Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 145

Cả hai đều nhận ra cùng một lúc. Thời gian được ban cho họ sắp kết thúc.

Như thể mặt đất đang tách ra, cơ thể họ tự nhiên trôi đi, người con trai từ từ lùi xa về phía xa.

"Jeong-hoon!"

Theo bản năng, bà vung tay định chạm cậu. Nhưng cô không với tới được. Cứ như có một bức tường vô hình chắn giữa họ, ngăn cản bà.

Bà tuyệt vọng đập vào bức tường, như thể làm vậy nó sẽ vỡ tan. Nhưng nó không hề nhúc nhích. Chưa bao giờ trên đời này lại tàn nhẫn đến thế.

“Jeong-hoon, mẹ…”

Cổ họng bà nghẹn lại, không còn lời nào thốt ra được nữa. Bà phải nói ra điều đó - đây là lần cuối cùng - bà phải nói với cậu rằng bà đã yêu cậu biết bao kể từ khoảnh khắc cậu chào đời, bà tha thiết mong cậuh được hạnh phúc. Nhưng lời nói cứ nghẹn lại.

“Vâng, con cũng yêu mẹ"

Nhưng như thể đã biết hết mọi điều bà muốn nói, con trai bà đã trả lời thay bà.

“Bây giờ con rất vui. Vậy nên…”

Tất nhiên, ngay cả khi cậu ấy nói rằng mình vui, khuôn mặt cậu ấy vẫn đẫm nước mắt.

“Mẹ ơi, mẹ đừng khóc nữa.”

Và với những lời nói đó, bà ấy đã tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Một người đàn ông lặng lẽ đỗ xe vào một góc của gara ngầm rồi bước ra. Trời đã khuya, muộn hơn thường lệ. Nửa vì hoàn cảnh, nửa vì tự nguyện. Công việc là một cái cớ tiện lợi - vừa để thư giãn đầu óc, vừa để cố tình về nhà muộn.

“Haa.…”

Người đàn ông thở dài.

Ông là một người cha đã gần sáu mươi tuổi.

Ông có một cuộc hôn nhân tốt đẹp, một công việc kinh doanh thành công và hai người con trai được nuôi dưỡng chu đáo trong một gia đình yên bình.

Ông đã sống một cuộc đời không có bất hạnh lớn, không có thử thách lớn, chỉ mong các con trai mau chóng lấy vợ để ông có thể gặp cháu. Rồi cái chết đột ngột của đứa con trai út ập đến - một cú sốc không thể nào chịu đựng nỗi.

Bản tin đưa tin về vụ việc. Băng cảnh sát giăng quanh cửa hàng tiện lợi nơi con trai ông từng làm việc, cũng chính là nơi ông thường ghé qua và trêu chọc: Sao chỗ này chật chội thế, có dọn dẹp gì không?

Trên màn hình TV, cảnh tượng bên trong đẫm máu hiện lên liên tục, mờ ảo bởi những hình ghép mờ đục.

Ông thậm chí còn không thể tự mình xác nhận khuôn mặt đứa con trai đã mất, giao lại việc đó cho con cả. Tang lễ, hỏa táng, chôn cất - tất cả đã xong xuôi, vậy mà không ai trong gia đình có thể thực sự chấp nhận.

Họ sẽ không bao giờ gặp lại đứa con trai út nữa.

Giờ đây cậu chỉ còn tồn tại trong quá khứ mà người ta gọi là ký ức, mỉm cười rạng rỡ trong những bức ảnh.

Nhưng điều khó khăn nhất không phải là đứa con trai của ông đã chết một cách đau đớn, hay là hình ảnh cuối cùng về đứa con đã mờ nhạt dần.

Vợ ông còn đau khổ hơn nhiều.

Từ khi con trai mất, gia đình tan nát. Không ai cười. Vợ ông mất hết ý chí sống, ngày nào cũng khóc.

Căn phòng cũ của người con trai út vẫn còn nguyên vẹn.

Lúc đầu, chỉ nhìn thôi cũng thấy đau lòng, nên ông tránh né hoàn toàn. Thà đóng cửa còn hơn không dọn dẹp.

Thậm chí rất lâu sau đó, mỗi khi ông cố gắng dọn dẹp dù chỉ một chút, vợ ông lại quỵ xuống vì đau đớn. Vậy nên căn phòng vẫn được giữ nguyên.

Hôm nay bà ấy lại khóc nữa sao? Bà ấy nên đứng dậy. Jeong-hoon không muốn thế này. Dù có được khuyên can, bà ấy cũng chỉ gật đầu yếu ớt rồi lại bật khóc.

Liệu bà ấy có thể đứng dậy được nữa không?

Đứng ở cửa trước, ông nhập mã số và bước vào trong.

Ngôi nhà vẫn im ắng như thường lệ. Như thể mặt trời không còn mọc trong phòng nữa. Từ khi con trai họ mất, bầu không khí chìm vào u ám và không bao giờ tươi sáng trở lại.

Nhưng lần này thì không.

"?"

Lần đầu tiên, đèn trong phòng cậu con trai út gần lối vào bật sáng. Ngay cả việc dụi mắt cũng không thay đổi được điều đó. Cánh cửa, trước đây luôn đóng chặt, giờ đã mở toang.

Chớp mắt nhiều lần, ông thận trọng tiến lại gần.

Sau đó, ông nhìn thấy vợ mình.

Bà ấy đang dọn dẹp phòng của con trai mình.

“Em à?”

“Vâng, anh về rồi à?”

