”
Ketron đứng yên khi Eddie loay hoay với mái tóc của cậu.
Chú mèo đen to lớn này không bao giờ rít lên khi được tắm rửa hay sấy khô. Nó luôn chấp nhận sự v**t v* của Eddie mà không hề phàn nàn, và giờ đây nó cũng ngoan ngoãn như vậy, lặng lẽ lắng nghe giọng nói của Eddie.
Mùi khói và dầu đã biến mất, thay vào đó là mùi sạch sẽ và thơm tho.
Ánh mắt Eddie lo lắng liếc nhìn b* ng*c rắn chắc hiện rõ giữa các nếp gấp của chiếc áo choàng. Mặt nóng bừng, cậu lắp bắp nói tiếp.
“Tôi định tối nay sẽ nói chuyện với cậu cho đến sáng. Tôi có... rất nhiều điều muốn nói.”
Thực tế là cả một xe tải. Có thể mất nhiều ngày.
Cậu dự định sẽ dành cả đêm để kể chuyện rồi rời khỏi cung điện vào sáng hôm sau.
Nhưng với lời nói của Hoàng đế và cách căn phòng này được chuẩn bị...
Cảm giác như có ai đó đang đẩy cậu về phía trước. Giống như đây chính là thời điểm thích hợp.
Không phải cậu cần ai thúc ép. Cậu là một người đàn ông trưởng thành hoàn toàn khỏe mạnh. Mong muốn điều này với người mình yêu là điều tự nhiên. Chỉ là trước đây cậu chưa bao giờ có cơ hội.
“Nhưng tối nay, tôi... tôi muốn…”
Mặt cậu đỏ bừng, tai nóng ran. Cậu lo lắng mọi chuyện diễn ra quá đột ngột. Quá mức. Liệu Ketron có nghĩ cậu khiếm nhã không? Cậu có hành động quá nhanh không?
Nhưng cuối cùng Eddie vẫn phải thốt ra lời đó.
“...Tôi muốn cậu.”
Ngay khi lời nói thoát ra, sự hối hận ập đến. Cậu thậm chí còn chưa thú nhận một cách đàng hoàng. Liệu cậu có đang đi quá xa không? Liệu Ketron có nghĩ cậu vô liêm sỉ không?
Cậu thậm chí còn không dám nhìn vào mắt cậu ấy, quá nóng lòng muốn kết thúc bằng câu hỏi "Còn cậu thì sao?"
Và rồi cơ thể cậu bị nhấc lên khỏi mặt đất.
"A-"
Cậu bị ném xuống giường, và một cái bóng khổng lồ phủ lên người. Ánh mắt họ chạm nhau. Eddie giật mình nhận ra rằng mình không hề vội vàng. Thậm chí, cậu còn muộn.
Đôi mắt ấy đã tối sầm lại vì h*m m**n.
Eddie vòng tay qua cổ Ketron mà không suy nghĩ gì thêm.
Đó là sự khởi đầu của một đêm dài.