Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 37

“Đây…chẳng phải là sự xúc phạm đến loài mèo sao?"

Sebastian cuối cùng cũng không nhịn được mà càu nhàu. Đó là lời phản đổi thay mặt cho Beth và Natilda, những chú mèo được tận hưởng một buổi chiều thư thái trong vòng tay mẹ cậu ở nhà.

Tuy nhiên, Eddie không hề quan tâm đến lời phản đối của Sebastian mà hỏi điều khác.

"À mà này, giải đấu diễn ra khi nào thế?"

“Cuối tuần tới.”

Sebastian trả lời theo phản xạ, bị cuốn vào mạch trò chuyện của Eddie. Rồi, như nhớ ra điều gì, cậu giật mình.

“Anh sẽ quay về vào ngày hôm sau chứ?”

“Ồ, tôi không chắc lắm.”

Eddie trả lời một cách mơ hồ.

Đấu trường La Mã, nơi diễn ra giải đấu, nằm ở thành phố lân cận Sanderne. Tuy được gọi là thành phố lân cận, nhưng khoảng cách đến đó lại khá xa, phải mất vài giờ đi xe ngựa. Khó có thể đi khứ hồi trong một ngày.

“Tôi không nghĩ điều đó sẽ dễ dàng.”

“Ôi!”

Sebastian cố ôm chặt trái tim mình, rồi nhận ra mình đang đeo găng tay co dãn dính đầy gia vị kim chi. Cậu ta đổi sang vung tay loạn xạ.

“Vậy thì tôi sẽ bị kẹt ở đây một mình với anh ta…! Chuyện này làm tôi phát điên mất!"

Sebastian lẩm bẩm khe khẽ. Dĩ nhiên, giọng nói quá nhỏ để Eddie có thể nghe rõ.

Khi nhắc đến giải đấu, mối lo ngại của Eddie lại nằm ở vấn đề khác.

"Ừm."

Một thành phố lân cận. Phạm vi hoạt động của Eddie vẫn chỉ giới hạn trong khu vực nhà trọ. Nhiều nhất cũng chỉ là đi chợ với Ketron, hoặc ghé thăm công viên gần đó.

Chỉ cần nghĩ đến việc xuất hiện trước đám đông cũng đủ khiến đầu ngón tay Eddie lạnh ngắt.

Nhưng cậu đã hứa sẽ đi xem giải đấu.

Lúc đó, tự dưng lòng can đảm trào dâng? Eddie nghĩ rằng có lẽ lúc đó cậu chẳng suy nghĩ gì nhiều về việc đó cả.

Điều này không ổn.

Nếu chỉ tưởng tượng thôi cũng khiến đầu ngón tay Eddie lạnh ngắt, thì không có cách nào dễ dàng để tham gia một giải đấu đông người.

Vì cậu đi xem giải đấu với Ketron, Ketron sẽ ở bên cạnh Eddie, nhưng liệu điều đó có thực sự đủ không?

Sau khi suy nghĩ một lúc, Eddie quay sang Sebastian và hỏi,

“Gần đây có thư viện nào không?"

“Ừ thì có. Tuy nó vô dụng với dân thường như tôi, những người chẳng biết đọc, nhưng dù sao thì đây cũng là thủ đô mà."

Vì thủ đô có khá nhiều thường dân được gọi là có học thức, nên đương nhiên là có một thư viện. Dĩ nhiên, Sebastian không phải là thường dân có học thức. Cậu chẳng có hứng thú gì với việc học hành.

“Tôi có thể đọc một chút.”

Cậu không hoàn toàn mù chữ. Cậu chỉ không biết những từ khó. Sebastian, thầm nhấn mạnh điều này, liếc nhìn Eddie và hỏi:

"Còn anh thì sao, Eddie? Anh có biết đọc không?"

Eddie gật đầu mà không hề nghi ngờ gì.

“Biết chứ. Tôi cũng viết thực đơn nữa.”

Không hiểu sao Sebastian lại tặc lưỡi khi nghe câu đó.

“Chẳng trách nghe âm giọng giống như quý tộc.”

"Hả? Cậu vừa nói gì?"

“Không… không có gì cả.”

Tuy không giỏi đọc viết, nhưng chắc chắn cậu có thể hiểu được ngôn ngữ cao quý trên thực đơn. Nhưng Sebastian lại giả vờ ngớ ngẩn trước câu hỏi của Eddie.

Có vẻ như Eddie không muốn thể hiện mình là người có nguồn gốc quý tộc, và Sebastian cũng không đến nỗi vô tình chỉ ra điều đó.

Sau một hồi suy nghĩ, Eddie quyết định chắc chắn. Công viên không đông đúc lắm, và ở chợ, Eddie chỉ đi đến những nơi quen thuộc, nên sự căng thẳng cũng dần dịu đi.

Trước khi đến thăm thành phố lân cận, có vẻ như tốt hơn là nên làm quen với việc ở bên ngoài bằng cách ghé thăm những địa điểm khác.

