Thư viện có kích thước khá ấn tượng.
[Thư viện Quốc gia Thủ đô]
Nhìn tấm biển tên ở lối vào, Eddie gật đầu hiểu ý. Nếu là do quốc gia xây dựng, tất nhiên phải hoành tráng thế này.
Lý do Eddie đến thư viện rất đơn giản.
Cậu cần một lý do chính đáng để ra ngoài, và thư viện hoàn toàn phù hợp với mục đích đó.
Cậu đã nghĩ đó là nơi cậu sẽ phải ghé thăm. Quán trọ không có sách, và cũng chẳng tìm được sách lịch sử nào cả.
Tất nhiên, trong có đề cập ngắn gọn về lịch sử thế giới này. Nhưng nó không giải thích cặn kẽ toàn bộ lịch sử hình thành nên thế giới này. Nội dung đó sẽ chẳng có gì thú vị nếu chỉ xét trong tiểu thuyết.
Nhưng đối với Eddie lúc này, đó là thông tin cần thiết.
Ý nghĩ rằng sẽ thật tốt nếu biết được lịch sử mà tác giả đã tưởng tượng hoặc dựng nên đã xuất hiện trong đầu cậu không lâu sau khi được chuyển sinh đến thế giới này.
Vì vậy, khi cậu nghĩ đến việc nên ghé thăm nơi nào đầu tiên để làm quen với việc ra ngoài, thư viện là nơi đầu tiên cậu nghĩ đến.
Lịch sử của thế giới này sẽ ra sao? Ngay cả tác giả tỉ mỉ cũng không thể tưởng tượng ra toàn bộ lịch sử tạo nên một thế giới, vậy thì thế giới này sẽ lấp đầy những khoảng trống đó bằng cách nào? Cậu tò mò về điều đó.
Vâng, trước sự tò mò đó, cậu nghĩ rằng sẽ tốt hơn nếu tìm hiểu những kiến thức lịch sử cơ bản mà ngay cả những người bình thường cũng có thể biết.
Nếu có một ngày lễ kỷ niệm nào đó mà mọi người đều biết nhưng chỉ có Eddie là không biết thì điều đó có đáng ngờ không?
Ví dụ, người Hàn Quốc sẽ bị nghi ngờ đến mức nào nếu họ không biết về truyền thuyết Vua Dangun! Nếu họ không biết rằng rượu Hàn Quốc có nguồn gốc từ tỏi và ngải cứu, họ sẽ bị nghi ngờ ngay lập tức.
Quả thực, việc chuyển sinh mà không có ký ức là bất tiện.
Ketron đang nhìn quanh nội thất khá gọn gàng của thư viện. Tuy trông cậu ta có vẻ không hợp với sách vở chút nào, nhưng bầu không khí có phần khắc khổ kỳ lạ của Ketron thực ra lại rất hợp với thư viện.
Eddie không hẳn là không quan tâm đến việc loại sách nào sẽ hấp dẫn mình, nhưng vì cậue có mục đích riêng hôm nay, nên sẽ khó mà cùng nhau khám phá. Nuốt nước mắt, Eddie nói:
“Ket, tôi sẽ xem qua phần lịch sử."
Không có nhiều người trong thư viện nên việc ở một mình có vẻ không quá khó khăn.
“Anh ổn chứ?"
Trước câu hỏi của Ketron, Eddie gật đầu tự tin.
“Ừ, cũng không có nhiều người lắm.”
Ketron im lặng một lúc, quan sát nét mặt Eddie. Như thể đang kiểm tra xem anh có đang cố tỏ ra can đảm hay không, nếu có bất kỳ dấu hiệu lo lắng nào cậu sẽ không rời đi.
Eddie mỉm cười.
Sau chuyến thăm của Augustine, Ketron đã thay đổi đôi chút. Chính xác hơn là thái độ của cậu ấy đối với Eddie đã có chút thay đổi. Dĩ nhiên, đó không phải là một sự thay đổi xấu.
Hiện tại, thái độ của cậu ấy đối với Eddie, người gần gũi nhất với cậu, đã thay đổi, nhưng Eddie hy vọng rằng cậu ấy sẽ dần chấp nhận thế giới một lần nữa.
Nhân vật chính của tôi, người hùng của thế giới này. Eddie muốn Ketron quay trở lại vai trò đó.
Eddie xoa đầu Ketron. Vì Ketron cao hơn Eddie rất nhiều, mà Eddie thì đã cao hơn mức trung bình của thế giới này rồi, nên Eddie phải kiễng chân lên mới làm được điều này một cách thoải mái, cậu thực sự muốn làm vậy.
