Tên: Eddie.
Nghề nghiệp: Chủ sở hữu của “Quán trọ Eddie”, tọa lạc tại quảng trường trung tâm thủ đô.
Quán trọ, với cái tên nhàm chán "Quán trọ Eddie", chỉ được nhắc đến thoáng qua trong tiểu thuyết gốc. Chỉ một dòng mô tả.
[Quán trọ Eddie, tọa lạc tại quảng trường trung tâm thủ đô, là một quán trọ yên tĩnh với doanh thu ít ỏi mặc dù có vị trí đắc địa và sạch sẽ]
Vậy thôi.
Tất nhiên, không có lời giải thích nào về lý do tại sao quán trọ lại không có lãi mặc dù nằm ở vị trí tốt như vậy.
Và Eddie—hay đúng hơn là người từng là chủ cửa hàng tiện lợi Lee Jeong-hoon—đột nhiên thấy mình đang chiếm hữu cơ thể của Eddie.
Từ một người quản lý cửa hàng góc phố ẩn mình trong một khu dân cư, cậu đã "đổi nghề" để trở thành chủ một quán trọ ở một vị trí tuyệt vời nhưng vì lý do nào đó, hầu như không thu hút được khách hàng.
Cậu nên biết ơn vì điều này hay nên buồn bã?
“Ý là... Cảm ơn vì cuộc sống thứ hai, tôi đoán vậy....”
Eddie lẩm bẩm trong hơi thở.
Cựu Lee Jeong-hoon–giờ là Eddie—phải mất đúng hai ngày mới chấp nhận được sự chiếm hữu kỳ quặc này. Trong suốt thời gian đó, cậu không nghĩ gì đến cuốn tiểu thuyết hay bất cứ điều gì khác; cậu chỉ ở lì trong phòng. Điều đầu tiên cậu phải chấp nhận là cái chết của chính mình.
Cái chết.
Đôi khi bạn bè cậu nói đùa rằng cậu làm việc quá sức và sẽ chết trẻ.
Cậu không bao giờ nghĩ rằng chuyện đó thực sự có thể xảy ra.
"Haa..."
Eddie thở dài. Cậu nhớ rõ khoảnh khắc cuối cùng. Cơn đau rát nơi bụng...thậm chí còn không phải là đau đớn. Nó chỉ nóng bừng. Tàn bạo đến nỗi cậu gần như không kịp nhận ra thì mạng sống đã bị tước đoạt. Theo một cách nào đó, có lẽ việc nó kết thúc nhanh chóng như vậy cũng là một điều may mắn.
Khi cậu nói với bố mẹ ở độ tuổi đôi mươi rằng cậu sẽ mở một cửa hàng tiện lợi, họ đã cố gắng ngăn cản cậu ngay lập tức. Họ đề nghị cậu trở thành một công chức, nhưng cậu đã tự tin nói rằng cậu sẽ xây dựng một cái gì đó của riêng mình, làm nên chuyện lớn.
Cậu đảm bảo nhân viên bán thời gian được hưởng đủ lương tối thiểu, cộng thêm lương ngày lễ hàng tuần. Đổi lại, cậu làm việc nhiều hơn. Ngày thường, cậu làm việc toàn thời gian ở cửa hàng, trừ giờ đêm, và tự mình xử lý mọi công việc hậu cần, làm lạnh – tất cả mọi thứ.
Cậu nghĩ rằng một khi mọi thứ đi vào quỹ đạo, cậu sẽ mở rộng, mở thêm nhiều cửa hàng hơn và tìm kiếm chút không gian để phát triển. Cậu sẵn sàng chịu đựng gian khổ khi còn trẻ để đạt được điều đó.
“...”
Hah.
Cậu cười khẩy trước khi kịp nhận ra.
Nếu biết trước mọi chuyện sẽ kết thúc vô nghĩa như vậy, có lẽ cậu nên nghe lời cha mẹ mà học hành cho kỳ thi công chức. Như vậy có lẽ cậu đã không phải chết một cách vô nghĩa như vậy. Có lẽ cậu đã không phải sống trên đời này.
"Ồ…”
Cuối cùng, những giọt nước mắt cậu cố kìm nén cũng trào ra.
Cậu phải làm gì bây giờ? Cha mẹ chắc hẳn sẽ suy sụp vì sốc. Cậu hy vọng mọi người sẽ không quá đau buồn.
Người ta nói rằng hành động bất hiếu lớn nhất là chết trước cha mẹ—và cậu đã làm được điều đó.
