Thánh nữ Laila.
Cô ấy là giáo sĩ đáng tin cậy nhất trên thế giới này, nhận được sự ủng hộ và yêu mến tuyệt đối của người dân.
Ketron cố gắng tránh gặp lại những người quen cũ có thể không nhớ cậu nhiều nhất có thể, nhưng thật không may, vị trí họ đang đứng và bệnh viện không cách nhau quá xa.
Hơn nữa, vì cả hai đều cao hơn mức trung bình của thế giới này nên dáng người của cô vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng ngay cả giữa đám đông tụ tập để ngắm nhìn.
Không xa, có thể nhìn thấy một người phụ nữ mặc áo choàng tu sĩ màu trắng tinh khiết.
Thánh nữ Laila. Cô là một người đẹp thanh lịch với vẻ đẹp điềm tĩnh tinh tế.
Một người có ngoại hình thu hút ngay cả từ xa, sở hữu vẻ đẹp thánh thiện tựa như thánh thần, có lẽ là do địa vị biểu tượng của một vị thánh. Hơn nữa, cô ấy còn tỏa ra một luồng khí độc đáo, như thể có một vầng hào quang đang tỏa sáng sau lưng.
Nữ nhân vật này sẽ có mối liên hệ tự nhiên với Ketron trong những trường hợp bình thường.
Vâng, giữa họ chẳng có cốt truyện lãng mạn nghiêm túc nào cả.
"Khi anh trở về, em muốn nhận một món quà từ anh.”
Laila đã để lại những lời này trước khi Ketron rời đi. Cho đến lúc đó, cô đã thể hiện tình cảm với cậu và được coi là một ứng cử viên nữ chính, nhưng vì Ketron chưa từng cho thấy bất kỳ cảnh nào cậu nhận thức được cô là phụ nữ, nên cô vẫn chỉ là một nhân vật được độc giả mong muốn ghép đôi.
Tuy nhiên, câu thoại ngắn ngủi đó đã biến Laila trở thành ứng cử viên sáng giá cho vai nữ chính trong
‘Khi trở về em muốn anh hỏi cưới em’. Về cơ bản đó là một lời đề nghị. Ngoài Ketron ai cũng hiểu được ý nghĩa câu nói đó. Bởi vì giữa họ chưa hề có một bầu không khí lãng mạn nghiêm túc nào, và Ketron hoàn toàn thờ ơ với phụ nữ.
Tuy nhiên, độc giả có thể xác nhận trong một số tập truyện rằng Laila là ứng cử viên nữ chính mạnh mẽ, vì vậy nhiều độc giả mong đợi họ sẽ đến với nhau ở đoạn kết.
Độc giả được chia thành Đội Laila và Đội Boram. Nhân vật của cô đã vươn lên ngang hàng với Boram, người cho đến lúc đó vẫn là ứng cử viên nữ chính mạnh mẽ và duy nhất.
Tất nhiên, Boram cũng chẳng có mối quan hệ đặc biệt nào với Ketron. Mọi người đều đồng ý rằng cô đồng nghiệp xinh đẹp này rồi sẽ đến với nhân vật chính.
Nhưng không ai ngờ kết cục lại diễn ra như vậy.
Haiz, Eddie vô thức thở dài.
Boram, một nữ pháp sư tóc đen xinh đẹp với kiểu tóc bob, và Thánh nữ Laila, một cô gái tóc vàng xinh đẹp với mái tóc sáng như vàng nóng chảy, là hai ứng cử viên nữ chính trong .
Nói thẳng ra thì cái kết đã diễn ra như vậy, và Ketron chẳng đến được với ai trong hai người. Hơn nữa, Boram còn phản bội Ketron bằng cách theo Arthur, nên chuyện tình cảm của nhân vật chính Ketron bị bóp méo nghiêm trọng.
May mắn hay không may, Ketron chưa bao giờ được mô tả là có tình cảm lãng mạn với bất kỳ ai trong số họ.
Tuy nhiên, điều chắc chắn là mối liên hệ của cậu với Thánh nữ Laila là một trong nhiều thứ mà Ketron đã mất.
