Quán trọ của Eddie dần dần, chậm rãi, bắt đầu thu hút thêm nhiều khách hàng hơn.
Ba người đàn ông đầu tiên nếm thử Mì Gà Cay đã hét lên khi họ thở ra lửa từ miệng—“Gyaaah!” “Lửa địa ngục đang cháy trong miệng tôi!” “Nước! Làm ơn! Tôi sẽ trả bất cứ giá nào!"—nhưng bằng cách nào đó, có lẽ là do tính gây nghiện kỳ lạ của loại gia vị này, họ đã quay lại sau hai ngày.
"Này, cái đó, Mì Gà Cay? Cho tôi lần nữa.”
Lần này, họ thực sự đã đặt hàng đúng.
“Ông chủ, món mà cậu đưa cho chúng tôi hôm qua không có trong thực đơn à?”
“Cái gì thế?"
“Bạn biết đấy, loại sữa đó—Manana hay Banana hay bất cứ loại nào đó."
“À, hôm nay tôi lại đưa cho anh nữa nhé.”
“Cậu không bản nó à?"
“Không, nó không phải để bán.”
Một người đàn ông tỏ ra thất vọng rõ rệt. Tuy nhiên, việc anh ta l**m môi khi được hứa sẽ cho thêm một chai nữa cho thấy anh ta thực sự thích nó.
Ngày hôm đó, những người đàn ông đã phun lửa sau khi ăn Mì gà cay và phá hỏng phòng vệ sinh của quán trọ.
“Lạ thật! Ăn vào thì đau điếng người, nhưng về nhà lại cứ nghĩ đến nó”
“Tôi đã ở trong phòng vệ sinh cả đêm. Vợ tôi rất tức giận."
“Nhưng tôi vẫn muốn ăn nó lần nữa."
Những người đàn ông rời đi và bàn tán về việc mọi chuyện kỳ lạ như thế nào.
Bất kể những người đó có lan truyền tin đồn hay không, mọi người bắt đầu kéo đến quán trọ của Eddie, tò mò về món ăn mới có vị cay nồng nhưng lại có hương vị lạ lùng này.
Hầu hết bọn họ đều thở ra lửa và gào thét trong đau đớn. Một số thề sẽ không bao giờ ăn nó nữa, nhưng rất nhiều người lại nghiện cái hương vị kỳ lạ đó đến mức không thể chịu đựng nổi.
Cùng với mì, các món ăn khác như cá chiên - kết hợp tốt với vị cay - cũng bắt đầu bán chạy hơn.
Nhưng điều thực sự khiến mọi người chú ý chính là sữa chuối mà Eddie phát cho mọi khách hàng. Thậm chí có người còn đến chỉ để mua món đó.
Cậu nhận được vô số lời yêu cầu bán sản phẩm này, nhưng Eddie đều kiên quyết lắc đầu.
Hoàn toàn không. Đó chỉ là mồi nhử thôi.
Tuy nhiên, ngay cả thực đơn đặc biệt mới tưởng chừng như thành công của quán trọ cuối cùng cũng sa sút. Không phải vì nó mất đi sức hút hay không còn là chủ đề nóng hổi nữa.
“Nhóm anh hùng cuối cùng cũng trở lại vào ngày kia.”
Trong khi chậm rãi nhấm nháp Mì gà cay - quá cay để có thể ăn hết một lần - một vài người đàn ông trò chuyện trong tầm tai Eddie.
“Tôi đã chờ đợi quá lâu rồi.”
“Tất cả các cửa hàng hoa trong kinh đô đều đã bán hết. Nghe nói Hoàng đế đã ra lệnh cho họ phải chi hết mức cho cuộc diễu hành.”
“Họ cũng sẽ ném những đồng bạc nữa. Lũ trẻ trong khu phố đang phát điên lên đấy.”
“Anh nghĩ chỉ có trẻ con thôi sao?"
Họ cười và nói về điều đó với vẻ mặt tươi sáng, vô tư, hoàn toàn không lo lắng.
"À."
Từ cuộc trò chuyện đó, Eddie đã nhận ra một điều.
Không có gì ngạc nhiên khi số lượng khách lưu trú lại tăng lên một cách kỳ lạ như vậy.
Không phải là những du khách quen ở gần đó đã ngừng đến mà là nhờ lễ hội lớn sắp tới và cuộc diễu hành mừng nhóm Anh hùng trở về, số lượng khách du lịch đến thăm Đế chế đã tăng lên và tất nhiên, lượng khách lưu trú qua đêm tại quán trọ cũng tăng theo.
