“!”
Ketron giật mình ngẩng đầu lên.
Cậu nghe thấy tiếng tim Eddie, thứ mà cậu vẫn luôn chú ý từ lúc bước vào thư viện, đột nhiên đập mạnh hơn. Nó đập mạnh như thể bị thứ gì đó làm giật mình - thình thịch, thình thịch, thình thịch.
Không chút do dự, Ketron ném cuốn sách đang cầm sang một bên và đi về phía giá sách nơi Eddie đang đứng.
Eddie đang đứng ngơ ngác giữa những giá sách, tay cầm một cuốn sách dày.
Ketron có thể nghe thấy tiếng tim anh ấy đập dữ dội, thình thịch, thình thịch, thình thịch –như thể anh ấy đã rất sốc vậy.
Ketron biết cậu cần phải làm gì.
Không chút do dự, cậu kéo Eddie vào lòng. Mặc dù Eddie khá cao và có vóc dáng cân đối, nhưng cậu ấy vẫn thoải mái nằm gọn trong vòng tay rộng mở của Kerron, một thân thể bẩm sinh của một kiếm sĩ.
“...!”
Eddie vùng vẫy một lúc, có lẽ là ngạc nhiên khi đột nhiên bị kéo vào vòng tay, nhưng khi nhận ra đó là Ketron, cậu đã thả lỏng.
“Eddie, có chuyện gì vậy?”
Từ xa, chỉ có Ketron mới nghe thấy, nhưng ở gần thế này, tiếng tim đập thình thịch lại càng rõ ràng hơn. Sự im lặng của thư viện càng khiến tiếng tim anh đập mạnh hơn.
Sau khi im lặng trong vòng tay Ketron một lúc, Eddie gọi cậu bằng giọng nghẹn ngào.
“...Ket."
"Vâng."
“Chỗ này trước đó nhiều sách đến thế này sao?"
Ketron hơi ngẩng đầu lên. Eddie đang đứng giữa những kệ sách có ghi chủ đề lịch sử.
Hỏi xem trước đây nó đã từng chứa nhiều thế này không? Ketron nghiêng đầu vẻ mặt bối rối.
“Đúng vậy. Dù sao thì đó cũng là lịch sử.”
Sách về lịch sử đế quốc, lịch sử lục địa, và nhiều truyền thuyết, thần thoại địa phương khác nhau...tất nhiên góc lịch sử sẽ đầy ắp sách. Đó là điều bình thường.
Cả trước đây và bây giờ.
"Tôi hiểu rồi."
Nhưng giọng nói của anh ta nghe có vẻ mệt mỏi, kiệt sức. Lông mày Ketron nhíu lại lo lắng thoáng qua.
Cậu nhận thấy mồ hôi làm ướt gáy Eddie, cơ thể anh run nhẹ, ngay cả khi đang được Ketron ôm.
Eddie nhẹ nhàng lùi lại, thoát khỏi vòng tay Ketron. Ketron hơi cau mày, tỏ vẻ không hài lòng, nhưng khi Eddie nhìn cậu và lại vùi người vào lòng cậu, nét mặt Ketron vẫn luôn cẩn thận giữ gìn bỗng chùng xuống trong giây lát.
Cậu không ngờ tới điều đó.
Tất nhiên cậu không cảm thấy khó chịu.
Nhẹ nhàng, Ketron lại vòng tay ôm Eddie, giữ chặt anh. Cậu cảm thấy cơn run rẩy của anh dần dịu đi trong vòng tay mình.
Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, không được mời, tâm trí Ketron chợt nhớ lại đêm hôm đó khi cậu nghĩ đến Eddie và mất kiểm soát bản thân—nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó.
....Cậu tự nhủ mình chỉ nghĩ đến Eddie lúc đó vì khuôn mặt khóc lóc ấy đã in sâu vào tâm trí cậu. Chỉ vậy thôi. Chẳng có lý do gì để lôi kéo người đàn ông này vào những h*m m**n th* t*c của mình—không phải ở đây, không phải bây giờ.
