Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 142

Augustine, vốn là người thích uống rượu, rót đều ly cho mọi người. Dĩ nhiên, ly của Eddie bị Ketron giật lấy—vậy nên Eddie vẫn tỉnh táo, trong khi màn đêm dần buông xuống, những người còn lại say sưa một cách dễ chịu và tâm trạng cũng thoải mái hơn.

“Ngon quá!”

Thanh kiếm thánh, mang hình dạng con người, đã bám chặt lấy Eddie ngay cả trước khi uống, r*n r* như một kẻ say rượu rằng Eddie chắc hắn đã nhớ nó nhiều lắm. Nhưng khi rượu thật được rót vào, nó tu ừng ực rượu mạnh như nước lã, tuyên bố đây là lần đầu tiên nó nếm rượu - để rồi gục mặt xuống bàn chỉ vài phút sau đó.

Ketron, rõ ràng là khó chịu vì thanh kiếm đã bám chặt vào Eddie quá lâu, bỏ mặc nó nằm dài gần đó như một mảnh giẻ rách và bình tĩnh ngồi xuống bên cạnh Eddie, vẻ mặt thỏa mãn.

“Anh có định tiếp tục quản lý quán trọ không?”

“Có.”

Gerold tỏ vẻ nghi ngờ trước lời tuyên bố của Eddie.

Lần đầu tiên anh ấy chọn quán trọ, chỉ là để trà trộn và tìm một chỗ quan sát trong kinh đô...một lựa chọn tùy tiện. Giờ thì cái vẻ ngoài đó không cần thiết nữa.

Nhưng Eddie vẫn kiên quyết.

“Chúng ta cần một nơi để sống cùng nhau, phải không?”

Cậu nói thêm rằng chủ mới của quán trọ là Sebastian.

“Ừ thì, quán trọ cũng hay. Dù sao thì tôi cũng là khách quen ở quán trọ của Eddie mà."

Augustine cười, mừng rỡ vì tên quán trọ của Eddie vẫn còn. Ebon cau mày khi nghĩ đến Sebastian là chủ quán, bản thân Sebastian cũng có vẻ bối rối, và Gerold—

“...”

Cậu ấy nhìn chằm chằm vào Sebastian, người mỉm cười ngại ngùng khi được gọi là "ông chủ".

Khóe miệng Gerold khẽ nhếch lên.

Nhưng khi Sebastian quay lại và ánh mắt họ chạm nhau, Gerold ngay lập tức trở lại vẻ mặt lạnh lùng thường ngày. Nhưng Sebastian đã nhìn thấy nụ cười đó. Mắt cậu ấy mở to, rồi như thể đã quyết định, cậu ấy lên tiếng.

“Ngài Gerold.”

“...Có chuyện gì vậy.

“Ngài chưa quên lời hứa của chúng ta chứ?”

Gerold cau mày vì bối rối.

“Cái gì..?”

“Rằng ngài sẽ chấp nhận lời thú nhận của tôi khi ngài quay lại.”

Eddie khựng lại giữa chừng, tay cầm trái cây. Cậu định cho Ketron ăn.

Ketron há hốc mồm như chim non chờ mồi, chỉ tỏ vẻ bối rối khi Eddie khựng lại, rồi bình tĩnh cúi xuống ăn quả. Khuôn mặt không chút ngạc nhiên - giống như cậu ấy chẳng quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra.

Augustine vuốt căm với vẻ mặt “Ồ", Ebon tỏ vẻ ghê tởm.

Gerold, với vẻ bối rối khác thường, ngay lập tức quay đi khỏi đôi mắt rực lửa của Sebastian.

“Tôi đã nói là sẽ suy nghĩ sau khi về. Sao lại thành lời hứa thế?”

Ôi trời. Ngay cả Eddie, vốn thường kém hiểu biết trong những chuyện như thế này, cũng biết đó là câu trả lời sai. Mặt Sebastian nhăn lại.

"Vậy ngài định vứt bỏ tôi à?"

"Cái gì?"