Tất nhiên, du khách từ xa sẽ không mấy hứng thú với món mì cay mới nổi tiếng của quán trọ, nên món Mì gà cay đã tạm thời bị mất vị trí.
"Ừm."
Vậy là tất cả những yêu cầu đặt chỗ dồn dập từ tuần trước đều là vì cuộc diễu hành. Tôi cứ tưởng mọi người chỉ đang cổ phá nhà vệ sinh ở đây chứ không phải ở nhà.
Vì quán trọ của Eddie không tăng giá vào mùa cao điểm nên đây là địa điểm lý tưởng cho khách du lịch.
Đồ ăn không có gì đặc biệt, nhưng đối với những người chỉ cần một nơi sạch sẽ để ở thì nhà trọ Eddie có vị trí tốt và giá cả phải chăng—là lựa chọn lý tưởng.
Và chủ quán trọ tuyệt vời đó đang ngồi ở quầy, gõ bàn với vẻ mặt khá nghiêm túc.
“Tôi nên làm gì đây?”
Liệu cậu có hối hận vì đã không tăng giá không? Hay đang phân vân liệu có nên tung ra một món ăn mới để tận dụng làn sóng du khách này không? Không. Không phải vậy.
Vấn đề là cậu đã quá mải mê điều hành doanh nghiệp đến nỗi quên mất rằng mình đang ở trong một cuốn tiểu thuyết giả tưởng.
Cái kết của lại hiện về trong tâm trí Eddie.
Cuộc diễu hành chào đón sự trở lại của Người hùng, và nhân vật chính Ketron, bị tổn thương và phản bội, nhìn theo với nỗi đau đớn trong tim.
Dựa vào tường quán trọ, cậu nhắm mắt lại trong đau đớn—và cuốn tiểu thuyết kết thúc khi cậu mở mắt ra lần nữa, hoàn toàn bị bóng tối nhấn chìm, thề sẽ phá hủy mọi thứ.
Màn đen bao phủ.
"Ư…."
Eddie nhăn mặt, tỏ vẻ bồn chồn.
Ketron là một thiên tài. Không phải thiên tài tầm thường—một thần đồng trăm năm mới có một. Sinh ra với nguồn năng lượng mana phi thường, cậu ta đứng trên đỉnh cao của cả phép thuật lẫn kiếm thuật. Một nhân vật chính siêu phàm trong số những nhân vật chính siêu phàm.
Cậu ấy còn trẻ. Năm nay mới hai mươi tuổi. Ngoài vẻ ngoài hơi nghiêm nghị và cộc lốc, tiểu thuyết còn miêu tả cậu ấy đẹp trai như thiên thần, toát lên vẻ hào quang rực rỡ.
Tóc đen, mắt đen và một kiếm sĩ thần đồng thầm lặng. Một bối cảnh cổ điển và đẹp đẽ.
Nhưng có lẽ vì bối cảnh đó, Ketron chưa bao giờ có một cốt truyện lãng mạn phụ nào. Eddie, vốn không ưa truyện harem, đã rất hài lòng với điều đó, mặc dù cậu vẫn muốn có một nữ chính duy nhất. Ứng cử viên sáng giá nhất là thánh nữ Layla—nhưng xét đến cái kết, chuyện tình cảm là điều không thể.
Không, đó không phải là vấn đề. Vấn đề là Ketron bị hắc hóa.
Cậu ta là một nhân vật chính chính trực và công bằng. Không giống như xu hướng của những phản anh hùng xám xịt về mặt đạo đức hay công lý, là một câu chuyện giả tưởng khá truyền thống, với sự chính trực của Ketron đóng vai trò là logic cốt lõi của phần lớn câu chuyện.
Chắc chắn, cậu ấy có những khoảnh khắc vô cảm hoặc tàn bạo - có thể là để thuận tiện cho cốt truyện - nhưng về cơ bản, cậu ấy là người công bằng.
Nhưng rồi cậu ấy lại hắc hóa.
Tác giả, có lẽ vẫn còn chút lương tâm, đã đưa ra một gợi ý nhỏ trong văn bản: rằng nếu có điều gì đó xảy ra khiến Ketron lại in sâu vào ký ức của mọi người, có lẽ mọi người sẽ lại nhớ đến cậu ấy. Nhưng câu chuyện kết thúc mà không hề xác nhận liệu đó có phải là sự thật hay không.