Bà bình tĩnh chào ông, tiếp tục dọn dẹp như không có chuyện gì xảy ra. Ga trải giường đã biến mất, những món đồ từng chất đống khắp phòng giờ được xếp gọn gàng trong hộp. Chính những thứ bà ấy đã cấm bất kỳ ai chạm vào sau cái chết của con trai họ.

Căn phòng gần như trống rỗng, như thể bà đã ở đó hàng giờ rồi.

“Anh ăn tối chưa?”

“À, chưa….”

“Vậy tối nay chúng ta nướng thịt nhé? Dạo này anh ăn uống không được tử tế cho lắm.”

Bà ấy vừa nói vừa vui vẻ mở tủ lấy quần áo ra. Những bộ đồ trái mùa con trai họ bỏ lại chất đống trên giường. Ông mím chặt môi.

Từng món đồ được đóng gói, từng món một, trông như thể họ đang chuyển nhà. Với người khác, đó chỉ là đồ vật —nhưng với họ, chúng trông giống như tất cả những khao khát ngớ ngẩn và những hối tiếc cũ kỹ mà họ đã từng níu giữ.

Chiếc áo khoác mà con trai họ đã mua để mặc trong đám cưới anh trai. Chiếc áo sơ mi trắng vẫn còn vết bẩn mà cậu đã hứa sẽ mang đi giặt trong hai năm. Chiếc áo nỉ in hình nhân vật hoạt hình khiến cậu bị mắng - "Con già quá rồi còn mặc cái đó à?" - tất cả đều bị vứt hết lên chiếc giường trống trơn.

Ông đã thấy con trai mình mặc tất cả những thứ đó. Thậm chí có thứ ông còn tự mua. Vợ ông, người thường xuyên đi mua sắm cùng ông, chắc hắn có nhiều kỷ niệm gắn liền với chúng hơn.

Tay bà chậm lại rõ rệt. Giọng bà vẫn gượng gạo, vui vẻ, vai bà chùng xuống, giọng mũi khàn đặc. Giả vờ không để ý, ông quay đi.

“Anh sẽ đi rửa mặt.”

Không có hồi âm.

Sau khi chồng bà rời đi, bà từ từ ngồi xuống nơi bà đang đứng.

Sau một ngày phân loại, căn phòng trở nên trống trải hơn nhiều, đó là thành quả của nỗ lực lâu dài.

Như thể rũ bỏ hết những luyến tiếc còn sót lại, bà lao vào. Nhưng khi chạm đến những bức ảnh và quần áo, bà biết đó chỉ là ảo ảnh. Nước mắt lại tuôn rơi.

"...Ha."

Bà ấy không ổn. Chưa ổn. Tình yêu bà ấy dành cho con quá sâu đậm để có thể buông bỏ chỉ sau một cuộc gặp gỡ thoáng qua.

Nuốt nước mắt, bà lấy khăn giấy từ trong gói để sang một bên và lau đôi mắt đang ch** n**c.

Để lại đống quần áo chất đống trên giường, bà đứng dậy và nhặt một trong những bức ảnh đóng khung mà cô luôn để úp xuống vì không thể nhìn nổi.

Khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong ảnh khác hẳn với khuôn mặt trong mơ, nhưng đó vẫn là đứa con trai bà đã nuôi dưỡng gần ba mươi năm, bà tuyệt đối không thể nhầm lẫn.

“Đừng khóc nữa.”

Con trai bà đã nói thế. Đừng khóc trước di ảnh của cậu nữa. Cậu chỉ đi một chặng đường dài thôi, đừng buồn nữa. Vì thế bà ấy phải làm vậy.

Nhưng Jeong-hoon, mẹ vẫn thấy khó khăn quá.

Bà ôm chặt khung hình nhỏ bé vào lòng, cảm giác gần như đang ôm lấy cậu. Bà ấy sẽ mong nhớ cậu ấy suốt cuộc đời mình.

Bà ấy muốn gặp cậu ấy suốt cuộc đời.

Theo bản năng, bà biết rằng nỗi đau này sẽ không bao giờ rời xa bà.

Khi đến ngày sinh nhật của cậu, khi đến ngày mất của cậu, bà lại khóc.

Bà sẽ nhớ từng khoảnh khắc, từ khi cậu chào đời cho đến ngày cậu rời đi, đau đớn, khóc lóc và nhớ cậu.

Nhưng dù sao thì—bây giờ bà biết cậu đã lên đường.

Vậy là giờ đây, bà đã ổn. Dù người khác có nói đó chỉ là giấc mơ, là ảo giác của tiềm thức, bà vẫn tin rằng người con trai bà gặp đêm qua là có thật.

Và thực sự, đó không chỉ là một giấc mơ.

Vì vậy, bà chỉ ước một điều duy nhất.

Mong rằng cuộc hành trình của cậu sẽ vui vẻ và hạnh phúc.

Bà lại đứng dậy. Dù nước mắt đã rơi, tay bà vẫn cứng rắn hơn bao giờ hết khi tiếp tục dọn dẹp phòng cho con trai. Cuối cùng, bà gỡ khung ảnh trên tường xuống, quay người lại, không dám nhìn vào nó.

Cô v**t v* khuôn mặt tươi cười trong bức ảnh.

“Sống tốt nhé con trai"

Lần này, đó là lời tạm biệt mong cậu sống không đau khổ, sống hạnh phúc.

Một ngày nào đó, rất xa trong tương lai, nếu họ gặp lại nhau, mong cô sẽ ôm chặt cậu.

–Kết thúc–

Bình Luận (0)
Comment