"Sao ngài có thể làm vậy? Ngài đã ăn tôi rồi vứt tôi sang một bên à?"

"Ăn rồi vứt"

Mắt Gerold mở to như thể lần đầu tiên nghe thấy câu nói đó. Trông cậu ấy thực sự bàng hoàng.

“Khi nào thì tôi ăn thịt cậu rồi ném sang một bên?"

Cậu ấy bối rối đến nỗi thậm chí còn bỏ cả lời nói trang trọng - điều mà cậu ấy hiếm khi bỏ qua, ngoại trừ đôi khi với Sebastian.

“Phải không? Ngài đã nói là ngài thích mà. Ngài đã nói là thích suốt mà. Đó là nói dối sao?”

“Khi nào thì tôi nói là thích—"

Đột nhiên cậu nhận ra mình đã nói câu đó vào lúc nào. Mặt Gerold đỏ bừng.

Cậu liếc nhìn xung quanh: Eddie chăm chú nhìn, Augustine tỏ vẻ thích thú, Ketron chỉ nhìn Eddie, Ebon sững sờ nhìn. Bối rối, cậu chộp lấy miệng Sebastian.

“Sebastian, không phải ở đây. Chúng ta sẽ nói chuyện sau.”

“Lại trốn tránh nữa à?"

Nhưng Sebastian, một khi đã hành động, giống như một chiếc xe cứu hỏa không chấp hành đèn đỏ.

“Làm ơn, ngài Gerold. Đừng làm tôi đau khổ nữa. Anh thích tôi. Anh nhớ tôi mà.”

"...!"

“Chẳng phải anh cũng nhớ tôi sao? Hửm?”

"Gerold-"

Quá say xỉn, không tỉnh táo, Sebastian không thể ngăn cản. Gerold, nhắm nghiền mắt, cuối cùng cũng kéo được cậu ta dậy.

“Eddie, tôi xin lỗi.”

"Ừm."

Cậu ấy sẽ rời đi ngay cả khi Eddie cấm.

"Chúng ta thật sự sẽ làm vậy sao? Ồ, khoan đã, tim tôi sắp vỡ tung rồi"

"Đừng nói nhảm nữa.”

"Không, không phải tim tôi đâu—bên dưới tôi cứ như sắp vỡ tung ra vậy. Tôi sẽ nhẹ nhàng thôi"

"Im đi!"

Gerold, mặc dù đã cố gắng hết sức để ép Sebastian "im đi", vẫn lên tiếng khi họ biến mất trên lầu.

“...Lần sau tôi phải mang bỏng ngô trước mới được,” Eddie lẩm bẩm khi nhìn họ đi.

***

Thế giới nhanh chóng ổn định trở lại. Nhiều người lo sợ Quỷ Vương sẽ tái xuất, nhưng thời gian đã xoa dịu nỗi lo lắng.

Khi quán trọ sắp hoàn thành, Eddie thông báo với Hoàng đế rằng cậu sẽ sống ở đó chứ không phải trong cung điện.

“Sống chung với họ à?"

“Vâng.”

Hoàng đế có vẻ miễn cưỡng nhưng trước quyết tâm của Eddie, anh không thể ngăn cản cậu ấy.

“Vậy mai em đi nhé?"

“Ừ. Anh sẽ thường xuyên ghé thăm em.”

Eddie trông gần như nhẹ nhõm. Hoàng đế quan sát cậu rồi hỏi:

“Paki, em thực sự yêu cậu ta đến vậy sao?"

“Phải. Anh cũng nên gặp một người tốt đi, hyung.”

Eddie vẫn kiên định. Lòng cậu đã quyết từ lâu. Nghe vậy, Hoàng đế chỉ cười và lắc đầu đầu hàng.

Vào buổi sáng ngày khởi hành, Ketron đã đưa ra một yêu cầu hiếm hoi: đi dạo qua Khu vườn Hoàng gia trước khi rời đi. Eddie đã đồng ý.