Ketron cố tình gạt những suy nghĩ đó ra khỏi đầu. Chẳng khó khăn gì, nhất là khi người trong vòng tay cậu còn quan trọng hơn những điều vớ vẩn đó. Cậu luồn tay qua mái tóc bạc của Eddie, những lọn tóc mềm mại lướt nhẹ qua kẽ tay cậu một cách dễ chịu.
....Anh thậm chí còn giống một con mèo hơn khi như thế này.
Bám chặt lấy cậu như vậy...thật không khó chịu chút nào. Ketron thậm chí còn không biết tại sao.
Ketron không hỏi Eddie tại sao anh lại như vậy.
Người đàn ông này có vẻ vững vàng nhưng đôi khi lại vô cùng bất ổn. Anh trông có vẻ là một người trưởng thành đáng tin cậy nhưng đôi khi lại bất ổn như một đứa trẻ bị bỏ rơi bên cạnh sông. Ketron giờ cũng hiểu điều này.
"E-hèm."
Tiếng ai đó hắng giọng vang lên. Nhìn sang bên cạnh, mọi người trong thư viện đều đang lén lút hưởng ánh mắt về phía hai người. Người phát ra tiếng hắng giọng là thủ thư.
Không phải lúc thích hợp cho việc này. Ketron tặc lưỡi và nói.
“..Chúng ta về nhé?"
Trở về. Như thể việc trở về quán trọ đó là điều tự nhiên khiến cậu cảm thấy hơi lạ lẫm, nhưng đó không phải là cảm giác khó chịu.
Gật! Eddie gật đầu trong khi đầu vẫn vùi vào ngực Ketron.
Nghĩ rằng cảm giác mái tóc mềm mại đung đưa cọ vào người mình cũng không tệ, Ketron nhẹ nhàng v**t v* lưng Eddie, rồi cẩn thận nắm tay anh và kéo anh đi.
***
Trở về từ chuyến đi, Eddie nằm dài trên giường, r*n r*. Cậu không bị ốm, chỉ đang chìm đắm trong suy nghĩ. Có lẽ cậu không nên đến thư viện, cậu thực sự không nên đi.
Có lẽ tốt hơn là không nên biết.
Để được nhắc rằng—một lần nữa—thế giới này chỉ là một cuốn tiểu thuyết.
Eddie thở dài.
Đôi khi cậu tự hỏi liệu thế giới này có thực sự là chính cuốn tiểu thuyết hay không, hay chỉ là một thế giới khác mượn cùng một cốt truyện. Suy cho cùng, cậu đâu có rơi thẳng vào một cuốn sách như mấy nhân vật chính trong anime.
Không... có lẽ đúng là như vậy.
Cậu không biết gì về việc mình bị chuyển sinh như thế nào, và trong thế giới tưởng tượng, sau khi chuyển sinh theo cách kỳ lạ như vậy, không có gì thực sự có thể khiến người ta ngạc nhiên.
Eddie vùi mặt vào gối, thở hắt ra một hơi. Cậu biết tốt nhất là nên quên chuyện này đi, nhưng nói thì dễ hơn làm.
Khi cậu thở dài như thể đã là lần thứ một trăm, thì có tiếng gõ cửa.
“Vào đi.”
Eddie đoán đó là Gerold. Nhưng sau một thoáng im lặng, cánh cửa mở ra, và người đứng đó khiến Eddie mở to måt.
"Ket?"
Là Ketron. Trông cậu ấy như thể không ngờ mình lại bước vào phòng Eddie như thế này, tư thế ngượng ngùng khi cậu ta nhìn vào, cẩn thận liếc nhìn vẻ mặt của Eddie.
Cậu ấy thực sự trông giống một con mèo.
Ketron không nói gì, nhưng Eddie không cần phải tinh ý để hiểu tại sao cậu ấy lại ở đây.
Cậu ấy lo lắng cho cậu phải không?
Eddie chẳng mấy vui vẻ kể từ khi rời khỏi thư viện, và từ đó đến giờ cậu cứ nhốt mình trong phòng. Với thính giác nhạy bén của Ketron, có lẽ cậu đã nghe thấy từng tiếng thở dài nặng nề.