Eddie vô thức liếc nhìn vẻ mặt của Ketron. Ketron, tay cầm những túi đầy rau củ và thịt mà Eddie đã mua, không hề có chút thay đổi nào trên nét mặt ngay cả khi nhìn thấy Laila ở đằng xa.
Nhưng liệu cậu có thực sự không bị ảnh hưởng không?
Cô ấy cũng phải là một phần của quá khứ mà cậu đã đánh mất.
Eddie vô thức kéo tay áo Ketron. Ketron, người vẫn đang nhìn vị thánh ở đằng xa, quay sang nhìn Eddie, người đang kéo tay áo mình.
Khi ánh mắt thờ ơ, trũng sâu ấy hướng về phía mình, Eddie mỉm cười như thể cậu không biết gì.
“Ket, tôi nghĩ chúng ta đã mua đủ mọi thứ cần thiết rồi. Chúng ta quay về nhé?"
Eddie đã mua những gì mình muốn. Cậu mua các món ăn kèm đã chuẩn bị sẵn, rau củ để làm salad, và thậm chí cả một số loại trái cây lạ. Chừng này chắc đủ để dùng rồi.
Sau khi nhìn xuống Eddie một lúc, Ketron từ từ gật đầu, rồi quay đi không chút do dự.
Thở phào nhẹ nhõm trong lòng, Eddie nói với giọng phấn khích,
“Lần sau, chúng ta hãy mua một chiếc xe đẩy để chứa đồ nhé.”
Ketron không có lý do gì để phản đối nên cậu gật đầu.
Cuối cùng, cái gật đầu đó là lời hứa về "lần sau" với Eddie, mặc dù bản thân cậu ấy dường như không nhận ra điều đó.
"?"
Laila, người đang đi quanh phòng để ban phước cho bệnh nhân, hoàn toàn tình cờ nhìn thấy hai người đàn ông đó.
Một người đàn ông cao lớn với vóc dáng và sự hiện diện đáng sợ, và một người đàn ông khác nổi bật vì mái tóc bạc sáng bóng.
Cả hai đều được nhìn thấy từ phía sau nên cô không thể xác định được khuôn mặt của họ, nhưng bằng cách nào đó, ánh mắt của cô lại hướng về phía họ và Laila vô thức dừng lại.
Trong số đó, người đàn ông cao lớn với mái tóc đen thu hút sự chú ý của Laila hơn.
Không hiểu sao, lưng cậu ta lại trông quen thuộc đến lạ. Cô cũng cảm thấy một cơn đau nhói không rõ nguyên nhân. Như thể cô đã từng nhìn chằm chằm vào tấm lưng ấy với ánh mắt đầy tiếc nuối.
...Tôi không biết có ai trông như vậy cả, tại sao tôi lại cảm thấy thế này?
Ngay khi vô số ý tưởng bắt đầu nảy sinh trong tâm trí Laila vì thôi thúc kỳ lạ muốn đi theo hình ảnh phía sau đó, thì có người tiến lại gần cô.
“Thánh nữ.”
Laila quay đầu về phía có tiếng gọi. Dù cô quay lại theo phản xạ, nụ cười trên mặt cô tự nhiên biến mất, như thể người đó không phải là người thực sự khiến cô cảm thấy dễ chịu.
Một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề xuất hiện. Trông anh ta rất trẻ, nhưng dù có vẻ ngoài như vậy, anh ta vẫn là quản gia của một vị bá tước.
Đối với một quản gia của gia đình bá tước, việc còn quá trẻ thường có nghĩa là một trong hai điều sau:
Hoặc là quản gia trong một gia đình đã làm quản gia qua nhiều thế hệ qua đời sớm vì bệnh tật, buộc người tiền nhiệm lớn tuổi hoặc con trai của ông phải thừa kế vị trí này.
Hoặc lịch sử của gia đình ngắn ngủi, và do đó, lịch sử của người quản gia phục vụ gia đình đó cũng ngắn ngủi.
Trong trường hợp này thì là vế sau.
Anh ta là quản gia của người anh hùng Arthur, người vừa mới nhận được danh hiệu và trở thành Bá tước Fontaine đầu tiên.
Arthur, Arthur Fontaine.
Vị hôn phu của cô ấy.
Tuy nhiên, vẻ mặt của Laila trở nên lạnh lùng khi cô nhận ra khuôn mặt của người quản gia trẻ tuổi.