Eddie khóc rất lâu. Hai ngày đầu sau khi tỉnh dậy, cậu chỉ biết khóc không ngừng. Không có thời gian để ngạc nhiên vì mình đã xuyên không vào một thế giới ảo, không có cơ hội nhìn xung quanh và đánh giá thực tại mới của mình—cậu quá choáng ngợp bởi nỗi buồn.
Và rồi, vào ngày thứ ba, cậu đã lấy lại được bình tĩnh.
Khóc lóc cũng chẳng thay đổi được gì. Cậu đã đau buồn đủ rồi. Giờ là lúc phải hành động. Đó là lý do duy nhất. Cậu không phải kiểu người dễ bị cảm xúc chi phối. Lee Jeong-hoon—hay đúng hơn là Eddie—quá chủ động, quá lạc quan.
“Eddie, anh có sao không?"
Gerold, nhân viên duy nhất của quán trọ, đã quản lý quán trọ một cách hoàn hảo ngay cả khi Eddie nhốt mình trong phòng và chìm đắm trong đau buồn. Với vẻ mặt lo lắng, người nhân viên trung thành nhìn vào, và Eddie chào đón cậu ấy bằng một nụ cười rạng rỡ.
“Ừ, tôi ổn.”
Cậu không hề biết Eddie nguyên bản là người như thế nào. Khi chuyển sinh vào cơ thể này còn không đi kèm với lợi ích của ký ức được thừa hưởng. Cậu không biết gì cả, ngay cả tên của Gerold, cho đến khi người đàn ông đó nói, "Eddie, anh vẫn còn say xỉn à? Là tôi, Gerold đây.”
Ừ thì, ít nhất cậu cũng có một miếng vá ngôn ngữ đầy đủ, một cơ thể hoàn toàn nguyên vẹn, đẹp trai và một vóc dáng cân đối. Thế là ổn lắm rồi.
Kể cả khi nhân vật này chỉ đóng vai trò là nền trong tiểu thuyết gốc.
“Xin lỗi vì đã bắt cậu làm việc một mình, Gerold.”
Eddie nói với giọng điệu chân thành. Gerold lắc đầu.
“Không hề. Trước đây anh đâu có giúp.”
Giọng cậu không hề có chút oán giận nào. Như thể đó là điều hiển nhiên.
“...”
Eddie ngậm chặt miệng trước khi kịp nói ra điều gì đáng ngờ. Nó hơi nhói. Kiếp trước, cậu đã làm việc quần quật, tự mình làm hết mọi việc—và giờ cậu lại ở đây.
Và vì chủ nhân của cơ thể này sở hữu một quán trọ nên cậu lại phải tiếp tục tự kinh doanh trong cuộc sống này.
Trong kiếp trước, mục tiêu của cậu là trở thành một chủ sở hữu nhượng quyền thành công. Còn kiếp này.... cậu nghĩ chỉ cần điều hành một quán trọ sạch sẽ, đẹp đẽ ở một vị trí đắc địa và có thức ăn trên bàn là đủ.
“Cứ thế này thì mình sẽ chết trẻ mất"
Giống như bạn bè cậu vẫn thường nói đùa - có lẽ cơ thể này thực sự đã làm việc đến chết.
Cậu không muốn điều đó xảy ra nữa. Mục tiêu mới trong cuộc đời cậu là sống chậm và lâu dài.
Nhưng quyết tâm đó đã dao động đôi chút khi cậu kiểm tra sổ sách kế toán của quán trọ.
"Gerold?"
"Vâng?"
“Đây thực sự là thu nhập hàng tháng của chúng ta sao?”
Gerold liếc nhìn cuốn sổ cái mà Eddie đang cầm. Đó là một cuốn sổ ma thuật tự động ghi lại các giao dịch–thật không may, không thể can thiệp được.
"Đúng"
“....”
Trời ơi.
Cái cớ nhỏ nhoi, đáng thương để kiếm tiền - liệu có thật không? Bạn có thể kiếm được nhiều tiền hơn thế này bằng cách bán cả kho hạt sồi của một con sóc.
Được rồi, đó chỉ là lời phóng đại... nhưng so với địa điểm thì con số này quả là thảm họa.
Mặc dù tầng một là nhà hàng và quán bar, phần lớn doanh thu đến từ khách lưu trú qua đêm. Đồ ăn và đồ uống hầu như chẳng mang lại lợi nhuận gì.
Không có gì ngạc nhiên khi nơi này luôn vắng vẻ vào ban ngày.
“Thực đơn!”
Eddie hét lên. Gerold nhanh chóng lấy nó ra.