Có lẽ cậu đã làm cậu ấy lo lắng nhiều.
“Ket, lại đây.”
Eddie gọi Ketron lại, người vẫn đứng im ở cửa. Như thể đã chờ đợi câu nói đó từ lâu, Ketron lập tức đóng cửa lại và bước vào trong.
Có lẽ vì căn phòng của Eddie có tông màu sáng nên vẻ ngoài đen tuyền từ đầu đến chân của Ketron trở nên nổi bật.
Mặc dù đã vào trong, Ketron vẫn đứng cạnh cửa như một người nhút nhát, không hề cố gắng tiến lại gần.
“Tôi bảo lại đây.”
Chỉ sau khi Eddie nhắc lại, Ketron mới từ từ tiến lại gần giường Eddie.
Nhìn lên từ tư thế nằm của mình, Eddie mới nhận ra Ketron to lớn đến mức nào theo nhiều cách.
Ừm, có lẽ là điều đó khó có thể xảy ra.
Eddie tiến lại gần cửa sổ và vỗ nhẹ vào chỗ trống bên cạnh mình.
Ketron tỏ vẻ bối rối, rõ ràng hiểu ý nghĩa của cử chỉ đó. Dù đã từng bị từ chối một lần, Eddie vẫn mỉm cười. Như thể cậu biết Ketron sẽ không từ chối lần này.
Eddie đang nằm trên một chiếc giường đủ rộng cho một người đàn ông trưởng thành. Họ sẽ phải chen chúc nhau, nhưng nó không quá nhỏ đến mức hai người không thể nằm cùng một lúc.
Nhưng Ketron vẫn đứng nguyên tại chỗ, không di chuyển.
Cuối cùng, Eddie sử dụng chiêu thức đặc biệt của mình.
"Tôi cảm thấy chán nản.”
Đúng là cậu ấy có chút chán nản với những suy nghĩ của mình, nhưng một nụ cười không thể phủ nhận hiện trên khuôn mặt cậu khi cậu nói những lời đó.
“...”
"Hửm?"
Cậu thậm chí còn chỉ vào khoảng trống bảo cậu ấy nằm xuống. Eddie chắc chắn là còn chỗ trống. Ketron không biết phải từ chối Eddie thế nào.
Thở dài, Ketron cuối cùng cũng tiến lại gần hơn. Eddie cười toe toét, đưa tay kéo cậu xuống.
Nếu Ketron không muốn, dù có kéo mạnh đến đâu cũng không thể xê dịch được một inch nào. Nhưng cậu ấy để mặc cho Eddie mà không hề kháng cự.
Ketron do dự một lúc nhưng cuối cùng cậu cũng nhích người từng chút một cho đến khi nằm sát cạnh Eddie.
“Phù”
Cuối cùng cũng nằm bên cạnh Eddie, Ketron thở ra một hơi dài.
Thật không thoải mái. Giường ở quán trọ của Eddie nhìn chung khá rộng rãi, nhưng với Ketron thì hơi chật ngay cả khi dùng một mình. Dĩ nhiên, khi Eddie ở đó thì cũng chật chội.
Tất nhiên, sự khó chịu về mặt bề ngoài không liên quan đến sự khó chịu của người nằm chung giường.
Không, có một chút khó chịu?
Không hiểu sao Ketron cảm thấy tim mình đập nhanh hơn bình thường.
Về phần Eddie, tình hình của cậu tốt hơn Ketron rất nhiều. Mặc dù cơ thể họ bị ép chặt vào nhau, nhưng cũng không đến nỗi khó chịu lắm.
Thay vào đó, với một bên giường lún sâu, lưng dựa vào tường và cơ thể Ketron phủ lên phía trước, cảm giác như đang ở trong một tổ ấm an toàn, điều này hoàn toàn không khó chịu.
Eddie dịch người để thoải mái tựa đầu vào ngực Ketron.
Cả hai đều im lặng một lúc. Điểm khác biệt là Eddie cảm thấy thoải mái, còn Ketron thì cứng đờ người vì căng thẳng. Tuy nhiên, đó vẫn là một khoảng thời gian yên bình theo cách riêng của nó.