Hắc hóa của Ketron.
Đó là một cụm từ không phù hợp đến mức khiến Eddie cảm thấy tuyệt vọng.
Chuyện gì sẽ xảy ra nếu một nhân vật chính với chỉ số cao ngất ngưởng bỗng trở nên thù hận? Nếu nhân vật cao lớn đó quyết tâm trả thù những người đồng đội cũ và Đế chế thì sao?
Đối với Eddie - người muốn sống một cuộc sống thứ hai yên bình và ổn định - khả năng đó thật đáng sợ. Cậu muốn ngăn chặn điều đó. Nhưng bằng cách nào?
Nhờ đặc quyền chuyển sinh, cậu chỉ có một cơ thể khỏe mạnh, một quán trọ và một cửa hàng tiện lợi dưới tầng hầm. Cậu không phải là người có năng lực đặc biệt nào cả.
Kể cả khi cậu cố vạch trần những kẻ chiếm công của Anh hùng, liệu có bao nhiêu người tin cậu? Ketron bị lãng quên, và bọn họ được ca ngợi là vị cứu tinh của lục địa.
Cậu muốn gặp Ketron—nhưng không thể. Cuốn tiểu thuyết không đủ tử tế để cung cấp những chi tiết như vậy. Nó không hề nói Ketron đã vào Đế chế bằng cách nào, cậu ấy xem diễu hành ở đâu, hay cậu ấy dựa vào bức tường nào của quán trọ.
Kể cả Eddie có tìm thấy cậu ấy, cậu có thể nói gì? Chẳng phải trông rất đáng ngờ sao? Mọi người đều đã quên Ketron rồi. Nếu một chủ quán trọ vô danh nào đó đột nhiên xuất hiện và tuyên bố mình biết sự thật...
“Trời ạ, vấn đề này nối tiếp vấn đề khác."
Eddie gãi má. Sự lạc quan vô bờ bến của cậu thường là một điểm mạnh, nhưng nó chẳng giúp ích gì trong trường hợp này. Chẳng có giải pháp rõ ràng nào cả.
Ngay khi quán trọ của cậu cuối cùng cũng hoạt động trở lại, một mối đe dọa to lớn như ngọn núi mà cậu cố quên đi đột nhiên lại xuất hiện trở lại.
Cậu phải làm gì đó.
Cậu không thể chỉ ngồi yên và nhìn nhân vật chính hắc hóa. Eddie chìm vào suy nghĩ sâu xa.
Cậu chỉ biết Ketron sẽ ở đâu đó trong kinh đô, xem diễu hành. Không còn lựa chọn nào khác, cậu chỉ có thể suy nghĩ thật kỹ.
Và quả nhiên, hai ngày đã trôi qua trong chớp mắt. Ngày diễu hành đã đến.
***
Ngày hôm đó, Eddie không thể ngủ được vì tiếng ồn bên ngoài.
Ngay cả trước khi bình minh ló dạng, đường phố đã ồn ào. Nửa tỉnh nửa mê, cậu hé mắt nhìn qua rèm cửa và thấy một biển người.
Họ đã chọn những vị trí tốt để xem cuộc diễu hành từ sớm.
Mặc dù đang là mùa thu và cái lạnh buốt giá của buổi sáng sớm nhưng điều đó không thể làm giảm đi sự phấn khích của mọi người.
Các tuyến đường diễu hành đã được dọn sạch, mọi người đều cầm một giỏ hoa, khuôn mặt tràn đầy niềm vui và sự mong đợi.
Vậy mà người đàn ông đã hy sinh tất cả để có được những khuôn mặt tươi cười ấy giờ đây lại bị tổn thương, bị lãng quên, ở đâu đó trong Đế chế này, đang chứng kiến cảnh tượng tương tự diễn ra.
Với một tiếng thở dài sâu lắng và phức tạp, Eddie đứng dậy. Cậu sẽ không ngủ lại nữa.
Đã lâu lắm rồi cậu chưa ra ngoài. Mà nói "lâu lắm" thì cũng hơi ngớ ngẩn khi cậu chỉ đi dạo vài vòng quanh quảng trường nơi quán trọ tọa lạc.
Cậu vẫn chưa hoàn toàn thích nghi với Đế chế này - hay đúng hơn là thế giới này. Ý nghĩ phải ra ngoài một mình khiến cậu cảm thấy nặng nề.
