Một tháng đã trôi qua kể từ khi Quân đội chinh phục lên đường.
Ban đầu, báo cáo hàng ngày về tiền tuyến được gửi đến bằng phép thuật, nhưng ngay cả phép thuật vĩ đại nhất cũng không thể vượt qua khoảng cách mãi mãi. Khoảng cách giữa các báo cáo ngày càng dài ra, cho đến tháng Hai đã qua ba ngày.
Tóc! Tóc!
Simon lặng lẽ rót đầy tách trà. Anh ta không làm vậy cho mình mà chỉ cho những người anh phục vụ.
Nếu có ai hỏi tại sao anh ta một Hầu tước của Đế chế lại phục vụ trà, cánh tay phải của Hoàng đế, anh ta có thể trả lời một cách chắc chắn.
Tất nhiên, chỉ có Hoàng đế và em trai của ngài mới có đặc ân đó.
“Đó là lý do tại sao em bảo anh đừng lo lắng mà, phải không?"
Lúc đầu, người đàn ông cảm thấy không thoải mái khi được Hầu tước Rivalt phục vụ trực tiếp, nhưng sau một tháng ở cung điện, cậu ấy đã quen với việc đối xử với Simon như thể anh ta vô hình.
Mái tóc bạc của người đàn ông ôm lấy khuôn mặt, đôi mắt tím huyền bí sáng ngời - một vẻ ngoài nổi bật đến nỗi bất kỳ ai đi ngang qua cũng phải dừng lại nhìn lại đầy kinh ngạc. Nhưng giờ đây, nét mặt cậu ấy lại nhắn nhỏ vì bất mãn.
“Sao anh không lo được? Em bảo từ giờ em sẽ sống ở đó mà!”
Người nổi nóng chính là vị Hoàng đế trẻ tuổi. Simon đã phục vụ anh ta nhiều năm và sẽ tiếp tục phục vụ. Và dù hiếm hoi đến đâu, hai anh em cũng đang cãi nhau trực diện.
Lý do rất đơn giản: nơi ở của hoàng tử trẻ Pachirius.
"Dù sao thì quán trọ cũng không thể mở cửa trở lại cho đến khi Ket quay lại. Mà một khi cậu ấy quay lại, biệt thự sẽ không cần thêm lính gác nữa! Có Gerold, Ebon, và nhất là Ket ngay bên cạnh em! Sao anh cứ nhất quyết đòi thêm lính canh thế?!"
“Em quên chuyện gì đã xảy ra với em lần trước rồi sao, ngay cả khi có mặt đầy đủ mọi người trong biệt thự?”
Pachirius nhăn mặt, nhưng cậu ấy không có ý định lùi bước.
“Có lý do cho việc đó!"
“Ồ! Lý do à?”
"Bắp cải! Hơn nữa, còn một lý do nữa mà anh không biết, nên em không còn lựa chọn nào khác!"
“À, chắc rồi, chắc chắn rồi.”
“Anh định tiếp tục thế này sao? Chúng ta chỉ đi lòng vòng nãy giờ thôi!"
'Ừm….’
Simon định bước vào để làm nguội trà và cơn giận, nhưng rồi quyết định khôn ngoan tránh một sai lầm ngớ ngẩn như vậy. Anh ta im lặng và quan sát từ phía sau.
Cuộc tranh luận tóm lại như sau: Hoàng đế muốn bố trí lính canh gác hoàng gia tại quán trọ mới mà Eddie sẽ mở, trong khi Hoàng tử Pachirius lại phản đối điều vô lý đó.
Với Simon, kết quả đã rõ ràng. Hoàng đế chưa từng thắng được em trai mình.
Và mặc dù anh ta không bao giờ dễ dàng nhượng bộ bất kỳ quý tộc nào, anh ta thường tỏ ra vui vẻ khi nhượng bộ em trai mình. Vì vậy, Simon chẳng mấy lo lắng.
