Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 23

“...”

Sau khi nhìn thoáng qua người đàn ông đang vùi mặt vào vai mình, Eddie nhìn vào tai Ketron, vẫn còn lạnh vì ở bên ngoài quá lâu, và đưa tay ra chạm vào chúng.

Ketron, người vẫn lặng lẽ tựa đầu vào vai Eddie, giật mình.

“Tai của cậu lạnh quá.”

Chóp tai cậu ấy lạnh ngắt, có lẽ vì cậu ấy đã ở ngoài trời quá lâu. Khi Eddie nắm lấy đôi tai lạnh ngắt của Ketron và nhẹ nhàng xoa bóp, Ketron ngẩng đầu lên khỏi vai Eddie.

Nước mắt đã hoàn toàn ngừng lại, nhưng vẻ mặt cậu ấy còn vô cảm hơn thường lệ. Eddie lặng lẽ nhìn khuôn mặt ấy và hỏi không biết đã là lần thứ bao nhiêu:

"Ket, cậu ổn chứ?"

Ketron lặng lẽ áp má vào vai Eddie. Vì nước mắt đã ngừng rơi, dường như cậu ấy cảm thấy đỡ hơn trước đôi chút.

Sau khi lặng lẽ quan sát cậu ta một lúc, Eddie hỏi:

“Sao đột nhiên cậu lại đồng ý đấu tay đôi?

“...”

“Không sao đâu, đừng nói gì cả.”

Lý do của cuộc đấu tay đôi này có quan trọng gì? Điều quan trọng bây giờ là Ketron lại bị thương khi Eddie vắng mặt.

Mặc dù cơn giận lại dâng lên trong lòng, Eddie vẫn cố gắng kìm nén cảm xúc, nghĩ rằng đó không phải là điều quan trọng lúc này. Đây không phải lúc để tức giận hay bực bội vì cảm xúc cá nhân.

“...”

Eddie lặng lẽ nhìn vào khuôn mặt ngay trước mặt mình.

Hàng mi nhìn gần vẫn còn ướt, chóp tai đỏ ửng, má ửng hồng..

Eddie muộn màng nhận ra họ đang ở quá gần. Nếu cậu có thể đếm được những sợi mi mắt, thì chắc chắn là họ đang ở quá gần. Giật mình khi cảm thấy hơi thở của Ketron ngay trước mặt, Eddie vội vàng đứng dậy.

May mắn thay, lần này Ketron đã sẵn lòng thả Eddie ra khỏi vòng tay.

"Tôi, tôi mang thứ này đến cho Ket của chúng ta.”

Cố gắng thay đổi chủ đề một cách tự nhiên nhất có thể, Eddie lấy lại chiếc đĩa mà cậu đã đặt trên bàn cạnh giường ngủ.

May mắn thay, đồ ăn vẫn còn ấm. Đó là một món ăn nhẹ tròn, màu tím giống bánh mì.

Bánh bao khoai lang.

Trong số các loại bánh bao hấp, đây là món Eddie thích nhất. Và nó cũng là món ăn vặt mà Ketron, một người thích đồ ngọt, sẽ không thể nào không thích.

Thông thường, Eddie sẽ nói về loại đồ ăn này, độ ngọt của nó và Ket của chúng ta, người thích đồ ngọt, sẽ thích nó như thế nào, nhưng bằng cách nào đó, điều đó có vẻ khó khăn không giống như thường lệ, vì vậy Eddie chỉ cầm đĩa và nhìn Ketron.

Nhìn Ketron ngồi im lặng trên giường nhìn mình, Eddie muộn màng nhận ra rằng thực sự không có chỗ nào thích hợp để cậu ngồi.

Cậu nên mang một cái bàn và ghế vào phòng này.

Nhận ra được điều này, Eddie cố tình bỏ qua tư thế mình ngồi và phân đôi chiếc bánh bao hấp nóng hổi.

“À, tôi định bán món này vào mùa đông.”

Cậu đã mang nó ra ngoài trong thời tiết mơ hồ này, vẫn chưa phải mùa đông.

Bánh bao đậu đỏ, bánh bao rau củ, bánh bao sữa, bánh bao pizza... bánh bao khoai lang. Các loại bánh rất đa dạng.

Nếu Eddie nhận ra điều gì khi lấy chiếc bánh bao hấp này ra thì đó là cửa hàng tiện lợi của cậu cũng tự động thêm các mặt hàng theo mùa.

Nếu vậy thì mùa hè có thêm mì lạnh không?

Eddie mỉm cười nhẹ, tự nhiên đưa nửa chiếc bánh bao hấp cho Ketron, sau khi phân vân không biết nên ngồi chỗ nào, cậu ngồi xổm xuống trước mặt cậu. Ketron theo phản xạ nhận nửa chiếc bánh bao khoai lang được đưa cho.

Mùi thơm ngọt ngào, nồng nàn lan tỏa khắp phòng không hề khó chịu.

“Cảm thấy khỏe hơn chút nào chưa?"

Gật..gật... Ketron gật đầu. Ít nhất thì cậu ấy cũng có vẻ diễn đạt được đến mức đó.