Ánh mắt Ketron lộ vẻ bối rối, như thể đang thắc mắc tại sao lại có cử chỉ đột ngột như vậy.
"Chỉ là, bằng cách nào đó tôi cảm thấy hơi vui một chút.”
Ketron không hiểu tại sao Eddie lại cảm thấy sợ hãi giữa đám đông, và cậu ấy cũng không có ý định hỏi. Nhưng dù vậy, cậu ấy vẫn ở bên Eddie. Điều đó khá đáng yêu.
Và cách cậu ấy không hề phản kháng khi được v**t v* cũng rất dễ thương.
“Lát nữa gặp lại.”
Ketron, sau khi được Eddie xoa đầu, không có hứng thú với lịch sử nên chuyển sang khu vực khác.
Nhìn theo bóng dáng cậu ấy khuất dần, Eddie đi về phía giá sách có ghi chữ 'Lịch sử.’
Khi nhìn vào kệ để sách, nó nhỏ hơn dự kiến, cậu nghiêng đầu tỏ vẻ bối rối.
..Hơn nữa, nó có vẻ hơi trống.
Khi Eddie nhìn xung quanh, cậu nhận thấy chỉ có phần lịch sử là ít và thưa thớt.
Nhìn các khu vực khác như tiểu thuyết, giáo dục và phi tiểu thuyết được lấp đầy kệ, có vẻ như thư viện không hề thiếu sách. Hơn nữa, một thư viện quốc gia chẳng phải nên hỗ trợ nhiều hơn cho loại hình này sao?
Nghiêng đầu một lần nữa, Eddie lướt qua mục 'Lịch sử’ ít ỏi và rút ra một cuốn sách ngẫu nhiên.
“Lịch sử của Lục địa”
Cuốn sách này, chỉ riêng tiêu đề thôi cũng đủ gây buồn ngủ, lại mỏng một cách bất thường đối với một cuốn sách lịch sử.
“…?”
Eddie mở nó ra. Cậu mở ngẫu nhiên một trang giữa để xem cấu trúc của cuốn sách.
Nhưng bên trong cuốn sách không có ghi gì cả.
Chỉ thấy những trang giấy trắng bay phấp phới, Eddie nghiêng đầu khó hiểu. Cái gì thế này, lỗi in ấn à? Mặt sau toàn là màu trắng, chỉ có mấy trang trước hình như có chút nội dung, nên Eddie mở trang đầu ra.
[Huyền thoại lập quốc của vị vua đầu tiên]
Nó chứa đựng huyền thoại về vị vua sáng lập, đã được đề cập trước đó trong
“Đúng vậy, và sau đó... Tôi tò mò về câu chuyện phía sau, điều không được nhắc đến trong tiểu thuyết."
Khi Eddie chuẩn bị kiểm tra mục lục của cuốn sách, lông mày cậu giật giật.
“Cái gì? Sao lại trống rỗng thế này?"
Mục lục chẳng có gì ngoài mục số 1, ‘Huyền thoại lập quốc của vị vua đầu tiên.’ Cái gì vậy? Chẳng phải đây là sách tên là "Lịch sử Lục địa" sao?
Đúng lúc Eddie định kiểm tra lại tựa đề cuốn sách.
Vào lúc đó, một hiện tượng kỳ lạ bắt đầu xuất hiện trước mắt Eddie.
"Hả?"
Cậu cảm thấy những trang sách rung lên. Như thể có một cơn gió mạnh đang thổi. Nhưng bên trong thư viện lại yên tĩnh, không một cơn gió nào đủ mạnh để làm những trang sách động đậy.
Có cửa sổ nào mở không? Nhưng gần đó không có cửa sổ nào để gió có thể lùa vào.
Sau khi nhìn quanh một lúc, Eddie lại nhìn vào cuốn sách và mắt cậu mở to.
"...Hả?"
Mục lục, vốn chỉ có mục số 1, Huyền thoại lập quốc của vị vua đầu tiên, giờ đã được bổ sung tới mục số 10.
Số 2, Sự ra đời của quốc gia. Số 3, Sự khởi đầu của nền nông nghiệp...
Eddie nhanh chóng lật đến giữa cuốn sách.
Những trang giấy trắng tinh giờ đây được lấp đầy bởi nội dung lịch sử dày đặc. Chi tiết về nơi chiến tranh nổ ra, cách biên giới được tái lập, những huyền thoại và truyền thuyết nào đã từng tồn tại - tất cả được sắp xếp chặt chẽ với nhau.
Khi Eddie lật giở các trang sách đến cuối, cậu mới nhận ra rằng cuốn sách cậu đang cầm có vẻ nặng hơn.
