Bất chấp tâm trạng bối rối của Eddie, công việc vẫn phải được thực hiện, vì vậy Eddie vẫn bận rộn vào buổi chiều hôm đó.
Bằng cách nào đó, cậu đã có thể làm Ketron bình tĩnh lại, lúc đó tình trạng của cậu ấy khá tệ, giúp cậu ấy nằm xuống giường, vỗ nhẹ vào ngực cậu ấy để giúp dễ ngủ hơn.
“Tôi hy vọng Ket sẽ ngủ trong không gian yên tĩnh, không có ai gây ồn ào để cậu có thể nghỉ ngơi thoải mái.”
“...”
“Ý tôi là không có ai cả."
Cậu không quên nhìn thanh Thánh kiếm với ánh mắt đầy ẩn ý, đề phòng nó có thể nói điều gì đó với Ketron.
Sau khi chắc chắn Ketron đã nhắm mắt, Eddie rời khỏi phòng và gọi Gerold, người đang quét sân đã bị bẩn do sự việc trước đó ở phía trước quán trọ và giải quyết nhiều công việc khác.
“Gerold, chúng ta hãy thử tạo một món mới nhé.”
Họ cần phải làm việc trên thực đơn mới sắp ra mắt.
Gerold không gặp khó khăn gì khi học phiên bản cuối cùng của thực đơn quán trọ mới mà Eddie đã quyết định sau nhiều lần cân nhắc.
Với kỹ năng thủ công tốt và có lẽ là sự trợ giúp của phép thuật, tốc độ của Gerold thật ấn tượng; về cơ bản, cậu ấy đã tự mình làm công việc của mười người.
Nhưng khi nhìn cậu ấy, Eddie cảm thấy có chút tội lỗi hơn là vui mừng.
Quán trọ của Eddie–điều này có thực sự ổn không?
Những suy nghĩ như vậy tự nhiên nảy sinh trong đầu Eddie. Nếu là thời hiện đại, chuyện này đã được báo cáo lên Bộ Lao động rồi.
Eddie là người bắt đầu dự án, nhưng Gerold rõ ràng là người phải làm tất cả những công việc khó khăn. Và xét đến việc cậu ấy đã chuyển lời nhắn từ người có chữ 'E' này hôm nay, cậu ấy dường như cũng đang đóng vai trò là một người liên lạc... Cậu ta đang xử lý khối lượng công việc của bao nhiêu người vậy?
“Xong rồi."
Trong khi Eddie đang chìm đắm trong những suy nghĩ phức tạp, Gerold đã thực hành thực đơn bữa sáng mới một cách hoàn hảo.
"Ồ."
Dù đầu óc có chút bối rối, Eddie vẫn không khỏi trầm trồ khen ngợi. Sợi mì udon bóng bẩy trong nước dùng trong vắt, bên cạnh là cơm trắng, phủ trứng luộc lòng đào, rưới một lượng dầu mè và nước tương vừa đủ.
Cùng với đó là một đĩa salad nhỏ và món thịt được làm từ rau củ và thịt mua trực tiếp từ chợ–cả bữa ăn có sức mạnh kỳ diệu k*ch th*ch sự thèm ăn ngay cả khi Eddie đã ăn rồi.
Đúng như mong đợi, hương vị quen thuộc thực sự có sức mạnh.
Nhưng sự mê hoặc với món ăn trông ngon lành này không kéo dài được lâu. Thay vào đó, nó chỉ làm nhói lên lương tâm yếu ớt của Eddie.
Lương tâm của một ông chủ đã để lại hầu hết công việc–dọn dẹp, rửa bát, nấu nướng, chào đón khách–cho một mình Gerold.
“Ừm… ừm… Gerold"
Eddie gãi mà khi gọi Gerold.
"Vâng."
Đúng với bản tính luôn ngoan ngoãn của mình đối với Eddie, Gerold đáp lại một cách nhỏ nhẹ.
Sau một lúc do dự, cuối cùng Eddie cũng nói chậm lại.
"Gerold, cậu nghĩ gì về tôi?"
Ồ, giờ cậu đã nói thế, cách diễn đạt giống như...
Cảm thấy sắc thái này có vẻ quá kỳ lạ, Eddie định xua tay ngượng ngùng thì Gerold lặng lẽ nhìn cậu và nói,
“Là người hầu, tôi chỉ tuân theo mệnh lệnh, anh không cần phải hỏi ý kiến của tôi.”