Nhận ra rằng cậu ấy không còn phản kháng im lặng như ngày đầu tiên nữa, Eddie cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm và mỉm cười.

“Ăn xong rồi thì nghỉ ngơi một chút nhé.”

Gật đầu–gật đầu.

“Cậu thậm chí có thể ngủ trưa nếu muốn.”

Nói xong, Eddie tự nhiên đưa phần bánh khoai lang của mình vào miệng. Vị ngọt quen thuộc lan tỏa khắp miệng thật dễ chịu.

Tuy nhiên, vấn đề là các loại thực phẩm có chứa khoai lang thường khiến cổ họng bị tắc nghẽn khi ăn. Sau khi kiểm tra Ketron một lúc và thấy tâm trạng của cậu ấy vẫn còn hơi buồn, nhưng có vẻ đã bình tĩnh lại, Eddie quyết định đi uống gì đó.

"Ừm, tôi đi lấy sữa, đợi một lát nhé.”

Khi Eddie cố gắng đứng dậy khỏi tư thế ngồi xổm bằng cách đẩy đùi Ketron ra, cậu đột nhiên rụt tay lại vì hoảng sợ.

Cậu nhớ lại v*t c*ng rắn dưới mông mình lúc nãy, suýt nữa thì cậu đã ấn tay vào đó.

Kích thước đó chắc chắn không phải của trẻ con.

Eddie, người cuối cùng cũng hiểu được phần nào những gì Ketron thường nói, tự mình đứng dậy bằng cách chống gối và đi ra khỏi cửa.

“Phù.”

Tim cậu đập nhanh như thể cậu vừa chạy một trăm mét.

Tất nhiên, không phải vì cái đó của Ketron, mà là vì những sự kiện gây sốc đã xảy ra trong khoảng thời gian ngắn ngủi cậu vắng mặt.

Sau khi bước ra khỏi cửa, Eddie đứng lại một lúc để cố gắng bình tĩnh lại nhịp tim đang đập nhanh của mình.

Mặc dù cậu quá bận tâm đến tình trạng của Ketron đến nỗi không thể suy nghĩ rõ ràng, nhưng vị khách đó không ai khác chính là Augustine.

Người có thể được coi là người bạn thực sự duy nhất của Ketron trong câu chuyện gốc và vẫn có thể duy trì mối quan hệ thân thiết với kẻ phản bội Arthur và nhóm của hắn.

Ai mà ngờ được Augustine lại đến đây chứ. …Arthur và Boram có biết không?

Không, khả năng Augustine bị hai người kia lợi dụng là rất thấp. Vậy nên có lẽ Ketron vẫn chưa bị phát hiện.

Mặc dù Augustine là một nhân vật dễ cười, hào phóng và đôi khi hành động như thể không suy nghĩ quá sâu sắc, nhưng anh ta lại là một chiến lược gia thực thụ.

Một người đàn ông có những suy nghĩ ẩn sau nụ cười không ai hiểu nổi. Đó chính là tính cách của Augustine.

Nếu Augustine có hứng thú với nơi này, có lẽ Arthur hoặc Boram cũng sẽ nhận ra. Một viễn cảnh hỗn loạn hiện lên trong tâm trí Eddie, khi Arthur, Boram và Augustine cùng ghé thăm quán trọ cùng một lúc.

Eddie lắc đầu rùng mình như thể không thể tha thứ cho chính mình vì trí tưởng tượng khủng khiếp như vậy.

"Haizzz.”

Mặc dù lo lắng, nhưng Eddie, một chủ quán trọ bình thường, không thể ngăn cản được chuyện này, và thật khó để tưởng tượng ba người đó sẽ đến quán trọ cùng một lúc.

Mặc dù có một cửa hàng tiện lợi là một lợi ích sở hữu tuyệt vời, nhưng có thêm một thứ gì đó nữa cũng tốt. Nếu ít nhất địa vị của cậu cũng thuộc hàng quý tộc, có lẽ cậu đã không cảm thấy cảm giác bất lực mơ hồ này.

“...”

Eddie lặng lẽ vuốt tóc mái lên.

Không, khuôn mặt của "Eddie" này chắc chắn rất cao quý. Nếu một người có khuôn mặt tuyệt đẹp như vậy mà lại là thường dân thì rất kỳ quặc. Ở thế giới này, giai cấp là tất cả.

Vì đó không phải là điều quan trọng nhất lúc này, Eddie thở dài, vỗ vai mình và đi xuống cầu thang.

Hay đúng hơn là cậu đã cố gắng làm như vậy.

Eddie đối mặt với Gerold, người đang đứng giữa cầu thang.

Có vẻ như Gerold đang đợi Eddie. Eddie bất giác mỉm cười.

“À, Gerold. Cảm ơn cậu đã mang khăn đến nhanh như vậy mặc dù tôi yêu cầu đột xuất.”

Eddie mỉm cười chào Gerold. Nhưng Gerold không chỉ gật đầu rồi bước đi như thường lệ.

"?"