Thực đơn chỉ là một trang mỏng manh.
Họ tự gọi mình là nhà hàng và quán bar, nhưng thực đơn lại quá ít món đến mức phản cảm.
[Thực đơn]
Khoai tây chiên
Cá chiên
Trái cây
[Đồ uống]
Bia
Vậy thôi. Không hình ảnh. Không mô tả. Thực đơn này cũng giống như đang nói với khách hàng: "Chúng tôi không có thứ bạn đang tìm. Cút khỏi đây."
Trong thế giới tưởng tượng này, khách hàng nhà hàng trở thành khách hàng quán bar, và khách hàng quán bar trở thành khách trọ - đó là một chu kỳ tự nhiên. Nhưng thực đơn này đã phá vỡ toàn bộ chu trình đó.
Đúng là Quán ăn Eddie có vị trí đắc địa, nhưng gần đó cũng có nhiều nhà trọ khác. So với họ, nơi này chẳng có lợi thế cạnh tranh nào về đồ ăn thức uống.
Chẳng có gì ngạc nhiên khi nó chỉ tồn tại được một cách chật vật, mặc dù có những điều kiện thuận lợi như vậy.
Lẽ nào Eddie ban đầu không nhận ra vấn đề? Sao anh ta có thể để mọi chuyện như thế này?
"...Haa."
Eddie chìm sâu vào suy nghĩ. Cậu nên giải quyết chuyện này thế nào đây?
Gerold rất tài năng - giỏi nấu nướng, dọn dẹp, đủ thứ. Nhưng phải mất rất nhiều công sức mới quyết định được nên thêm món gì vào thực đơn và nên định hướng kinh doanh ra sao.
“Tôi cũng cần phải quảng cáo nữa.. ôi.”
Và vì Lee Jeong-hoon không thừa hưởng bất kỳ ký ức nào của người bản xứ nên cậu không biết người dân ở đế chế này thích loại thức ăn gì.
Bạn cần phải hiểu rõ thị trường của mình trước khi chuẩn bị, đúng không?
Có lẽ... có lẽ cậu nên thử giới thiệu một món ăn chưa từng tồn tại trên thế giới này? Một món ăn hoàn toàn mới chăng?
Người dân ở đây sẽ yêu thích loại món ăn nào?
Eddie đã dành nhiều ngày chỉ nhìn chằm chằm vào thực đơn, vắt óc suy nghĩ. Và phải đúng một tuần sau khi cậu sở hữu cơ thể này - vào ngày thứ năm của cuộc khủng hoảng kinh doanh - Gerold mới cuối cùng đưa ra một điều gì đó.
Hôm đó, Eddie cũng ngồi với tờ thực đơn thảm hại và một tờ giấy da trắng, đau đầu suy nghĩ xem nên thêm gì vào và làm thế nào để quảng bá nó.
Đây là cơ hội thứ hai để sống - anh phải cẩn thận. Dù chưa có câu trả lời, anh vẫn bám chặt vào thực đơn, chìm đắm trong suy nghĩ.
“Nhân tiện, Eddie!”
“ ....Vâng?"
“Về tầng hầm mà chúng ta đã nói lúc trước.”
Tầng hầm?
Eddie không biết chuyện đó là sao, nhưng không muốn tiết lộ mình bị mất trí nhớ, cậu đã nói dối.
“Ồ, đúng rồi. Tầng hầm đó. Thế nào rồi?”
“Nó vẫn không mở được. Ngay cả phép thuật của tôi cũng không có tác dụng. Trước đó anh đã nói sẽ xem qua mà, nhớ không?"
Eddie không hề biết quán trọ của mình có tầng hầm. Hơn nữa, tiểu thuyết gốc chỉ mô tả nơi này bằng một câu duy nhất, nên mọi thứ về nó đều xa lạ.
Cậu chỉ nhớ được từng đó vì cậu vốn là kiểu người coi việc bỏ sót dù chỉ một dòng cũng là một tội ác. Bất kỳ ai khác chắc chắn đã quên sạch rồi.
Tầng hầm à? Nếu ngay cả phép thuật cũng không mở được cửa thì cậu cũng chẳng làm gì được. Nhưng nếu anh ta đã bảo sẽ xem thì hắn phải có lý do. Thôi thì cứ xem thử vậy.
“Nhưng này, Gerold—"
Eddie định hỏi gì đó nhưng lại thôi. Thấy Gerold tò mò nhìn mình, CẬU cười ngượng nghịu.