"Hả?"
Cuốn sách vốn mỏng manh giờ đã dày như một cuốn bách khoa toàn thư.
“Đây là cái gì vậy?”
Cậu cảm thấy hơi rùng mình, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Cậu không muốn cầm cuốn sách này nữa. Khi cậu ngẩng đầu lên, định đặt cuốn sách trở lại vị trí cũ, ánh mắt Eddie sững lại vì kinh ngạc.
Giống như cuốn sách đột nhiên được lấp đầy, kệ 'Lịch sử’ vốn trống rỗng giờ đây lại được chất đầy những cuốn sách khác.
Lúc đó không khí xung quanh đã ngừng rung động.
Ketron đang đọc một cuốn sách về kỹ thuật bảo dưỡng kiếm. Nó không hẳn là kiến thức cần thiết, nhưng đây là loại sách duy nhất trong thư viện này có thể cung cấp cho cậu bất cứ điều gì hữu ích.
Chính Augustine đã dạy cậu đọc. Nếu không, một người lớn lên trong trại trẻ mồ côi sẽ không thể nào biết đọc được.
"Anh không thể cho chúng tôi những cuốn sách khác dễ hơn sao?"
Ký ức về Arthur, người đã học đọc cùng Augustine, lại hiện về, phàn nàn về những cuốn sách dày và khó đọc mà Augustine đưa cho họ, và về việc Augustine mắng họ, hỏi rằng liệu những người lớn có định học từ sách thiếu nhi không.
"Cậu có thể trở nên vĩ đại nếu con theo đuổi con đường học vấn. Nhưng nếu cậu không biết đọc, cậu sẽ chẳng thể sử dụng được phép thuật."
Augustine đã nói những điều như vậy với Ketron. Nghe người khác khen thông minh thì vui lắm, nhưng cậu chẳng mấy quan tâm.
“Vậy thì anh chỉ nên trở thành một linh mục bình thường thôi.”
“Ồ.... đừng nói những điều khủng khiếp như vậy.”
Cả hai đã cười về chuyện đó.
Khi còn trẻ, cậu quá bận rộn để cố gắng sinh tồn, và khi có đủ thời gian, cậu lại không có hứng thú với việc học.
Sự phù phiếm về mặt trí tuệ, hay bất cứ cái tên nào khác, không phải là sở thích của Ketron. Chính trị, học thuật, lịch sử... là những thứ chẳng liên quan gì đến cậu.
Nhưng lý do cậu đến thư viện cùng Eddie rất đơn giản: vì Eddie muốn vậy.
Eddie không thích ra ngoài một mình. Chính xác hơn, anh ấy sợ điều đó.
Dường như đã có chuyện gì đó xảy ra trong quá khứ, nhưng Ketron không có ý định tò mò cho đến khi Eddie quyết định kể cho cậu nghe. Cũng như Eddie không hề hỏi về quá khứ của cậu.
Hiện tại, việc Eddie chọn cậu thay vì những người khác đã đủ thỏa mãn rồi.
Bộp!
Ketron gập cuốn sách đang đọc lại. Toàn là thông tin cậu đã biết, không có gì đặc biệt mới mẻ.
Eddie đang xem qua phần lịch sử, nên sẽ mất thêm chút thời gian. Dù không hiểu tại sao Eddie lại hứng thú với lịch sử, dù là sở thích hay học tập, Ketron cũng chẳng có lý do gì để ngăn cản nếu Eddie thực sự muốn vậy.
Không có cuốn sách cụ thể nào muốn đọc, Ketron nhắm mắt lại và tập trung suy nghĩ.
Cậu đã quyết định hạ gục Arthur. Đã quyết định không vội vàng, không cần phải suy nghĩ quá nhiều. Hiện tại, cậu dự định làm những gì mình muốn để xoa dịu cảm xúc phức tạp của mình. Cậu có thể từ từ suy nghĩ về những việc cần làm sau đó.
Cậu chưa bao giờ khoanh tay đứng nhìn khi thứ gì đó của mình bị lấy đi. Nếu không có quyết tâm mãnh liệt như vậy, đứa trẻ đã rời khỏi trại trẻ mồ côi kia đã không thể sống sót trên đường phố.
Hơn thế nữa.
Chẳng phải sẽ đặc biệt hơn nếu loại một đối thủ nghĩ rằng họ đã đạt đến đỉnh cao và rớt xuống tận đáy sao?
Giống như Arthur đã làm với cậu.
Vẻ lạnh lùng mà cậu chưa từng thể hiện ra với Eddie hiện rõ trên khuôn mặt Ketron.