Có điều gì đó bất thường trong thái độ của Gerold. Eddie nhìn cậu ấy với vẻ nghi ngờ, Gerold tiến lại gần.

Khuôn mặt lạnh lùng, thờ ơ của cậu ấy vẫn như mọi khi, nhưng sao lại có cảm giác khác lạ.

Cho đến lúc đó, Eddie vẫn nghĩ Gerold sẽ bày tỏ sự bất mãn của mình với Ketron vì sự náo loạn bên ngoài.

Gerold ghé sát vào tai Eddie và thì thầm nhỏ nhẹ. Và lời nói của cậu ấy là điều Eddie không bao giờ có thể tưởng tượng nổi.

“Có tin nhắn từ E"

Biểu cảm của Eddie chết lặng.

E?

Một cái tên không rõ nghĩa. Không, ngay từ đầu nó đã chẳng phải là một cái tên. Nếu có, nó có thể là một mật danh hay gì đó tương tự

Có vẻ như trong lúc Eddie đưa Ketron vào quán trọ giữa cảnh hỗn loạn và an ủi cậu ấy, có điều gì đó đã đến với Gerold.

Mọi chuyện diễn ra quá nhanh. Eddie vô thức nuốt nước bọt.

“Đó là gì?”

Eddie hỏi, cố gắng không để lộ sự bối rối ra ngoài. Giống như cậu đã cảm nhận được trong bức thư trước, nếu Eddie tỏ ra nghi ngờ về những sự kiện tự nhiên này, cậu có thể trở thành đối tượng bị nghi ngờ.

Tuy nhiên, những lời phát ra từ miệng Gerold ngay sau đó lại gây sốc đến nỗi Eddie gần như ước gì mình đã giả vờ không hiểu ý nghĩa của chúng.

"Họ đang cố hạ bầu trời xuống.”

“...”

Biểu cảm của Eddie trở nên cứng rắn hơn khi cậu hiểu ngay những lời đó.

Như thể đó là tất cả những gì cậu ấy cần truyền đạt, Gerold lùi ra sau và hơi cúi đầu.

Rồi cậu ta lập tức quay người và đi thẳng vào bếp, như thể không cần phải quan sát phản ứng của Eddie trước những lời đó.

Như thể đó là nhiệm vụ duy nhất của cậu vậy.

Nhưng Eddie đứng im như đá, không thể cử động.

Cậu cần lấy sữa. Ket sẽ đợi.

Tuy những suy nghĩ đó thoảng qua trong đầu, nhưng cậu không thể nhúc nhích. Những lời vừa nghe không phải là thứ cậu có thể phớt lờ.

Họ đang cố gắng hạ bầu trời xuống.

Họ.

“Họ là ai?”

Nhưng có một điều chắc chắn: "bầu trời" có nghĩa là gì.

Thế giới này là một thế giới giả tưởng chết tiệt với phép thuật và rồng. Và có một vị hoàng đế cai trị đế chế.

Và ở Đế chế Reneva nơi ngài trị vì, hoàng đế được gọi là: Bầu trời

Vậy những từ đó có nghĩa là:

"Họ đang nhắm vào hoàng đế.”

Dĩ nhiên, hoàng đế là người cai trị tối cao, là bầu trời của đế chế. Ai cũng biết điều này. Nhưng vấn đề là "họ" là ai..

Và tại sao "Eddie" lại phải nhận được một báo cáo bí mật như vậy–đó mới là vấn đề.

Eddie không giấu được vẻ mặt bối rối của mình.

Tình trạng của Augustine, Arthur, Boram, Ketron–mọi thứ đã quá sức chịu đựng về mặt tinh thần, và giờ đây lại thêm một vấn đề nặng nề, không thể tránh khỏi nữa.

Eddie há hốc miệng, rồi lại ngậm lại. Nhiều suy nghĩ chồng chéo lên nhau rồi lại biến mất trên khuôn mặt vẫn còn hoang mang của cậu.

Hoàng đế, bọn họ, Augustine, Gerold...

[Tám, hoàn thành]

Và lá thư cậu đã xóa khỏi tâm trí. Lá thư bí ẩn vẫn được cất gọn gàng trong ngăn kéo phòng Eddie cũng hiện lên trong tâm trí.

Lúc đó, cậu mơ hồ nghĩ rằng nhân vật "Eddie" này có lẽ có một số đặc điểm đặc biệt và cứ nghĩ như vậy, nhưng sau khi nghe điều này, cậu lại không dễ dàng bỏ qua.

"Ha."

Hôm nay rốt cuộc là ngày gì? Không, thậm chí còn chẳng phải một ngày. Chỉ mới nửa ngày mà cậu đã không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra rồi.

Bụng cồn cào và tâm trí rối bời đến mức muốn nôn, Eddie vô thức ôm lấy miệng.

Tất nhiên, làm như vậy không khiến cho cái dạ dày khó chịu của cậu đột nhiên cảm thấy dễ chịu hơn.

Eddie vô thức lẩm bẩm với chính mình,

'Eddie'... cậu là người như thế nào?

Tất nhiên, đó là một câu hỏi, không có ai trả lời.

Bình Luận (0)
Comment