Eddie rời khỏi bếp và tiến lại gần Ketron. Ketron, nãy giờ vẫn đang giết thời gian bằng cách lặng lẽ quan sát Eddie, giờ chỉ nhìn Eddie với vẻ mặt vô cảm.

Nhưng Eddie biết. Cậu cảm thấy như có một cái đuôi vô hình đang vẫy nhẹ, Eddie mỉm cười rạng rỡ.

“Ket, tôi đến thư viện đây.”

Eddie muốn ra ngoài. Ketron biết cậu cần phải nói gì. Dù Ketron im lặng một lúc, nhìn Eddie và suy nghĩ điều gì đó, nhưng chẳng mấy chốc cậu đã đứng dậy.

“Chúng ta cùng đi nhé.”

“Được, cảm ơn cậu”

Chậc. Sebastian, người đã nghe lén cuộc trò chuyện từ bên trong bếp, tặc lưỡi. Eddie đã nói Ketron cũng chỉ là một nhân viên giống như Sebastian. Nhưng cách đối xử lại hoàn toàn khác.

Tất nhiên, Ketron không phải là một nhân viên được trả lương như Sebastian, nhưng dù sao thì sự khác biệt trong cách đối xử vẫn có vẻ quá đáng.

Không giống như Sebastian, Ketron rõ ràng là một chú mèo được ông chủ yêu quý.

Không phải anh ta trông giống mèo nhưng nhờ sự tẩy não của Eddie mấy ngày qua, Sebastian đã nảy sinh những suy nghĩ nửa tin nửa ngờ. Dĩ nhiên, Sebastian là nạn nhân, không hề nhận ra mình là nạn nhân.

“Tôi sẽ quay lại.”

Vì hai người đi chơi cùng nhau không phải chuyện hiếm, Sebastian gật đầu một cách lơ đãng rồi lại tập trung vào bắp cải. Bắp cải, kẻ thù của tôi.

Vì chỉ đến thư viện gần đó, hai người rời khỏi quán trọ mà không chuẩn bị gì nhiều. Khi Eddie đang mân mê cổ áo Ketron, Ketron lặng lẽ nắm lấy tay Eddie.

Dường như cả hai đều không có vẻ gì là ghét bỏ hành động này. Ngược lại, Eddie mỉm cười như thể hài lòng, còn Ketron thì quay mặt đi không nói một lời, mặc dù ngay cả Sebastian cũng nhận ra rằng cậu ta không hề ghét nó.

Trời ơi? Có vẻ như họ thậm chí còn không muốn che giấu nữa.

"Đó không phải là một buổi hẹn hò sao?"

"Sebastian."

"Éc!"

Sebastian, người vẫn lẩm bẩm như thường lệ trong khi làm kim chi, giật mình nhảy dựng lên.

Tất nhiên, giọng nói đột ngột đó rất đáng sợ, nhưng chủ nhân của giọng nói đó lại là người mà chỉ trong vài ngày đã khiến Sebastian rùng mình khi nghe thấy giọng nói của anh ta.

Quả nhiên, đôi mắt xanh lạnh lùng đặc trưng đó đang nhìn xuống Sebastian.

“V-vâng, vâng, có chuyện gì vậy, ngài Gerold?"

“Tôi nghe rồi.”

“Nghe cái gì?"

“Cậu không thể đọc.”

...Làm sao quý ông này biết được chuyện đó?

E- hèm, Sebastian hắng giọng. Không phải là cậu không biết đọc. Nhưng theo bản năng, Sebastian cảm thấy tốt hơn hết là không nên nói ra.

“Ừm, đúng vậy... vậy thì sao?"

“Tôi sẽ bắt cậu đọc.”

"Xin lỗi?"

Không phải là cậu không hiểu ý nghĩa - Gerold sẽ dạy cậu đọc. Nhưng trong lúc bối rối, Sebastian theo phản xạ hỏi lại.

Thường thì mọi người sẽ nói, "Tôi sẽ dạy cậu đọc", phải không? Anh ta nói rằng anh ta "bắt cậu đọc" thì đúng là kiểu nói của Gerold.

Gerold có vẻ mặt nghiêm nghị, như thể anh ta không thể tưởng tượng được rằng có người dưới quyền mình lại không biết đọc. Ừm, học đọc cũng tốt mà, phải không? Sebastian gật đầu, dù hơi miễn cưỡng, nghĩ rằng điều tốt thì vẫn là điều tốt.

Cậu không biết rằng cậu có thể thành thạo đọc chỉ trong vài ngày thông qua nền giáo dục Sparta điên rồ - đây là khoảnh khắc yên bình trước cơn bão đó.

***

Dạo gần đây, Eddie đã trở thành một người khá nổi tiếng.

Khi quán trọ của Eddie trở nên nổi tiếng vì nhiều lý do, thì đương nhiên chủ quán là Eddie cũng trở nên nổi tiếng.