"Không ngờ anh lại lặn lội đến tận đây. Chẳng phải tôi đã nói rõ là sẽ đích thân đến rồi sao?"
“Gần một tuần rồi kể từ khi ngài nói thế. Bá tước cảm thấy như bị bỏ rơi"
Nụ cười ghê tởm của quản gia thật đáng ghét. Mọi ánh mắt xung quanh đều đổ dồn về phía họ. Không còn nghi ngờ gì nữa, hắn ta đã cố ý chọn thời điểm và địa điểm này.
Để cô ấy không thể từ chối.
Người quản gia nhíu mày như thể rất hối hận và nói,
“Ngài đã không hề lộ diện trong buổi diễu hành, cũng không tham dự lễ phong tước của Bá tước. Đã lâu rồi ngài ấy không gặp ngài, nên việc ngài ấy cảm thấy tổn thương với tư cách là hôn phu cũng là điều dễ hiểu.”
Hôn phu.
Thánh nữ Laila và Anh hùng Arthur, hay bây giờ là Bá tước Arthur Fontaine, đã đính hôn.
Trước khi anh rời đi, cô đã nhẹ nhàng ám chỉ rằng cô hy vọng anh sẽ cầu hôn cô khi anh trở về sau khi đánh bại Ma Vương.
Tuy cô nói gián tiếp, nhưng sắc thái của nó không thể nào hiểu lầm được.
Và anh ta đã giữ lời hứa của mình.
Anh ta đã đánh bại Quỷ Vương, trở về và ngay lập tức cầu hôn cô.
Nhưng kỳ lạ thay, Laila lại không hề vui vẻ.
Đó là lời cầu hôn mà cô mong muốn, là sự đáp lại mà cô hằng mong mỏi, nhưng bằng cách nào đó, ngay khoảnh khắc nhìn thấy khuôn mặt của Arthur, cô đã bị ấn tượng bởi một suy nghĩ mạnh mẽ: 'Điều này không đúng.’
Suy nghĩ đó vẫn đúng.
Không phải là tình yêu mãnh liệt của cô đã nguội lạnh hay biến mất. Những cảm xúc ấy vẫn còn tồn tại trong cô.
Nhưng như thể những cảm xúc đó đã lạc lối, chúng chỉ lang thang và lang thang, không hoàn toàn hướng về Arthur.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại cảm thấy như vậy. Mặc dù chưa bao giờ cầu nguyện với Chúa về những vấn đề cá nhân, nhưng cô đã làm điều đáng xấu hổ là tìm kiếm câu trả lời từ Chúa về vấn đề này.
Nhưng vị thần luôn lắng nghe cô đã nói gì?
“Con của ta, trái tim con luôn hướng về người anh hùng vẫn như vậy.”
Chẳng phải đã nói thế sao? Những nghi ngờ của cô ngay lập tức được giải tỏa, nhưng nỗi bất an vẫn còn đó, và cô đã trì hoãn chuyến thăm Arthur đã hứa ngày này qua ngày khác.
Và bây giờ anh ta đang gây áp lực với cô bằng cách cử quản gia của mình đến.
Cô thở dài.
“Được rồi. Tôi sẽ đến thăm sau khi hoạt động từ thiện kết thúc
“Tôi sẽ cho xe ngựa đợi sẵn.”
Anh ta thậm chí còn mang theo cả xe ngựa của gia đình phòng trường hợp cô ấy định đi nơi khác. Cô đã hoãn chuyến thăm nhiều lần, nhưng đây chẳng phải là ép buộc sao?
Cô cắn môi nhiều lần vì sự bất mãn ngày càng tăng, rồi cố gắng mỉm cười khi nghĩ đến những bệnh nhân đang đợi mình trong phòng bệnh và rất nhiều người khác.
“Được rồi.”
“Nếu lần này ngài không đến –”
“Đủ rồi.”
Vẻ mặt cô cứng lại vì không chịu nổi giọng nói thúc giục. Người quản gia lùi lại với một nụ cười dịu dàng, như thể anh ta chỉ định nói vậy thôi.
Sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt Laila khi cô quay di.
Cô ấy đã nhớ ngôi đền yên bình và ấm cúng.