Đúng như dự đoán, cuộc cãi vã kết thúc nhanh chóng: ý chí của Hoàng tử Pachirius đã thắng thế và không có lính canh nào được bố trí.
Cả trước công chúng lẫn trong riêng tư, Simon đều đồng ý rằng hoàng tử đã đúng, vì vậy anh âm thầm cổ vũ cho hoàng tử.
Tuy nhiên, Hoàng đế dường như rất muốn đền bù cho Pachirius vì những năm tháng cậu ấy phải sống ẩn dật. Vấn đề là, những món quà anh ta tặng không phải là thứ hoàng tử thực sự mong muốn.
“Mọi người sẽ nhìn quán trọ qua lăng kính màu mè chỉ vì nó gắn liền với một hoàng tử. Lính canh, thật sự là…”
Pachirius càu nhàu, nốc cạn tách trà đã nguội lạnh.
“Cảm ơn anh, Simon.”
"Không có gì."
Dĩ nhiên, trà lạnh là thứ mà chính Hoàng đế sẽ không bao giờ dung thứ. Nhưng Pachirius dễ tính chưa bao giờ đòi hỏi phải làm lại mọi thứ, cũng không hề phô trương danh tính của mình bằng câu "Ngươi có biết ta là ai không?" Mặc dù chỉ đứng sau Hoàng đế về mặt quyền lực.
Mặc dù lớn lên trong sự che giấu, nhưng cậu ấy không hề phải chịu đựng một tuổi thơ thiếu thốn.
Ngược lại, Tiên đế rất yêu thương đứa con trai thứ hai của mình, cậu bé có ngoại hình giống hệt ông, giấu cậu khỏi thế gian.
Hoàng đế hiện tại cũng rất yêu thương em trai mình. Pachirius có thể đã trở thành một kẻ tham lam quyền lực, nhưng ngược lại, cậu ấy lại là người dịu dàng và chu đáo.
“Tốt hơn nữa, tại sao không đặt tên thẳng là ‘Quán trọ Hoàng tử’ và quảng cáo một cách táo bạo?"
...Ồ, ngoại trừ khi suy nghĩ của cậu ấy nhảy theo hướng kỳ lạ.
Sau đó, hai người thảo luận về diện mạo của quán trọ.
Thiết kế tổng thể là do chính Pachirius tạo ra. Ai mà biết được cậu ấy đã nghiên cứu những thứ như thế này từ khi nào, nhưng bản vẽ xây dựng trông thật ấn tượng. Simon đã giúp chuyển đổi chúng thành bản thiết kế hoàn chỉnh,
và kết quả hứa hẹn sẽ rất đẹp.
Nếu được xây dựng theo đúng bản vẽ, nơi đây có thể trở thành quán trọ đẹp nhất thế giới.
Nhưng khi cuộc trò chuyện kết thúc, Pachirius dường như dần kiệt sức. Khi tách trà cạn, cậu ấy im lặng, nhìn chằm chắm ra ngoài cửa sổ.
Cảnh tượng một người đàn ông như được vẽ, nhìn chằm chằm vào khu vườn mùa đông với vẻ mặt nặng trĩu, tự thân nó đã đẹp rồi. Nhưng Hoàng đế và Simon, hiểu rõ suy nghĩ của cậu ấy, chỉ trao đổi ánh mắt.
Lại nghĩ đến người anh hùng.
Đã một tháng trôi qua kể từ khi đội chinh phục rời đi.
Với một số người, “đã là một tháng rồi". Nhưng với những báo cáo ảm đạm và số phận của nhân loại phụ thuộc vào thành công của chiến dịch này, tâm trạng trở nên ảm đạm.
Quỷ Vương đang công khai chờ đợi họ, như thể tự tin vào chiến thắng.
Bất cứ khi nào mọi người gặp nhau, họ đều nói về đội quân chinh phục.
Nhưng hai anh em hoàng tộc này thì không. Vì những lý do khác nhau, cả hai đều tránh chủ đề này.
"Paki."