Nhờ mùa xuân đến cùng tin chiến thắng, khu vườn bừng lên sắc màu rực rỡ. Thông thường chỉ có hoàng gia mới được phép vào đây, nhưng Eddie đã cho tất cả người hầu lui ra, kể cả Danny, nên chỉ còn lại hai người.

Hít hà hương hoa thoang thoảng, Eddie ngoái lại nhìn—Ketron đang đứng dưới gốc cây anh đào, lặng lẽ nhìn cậu.

Cậu ấy bước tới.

“Sao thế, cậu bảo đi cùng tôi mà chỉ có mình tôi đi thôi à?”

Ketron có vẻ lo lắng một cách kỳ lạ.

“Eddie, em có thể nắm tay anh được không?”

Eddie bối rối đưa tay cho Ketron. Ketron đeo một chiếc nhẫn vào ngón tay cậu.

Eddie chớp mắt.

Đây là cái gì?

Chiếc nhẫn không hề xa xỉ, nhưng rõ ràng được chế tác rất tỉ mỉ. Ngay cả khi không có phép thuật, Eddie vẫn cảm nhận được nó không hề tầm thường.

“Đây là một hiện vật cho phép em liên lạc với anh bất cứ khi nào em muốn.”

Để phòng ngừa. Ketron hôn tay Eddie, nơi chiếc nhẫn hiện đang nằm.

Trong khoảnh khắc, nó giống như một lời cầu hôn. Ai cũng nghĩ vậy - dưới tán hoa anh đào, một chàng trai đẹp đến nghẹt thở đang trao nhẫn.

“Cậu làm cái này khi nào thế?"

“Em đã làm phiền họ suốt chặng đường về."

Rõ ràng là cậu ấy đã làm phiền ai - Gerold và Ebon. Eddie dành một chút suy nghĩ cho họ trong khi Ketron hít một hơi thật sâu.

“Eddie, em chưa bao giờ sống mà mong đợi điều gì cả."

Trái tim Eddie hẫng đi—đây thực sự là một lời cầu hôn.

“Hồi còn là đứa trẻ trốn khỏi trại trẻ mồ côi, em chưa bao giờ nghĩ đến ngày mai, ngày kia, hay những năm tháng phía trước, hay thậm chí là những ngày cuối đời. Khi em vật lộn để sinh tồn, em chẳng có chút thời gian rảnh rỗi nào. Khi em lớn lên, em chẳng còn lý do gì để sống nữa.”

Augustine đã bảo cậu tìm kiếm điều gì đó ngoài thanh kiếm. Nhưng Ketron chưa bao giờ tìm thấy điều gì khiến cậu rung động. Chẳng có gì để trông đợi.

Thanh kiếm thiêng là số mệnh của cậu; cậu vung nó để cứu thế giới. Nhưng bản thân cậu chẳng có gì cả.

“Nhưng khi em nghĩ đến việc trao cho anh chiếc nhẫn này, đến việc cầu hôn anh... Em bắt đầu mong chờ khuôn mặt anh.”

“...”

“Em đã trải qua những lần đầu tiên của anh rồi. Và sẽ còn nhiều lần nữa. Em mong chờ tương lai đó.” Cậu ấy hằng giọng, cảm thấy căng thẳng vì phải nói quá nhiều.

Eddie đứng sững người.

Phải, Ketron đã đưa ra một lời cầu hôn nửa vời trước chiến dịch bắt đầu, và Eddie đã chấp nhận. Nhưng cậu không nghĩ Ketron sẽ chuẩn bị một lời cầu hôn thật sự.

"Em không giỏi ăn nói. Không phải bây giờ, không bao giờ. Em không thể diễn đạt mọi thứ một cách đẹp đẽ. Ngay cả bây giờ cũng vậy."

Mặc dù vậy, cậu ấy vẫn cố gắng hết sức.

“Vì vậy... tất cả những gì em có thể làm là trung thực.”

“...”

"Ngay cả một người như em, Eddie. Anh có đồng ý dành cả cuộc đời mình cho em không?"

Bình Luận (0)
Comment