Dù chỉ với vẻ ngoài, Eddie cũng đã nổi tiếng, nhưng Eddie không hề tầm thường chút nào. Vẻ ngoài cao quý ai cũng có thể nhận ra, cộng thêm tính cách hiền lành. Mọi người đồn đoán Eddie chắc hẳn là một quý tộc ẩn dật hoặc là con ngoài giá thú của một gia đình quý tộc nào đó.

Không khó để suy luận. Tóc bạc bạch kim–màu tóc rực rỡ hiếm thấy ngay cả trong giới quý tộc, cùng với vẻ đẹp tuyệt trần chắc hẳn đã được truyền qua nhiều thế hệ, càng làm tăng thêm sức nặng cho những lời đồn đại.

Suy cho cùng, giới quý tộc thường độc quyền mọi thứ quý giá.

Ngoài ra, Eddie còn có tính cách tốt bụng.

Lòng tốt đặc trưng của những người làm trong ngành dịch vụ và nụ cười dịu dàng đó tất nhiên là những yếu tố chính khiến mọi người đánh giá anh ấy một cách tích cực bên cạnh vẻ ngoài hấp dẫn của anh ấy.

Nói tóm lại, anh rất được yêu mến.

“Ôi trời, hình như đây là lần đầu tiên tôi thấy cậu ở đây! Cậu đi đâu vậy, Eddie?"

“Tôi đang tới thư viện.”

“À, tôi hiểu rồi.”

Những người nhận ra cậu đều bắt chuyện. Khi được hỏi đi đâu, Eddie trả lời thành thật. Chẳng có lý do gì phải giấu giếm một việc đơn giản như đi thư viện.

Nhưng cậu lại tạo ra thêm một sự hiểu lầm nữa trong dân chúng.

Thư viện là nơi xa lạ với thường dân. Quả thực, anh ta hẳn là một quý tộc. Anh ta hẳn đến thư viện để học hành. Ai cũng nghĩ vậy.

Ánh mắt của mọi người tự nhiên hướng về người bên cạnh, hay chính xác hơn là về Ketron, người đang nắm chặt tay Eddie.

Ngay cả những người dễ dàng nói chuyện với Eddie cũng không thể làm như vậy giống Ketron.

Trong khi Eddie là một người hàng xóm thân thiện, thì người đàn ông định cư tại quán trọ của Eddie lại không phải là người như vậy.

Trước hết, trước khi xét đến sự thân thiện, anh ta thật đáng sợ.

Không phải vì ngoại hình của anh ta đáng sợ. Mà nếu chỉ xét riêng về ngoại hình, anh ta có nét mặt khá thanh tú.

Tuy màu mắt và màu tóc của anh ta là màu đen thông thường, nhưng có lẽ do khí chất đặc biệt của anh ta, ngay cả những thứ đó cũng toát ra một khí chất sa đọa. Một số người thích anh ta, nói anh ta quyến rũ.

Tuy nhiên, không ai nói điều này với Ketron.

Bởi vì anh ta rất đáng sợ. Hơn nữa, trước đó, ai cũng có thể thấy người đàn ông này... chắc chắn là người yêu của Eddie.

Rõ ràng là người đàn ông sắc sảo, dường như gai góc khắp mọi hướng, đã dịu đi chỉ vì Eddie. Rõ ràng đến nỗi ngay cả người thiếu tế nhị nhất cũng không thể bỏ qua.

Eddie dường như cũng không có ý định che giấu, liên tục nắm tay người đàn ông, nghịch ngợm với anh ta. Anh v**t v* má, xoa bóp tay anh ta. Những cử chỉ âu yếm lộ liễu đến mức không thể không nhận ra.

Đôi khi, mọi người sẽ đỏ mặt vì xấu hổ khi chỉ nhìn hai người họ.

Vì họ quá cởi mở về chuyện này nên tin đồn cũng tự nhiên xuất hiện.

Việc Eddie đang trốn tránh và từ chối địa vị cao quý của mình vì người đàn ông kia, người tình của anh. Chuyện đó cũng chẳng khác gì Sebastian nghĩ.

Tất nhiên, đối với một người đang lẩn tránh, anh sống khá táo bạo ở một vị trí tốt, nhưng tin đồn không đề cập đến những chi tiết như vậy.

Điều chắc chắn là ngay lúc này, hai người vẫn nắm tay nhau thật chặt.

Mọi người xì xào nhưng vẫn im lặng . Eddie, vị quý tộc ẩn giấu, và người đàn ông kia, người tình bí mật của anh ta.

Mọi người thầm đồng ý với nhau sẽ giữ bí mật về người hàng xóm tốt bụng này.

Trong lòng họ có đủ lòng trung thành đến nỗi nếu có người nào thuộc gia đình quý tộc tìm họ hỏi có thấy ai giống Eddie không, họ sẽ giả vờ không biết và nói rằng họ chưa từng thấy một người nào như vậy.

Không ai có thể gỡ rối những lớp hiểu lầm này. Dù sao thì, điều tốt vẫn là điều tốt.

Bình Luận (0)
Comment