Hoàng đế cố gắng nói, nhưng ánh mắt hướng về cậu ấy không hề thân thiện.
Simon nuốt nước bọt trước vẻ lạnh lùng hiếm hoi trên khuôn mặt Hoàng tử Pachirius. Anh ta khẽ vỗ lưng Hoàng đế.
Đừng.
Hoàng đế thở dài, tỏ vẻ hiểu ý. Tốt nhất là đừng nhắc đến chuyện này nữa.
“Ở lại ăn tối nhé.”
Với sự thay đổi chủ đề đó, biểu cảm của Pachirius dịu đi đôi chút.
“Món hầm kim chi mà em kể lần trước, nó hợp với khẩu vị của anh hơn cả mong đợi.”
“Anh luôn thích nó mà.”
“Anh đã từng ăn chưa? Nhưng trước đó anh chưa từng ăn món đó thì phải.”
Simon đi theo sau họ một cách tự nhiên như cái bóng. Từ bao giờ anh ta lại trở thành vật trang trí làm nền thế này?
Theo chính lời của Pachirius, nhận thức này khiến anh ta hơi "sốc thực tế", nhưng anh ta cố gắng trấn tĩnh lại.
Vì người em trai phải đi xa để thực hiện nhiệm vụ nên Simon có nhiệm vụ bảo vệ người đàn ông ở lại.
Cho đến khi người em trai trở về.
Phòng của Eddie có lẽ là nơi được bảo vệ bằng phép thuật nhiều nhất trong toàn bộ cung điện.
Hoàng đế và Hầu tước Rivalt đã dồn hết tâm huyết vào việc đảm bảo an ninh cho nơi này. Nhờ vậy, Eddie có thể ở một mình mà không phải lo lắng gì.
Khi Gerold vắng mặt, nhiệm vụ bảo vệ Eddie tạm thời được giao cho Hầu tước Rivalt. Nhưng với tư cách là cánh tay phải của Hoàng đế, Rivalt cũng bận rộn chẳng kém gì Hoàng đế, và Eddie không đủ vô tâm để làm phiền anh ấy vì những chuyện nhỏ nhặt.
Kết quả là, Eddie hầu như không rời khỏi cung điện kể từ khi Ketron rời đi, ngoại trừ những lần đi dạo nhẹ nhàng trong khuôn viên.
Một phần vì những người khác luôn theo dõi sự an toàn của cậu như con mắt diều hâu, nhưng một phần vì bản thân cậu không có động lực để ra ngoài.
Ketron, Gerold, Ebon—thậm chí cả thanh kiếm thánh—tất cả những người cậu quen biết đều đang liều mạng. Trong khi đó, cậu lại được bảo vệ vững chắc. Cậu không thích điều đó ở bản thân.
Cậu có thể làm gì? Danh tính của cậu quá khác thường, và cậu không có sức mạnh riêng.
Trước mặt Hoàng đế, cậu sẽ hăng hái chuẩn bị cho quán trọ mới, nhưng thực ra đó chỉ là cái cớ để quên đi tình hình hiện tại.
Mỗi ngày, Eddie đều nghĩ tới Ketron.
Rằng Ketron sẽ trở về an toàn. Rằng tất cả bọn họ sẽ trở về an toàn.
Cậu cầu nguyện một cách tuyệt vọng, hết lần này đến lần khác, nhưng thời gian trôi qua vô ích.
Khoảng thời gian "ít nhất hai tháng" mà cậu đã chuẩn bị đã nhanh chóng trôi qua. Tin tức chỉ nói về những cuộc đối đầu kéo dài, chứ chưa bao giờ là những cuộc đụng độ mang tính quyết định.
Mùa đông giá buốt trôi qua nhanh chóng với những người đang chờ đợi. Mỗi lần Eddie nghe tin chưa có trận chiến nào, cậu lại cảm thấy nhẹ nhõm, dù biết rằng đó là điều không thể tránh khỏi.
Và cuối cùng, mùa xuân tàn khốc đã đến.