Trước câu trả lời bất ngờ này, Eddie đáp lại bằng một tiếng "Hả?" đầy bối rối. Nhưng Gerold tiếp tục như thể phản ứng của Eddie không quan trọng, nói như thể đó là điều tự nhiên nhất.
“Tôi là tay và chân của anh.”
“...”
"Và tôi không phản bội chủ nhân của mình.”
Giọng nói của cậu ấy không hề do dự khi cậu ấy tự nguyện tuyên bố mình là tay chân của Eddie.
“Tôi luôn làm theo ý anh.”
Tôi sẽ đi theo anh, Eddie-nim.
Với những lời cuối cùng đó, Gerold, người hiếm khi nói dài dòng, đã kết thúc bài phát biểu.
Ánh mắt của Eddie trở nên có phần choáng váng.
Trước khi nói về tay và chân, Gerold đã tự gọi mình là người hầu.
Của ai? Của Eddie.
Đúng vậy, giờ cậu mới nghĩ tới điều đó.
Eddie muộn màng nhận ra một sự thật.
Gerold luôn gọi Eddie là "Eddie-nim", dùng kính ngữ cao nhất. Một nhân viên bình thường thường gọi người chủ là “sếp" hoặc nếu dùng tên, có lẽ là "Eddie-ssi".
Nhưng cậu ấy luôn gọi cậu là Eddie-nim. Như thể cậu là chủ nhân mà Gerold phải phục vụ.
Như thể chủ đề không phải là quán trọ, mà là chính “Eddie".
Eddie lúc này mới nhận ra mình đã hiểu lầm nghiêm trọng.
Gerold không chỉ là một nhân viên có năng lực của quán trọ Eddie.
Cậu ta là cấp dưới có năng lực của “Eddie".
Cậu ấy chỉ làm việc cho quán trọ vì Eddie muốn điều hành nó.
Mặc dù có vẻ tầm thường nhưng sự khác biệt này thực sự rất đáng kể.
Eddie nhìn chằm chằm vào người đàn ông tự xưng là người hầu của mình. Tuy vẻ ngoài của cậu ấy có vẻ lạnh lùng, và quả thực có chút gì đó hoài nghi, nhưng Gerold đã trung thành với Eddie ngay từ khi cậu mở mắt ra ở nơi này.
Lần duy nhất cậu ấy phản đối quyết định của Eddie hoặc bày tỏ sự không hài lòng là khi Eddie đưa Ketron vào trong quán trọ.
Ngoài ra, cậu ấy chưa bao giờ phản đối bất kỳ quyết định nào của Eddie hoặc không tỏ ra không hài lòng với những gì được yêu cầu làm.
Khi nhận ra điều này, Eddie đã đưa ra quyết định trong lòng.
"...Gerold."
"Vâng."
“Tôi sẽ thuê một nhân viên mới phụ giúp cậu."
Eddie nói với giọng kiên quyết. Vẻ bối rối hiện rõ trong đôi mắt xanh của Gerold, và cậu ta nghiêng đầu. Như thể cậu ta không thể hiểu nổi tại sao cuộc trò chuyện này lại dẫn đến kết luận như vậy.
Nhưng Eddie thì nghiêm túc.
Nếu Gerold tồn tại vì Eddie–
Khi đó quán trọ cần người quản lý.
Nhưng ngoài điều đó ra, ý nghĩ rằng đây là sự bóc lột nhân công không rời khỏi tâm trí cậu, ngay cả khi Gerold tuyên bố mình là người hầu của Eddie.
Đúng như dự đoán, Gerold gật đầu mà không thắc mắc gì về quyết định của Eddie.
“Tôi sẽ làm và dán tờ rơi.”
Tất nhiên, Eddie chỉ nhận ra sau đó rằng đây cũng chỉ là thêm một nhiệm vụ nữa vào khối lượng công việc của Gerold.
***
Phịch!
Khi Eddie cuối cùng đặt cơ thể mệt mỏi của mình xuống giường thì màn đêm đã buông xuống và bóng tối bao trùm lấy cậu.
Ngay sáng hôm đó, cậu đã nghĩ rằng sự kiện lớn nhất trong ngày sẽ là hoàn thiện thực đơn bữa sáng, nhưng như thể đang chế giễu cậu, những sự kiện có quy mô không thể tưởng tượng nổi đã liên tiếp xảy ra với Eddie.