“Không có gì đâu”
Có hai cách chắc chắn để chọc tức ai đó: một là bắt đầu nói điều gì đó rồi lại im bặt. Tuy nhiên, Gerold trung thành không hề tỏ ra khó chịu. Quả là một nhân viên tận tụy.
...Nhưng nghiêm túc mà nói, có điều gì đó không ổn.
Câu Eddie gần như muốn hỏi là: "Gerold, làm sao cậu biết sử dụng phép thuật?" Cậu không nói ra vì sợ bị nghi ngờ.
Trong thế giới của ‘The Hero Doesn't Bother Hiding His Power’, phép thuật cực kỳ hiếm.
Sự tương thích với mana phải là bẩm sinh. Và ngay cả khi ai đó sinh ra đã có nó, ma thuật vẫn là lĩnh vực của giới quý tộc. Thường dân hiếm khi có cơ hội học nó. Đó là một nghệ thuật quý giá và độc quyền.
Ngay cả Boram, pháp sư trong nhóm anh hùng, cũng được sinh ra trong một gia đình quý tộc vĩ đại mặc dù cô có tài năng.
Nhưng Gerold, người rõ ràng chỉ là một công dân bình thường tại quán trọ vô danh này... lại có thể sử dụng phép thuật sao?
Eddie không biết mình có khả năng sử dụng phép thuật ở cấp độ nào, nhưng việc anh ta có thể sử dụng nó khiến anh ta trở nên cực kỳ có giá trị ở thế giới này.
"Um..."
Thôi kệ. Chuyện đó để sau tính. Không cần phải vội vàng - nhất là khi bạn là người bị ném vào thế giới này mà chẳng có gì trong tay.
Giờ thì Eddie quyết định xem thử tầng hầm mà Gerold đã nhắc đến. Không phải cứ nhìn chằm chằm vào thực đơn nữa là sẽ giải quyết được vấn đề gì. Cậu có thể nghỉ ngơi một lát.
Thông thường, tầng hầm của một tòa nhà như thế này sẽ được dùng làm kho chứa đồ, có thể là hầm rượu. Nhưng Eddie đã từ bỏ hy vọng gì đó xa hoa từ cái quán trọ ngu ngốc này. Cậu không hy vọng gì vào một bộ sưu tập rượu
vang cầu kỳ hay một kho tàng vật dụng.
Cậu chỉ muốn cánh cửa chết tiệt đó mở ra.
Và khi cậu xuống cầu thang đến tầng hầm, cậu phát hiện ra một điều hoàn toàn bất ngờ: cánh cửa được cho là không thể nhúc nhích bằng phép thuật... lại mở toang.
Trên thực tế, nó không phải mở mà là cánh cửa đã biến mất.
Và từ bên trong tuôn ra một luồng ánh sáng không giống bất cứ thứ gì Eddie từng thấy kể từ khi đến thế giới này.
"...Hả?"
Ở thế giới này, "thắp sáng" có nghĩa là ánh nến, hoặc đèn ma thuật. Mà ngay cả những chiếc đèn ma thuật đắt tiền cũng không tỏa sáng như thế này. Có điều gì đó rất kỳ lạ.
Ánh sáng mạnh đến nỗi cầu thang tầng hầm thường tối nay được chiếu sáng bằng ánh sáng dịu nhẹ.
Eddie giật mình một lúc, rồi thận trọng bước xuống. Những bậc thang cũ kỹ kẽo kẹt dưới chân cậu. Và khi xuống đến chân cầu thang, những gì cậu thấy khiến cậu phải đặt câu hỏi về chính thực tại.
Cái gì...thế này?
Cậu dụi mắt một lần, nhưng cảnh tượng trước mắt vẫn không thay đổi.
Ánh sáng chói chang, không tự nhiên, không thuộc về thế giới này. Không có nhạc, nhưng không gian sạch sẽ và hiện đại. Tiếng tủ lạnh và tủ đông vang vọng khắp không gian, và các kệ hàng được sắp xếp gọn gàng, trải dài từ tường này sang tường khác.
Nơi này—căn phòng này—là không gian mà Eddie biết rất rõ.
Nói chính xác hơn thì nó rất quen thuộc với Lee Jeong-hoon, chủ cửa hàng tiện lợi.
“..Tại sao cửa hàng tiện lợi của tôi lại ở đây?”
Đúng là như vậy.
Cửa hàng nhỏ gọn mà Lee Jeong-hoon đã dày công giữ gìn trong kiếp trước... hiện đang tọa lạc ngay tại đây, trong tầng hầm của Quán trọ Eddie.