Đối với Eddie, người đã sống như thể quán trọ là cả thế giới, chuyến đi chơi này đòi hỏi phải có sự chuẩn bị về mặt tinh thần.
Cậu rửa mặt, chải lại tóc và chọn một bộ đồ tử tế từ tủ quần áo.
Người đàn ông trong gương vẫn còn xa lạ. Eddie lặng lẽ vuốt mái tóc bạc, chuẩn bị xong xuôi rồi bước ra ngoài. Ketron chắc hắn đã ở bên trong Đế chế rồi.
Vấn đề thực sự là Eddie không biết chính xác khi nào Ketron sẽ hắc hóa.
Cuộc diễu hành diễn ra suốt buổi sáng, nhưng dù có cố gắng nhớ lại thế nào, cậu cũng không thể nhớ ra bất kỳ chi tiết nào trong tiểu thuyết về địa điểm hoặc thời điểm Ketron xem cuộc diễu hành.
Không địa điểm. Không thời gian.
Cậu chỉ cần đi bộ khắp thành phố thôi.
Nhờ tất cả khách khứa đã đến xem cuộc diễu hành, quán trọ trở nên vắng vẻ hơn so với lúc Eddie mới đến.
Với cuộc diễu hành đang diễn ra và nhóm Anh hùng nổi tiếng đang ở trước mắt, ai mà muốn ở lì trong nhà chứ? Đây quả là một cảnh tượng hiếm có khó tìm.
Thêm vào đó, Hoàng đế sẽ đích thân tung những đồng bạc - không ai ở lại và ăn mì cả.
“Gerold, tôi sẽ đi xem cuộc diễu hành một chút.”
Eddie, người thường ít khi ra khỏi quán trọ như một kẻ ẩn dật, cuối cùng cũng có được lý do hoàn hảo.
Gerold có vẻ không mấy hứng thú với cuộc diễu hành. Cậu chỉ gật đầu trong khi tiếp tục dọn dẹp quán trọ.
Tôi biết nói gì nếu tìm thấy cậu ấy đây? Hình như không có hình minh họa nào về Ketron. Liệu tôi có nhận ra cậu ấy không? Làm sao tôi có thể thuyết phục cậu ấy đừng sa vào bóng tối nữa?
Với những suy nghĩ đó, Eddie bước ra ngoài —và ngay lập tức suýt vấp phải thứ gì đó.
"Ối!"
Eddie, vừa kịp chạm vào khung cửa để tránh cú ngã
“Phù! Suýt nữa thì!”
Ai lại để khúc gỗ ở đây? Ai lại vứt đồ trước quán trọ của người khác thế?
Khi Eddie quay lại để xem đó là gì, một vật gì đó đen lớn xuất hiện trong tầm nhìn của cậu.
Không mất nhiều thời gian để nhận ra đó là một chiếc áo choàng - phủ lên toàn bộ cơ thể của ai đó.
Sau đó là mái tóc đen nhánh hấp thụ toàn bộ ánh sáng.
Chiếc áo choàng đen dường như hoàn toàn phù hợp với mái tóc đó khiến người đàn ông trở thành một bóng đen to lớn, đen tối.
Anh ta mang theo một vật gì đó dài và to, được bọc trong vải, buộc sau lưng. Lớn đến nỗi áo choàng cũng không che nổi.
Tóc đen, áo choàng đen, mắt nhắm nghiền—nhưng khuôn mặt xinh đẹp đến mức không thể che giấu, dù chỉ là như vậy. Một khuôn mặt đẫm lệ.
Bất cứ ai đã đọc đều sẽ nhận ra người đàn ông đó. Người anh hùng bi thảm bị lãng quên—Ketron.
Phải là cậu ấy thôi.
Eddie ngay lập tức nhớ lại cảnh cuối của cuốn tiểu thuyết.
[Anh hùng Ketron gục xuống dựa vào tường một quán trọ. Anh vừa tận mắt chứng kiến cảnh đồng đội cũ phản bội. Nước mắt lăn dài trên má. Anh nhắm mắt, run rẩy trong đau khổ, quyết tâm hủy diệt tất cả.
Và khi anh mở chúng ra lần nữa, chúng bùng cháy với ngọn lửa báo thù.]
Bức tường quán trọ. Cậu ta dựa lưng vào bức tường quán trọ...
Khi nhận ra điều đó, Eddie vô cùng kinh ngạc.
...Khoan đã. Quán trọ đó là quán trọ của tôi sao?!