Sự xuất hiện của Augustine, sự hoảng loạn của Ketron, tin nhắn của E, Hoàng đế, Gerold.
Và, Eddie.
“...”
Eddie thở dài rồi vùi mặt vào gối.
Điều đáng lo ngại nhất chắc chắn là tình trạng bất ổn của Ketron, nhưng điều gây sốc nhất chính là Eddie nguyên bản.
Cậu đã nghĩ đến điều này nhiều lần rồi. "Eddie" trong câu chuyện thực chất là ai?
Chủ một quán trọ tuy khiêm tốn nhưng lại tọa lạc ở một vị trí đắc địa. Không có gia đình đến thăm, và dường như cậu cũng chẳng có bạn bè.
Người duy nhất ở đó là pháp sư Gerold, vì lý do nào đó không rõ, cậu ta đang xử lý những nhiệm vụ nhỏ ở một nơi như thế này.
Và sự thật là anh hùng Thánh kiếm Ketron đã ngã gục ngay trước quán trọ của Eddie.
...Tất cả những điều này chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên thôi sao?
Khi Eddie phát hiện Ketron ngã gục trước quán trọ của mình, cậu đã nghĩ: liệu có sự trùng hợp đáng kinh ngạc như vậy thực sự tồn tại không?
Có lẽ cậu cũng nghĩ mình may mắn.
Nhưng nếu không có điều gì là ngẫu nhiên thì sao?
Sẽ thế nào nếu mọi thứ trên thế giới này, kể cả bản thân cậu, đều bị một thế lực nào đó điều khiển đằng sau?
Nếu như cậu cũng chỉ là một trong những con tốt thì sao?
Nếu vậy, vai trò của "Eddie" trong câu chuyện là gì? Tại sao Lee Jeong-hoon lại chính thức trở thành Eddie?
Càng thắc mắc về điều này, Eddie càng cảm thấy một cảm xúc giống như tội lỗi nhói lên trong lòng.
Kể từ khi bị chiếm hữu, Eddie luôn mang trong lòng một cảm giác tội lỗi.
Như thể cậu đã đánh cắp cuộc đời của 'Eddie'.
Đây có phải là mối lo ngại mà tất cả những người bị chuyển sinh đều có vào một thời điểm nào đó sao, trừ khi họ từng nhập vào cơ thể của một người đã chết?
Hơn nữa, đây là cuộc đời thứ hai của cậu. Vì về cơ bản mỗi người chỉ được ban cho một mạng sống, nên đây cũng là một phần thưởng.
Nhưng nếu phần thưởng đó đến từ người khác thì nó không thể không trở thành gánh nặng cho Eddie, người vốn chỉ là một công dân bình thường.
Mặc dù tất cả những điều này bắt đầu như một sự bất khả kháng ngoài tầm kiểm soát của Eddie, nhưng nếu một thực thể tuyệt đối xuất hiện ngay lúc này và nói, "Ôi, lỗi của ta. Ngươi có thể trả lại cơ thể đó không?", liệu cậu có thể giao lại cơ thể này mà không chút do dự không?
Có lẽ là không. Cậu không còn là Lee Jeong-hoon nữa mà là Eddie.
Eddie thở dài thườn thượt. Thở dài bao nhiêu cũng không đủ. Ngực thắt lại.
Cảm giác này - một cảm giác thất vọng mơ hồ mà cậu chưa từng cảm thấy kể từ lần đầu tiên chấp nhận cái chết và sự chuyển sinh của mình - thật chán nản.
Thôi nào. Vào những lúc như thế này, ngủ là tốt nhất.
Trong sự bất an tột độ đó, Eddie cuộn tròn người và nhắm mắt lại.
Có lẽ vì kiệt sức về mặt tinh thần, Eddie đã ngủ thiếp đi mà thậm chí không hề nhận ra mình đang ngủ, như thể ý thức của cậu đã tắt hẳn.
Cậu đã ngủ bao lâu rồi?
Vào một khoảnh khắc nào đó trong buổi bình minh, Eddie đột nhiên mở mắt. Cậu đã ngủ thiếp đi gần như bất tỉnh, cậu nhìn quanh với vẻ mặt bối rối trong giây lát trước khi nhận ra trong phòng không chỉ có một mình.
Có người đã bước vào phòng cậu trong sự tĩnh lặng của bình minh.