Tệ hơn nữa, chuyện đó xảy ra ngay lúc cậu đang giữ má Ketron bằng cả hai tay, đến nỗi mắt họ chạm nhau trong khi cơ thể họ gần như áp sát nhau.
Khuôn mặt của Eddie trong giây lát cứng đờ như thể quên mất cách biểu lộ cảm xúc.
Cậu nên thể hiện biểu cảm như thế nào?
Eddie thoáng nghĩ vậy. Cậu không biết nên làm thế nào.
Ketron, má vẫn bị Eddie nắm chặt, vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng thường ngày, trong khi chỉ có Eddie là bối rối, hoang mang, và im lặng kéo dài.
Vì Eddie chiếm hơn 80% nội dung cuộc trò chuyện giữa hai người nên xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh khi Eddie im miệng.
Chỉ có tiếng nước nhỏ giọt ở đâu đó phá vỡ sự im lặng, và không hiểu sao Eddie lại cảm thấy tai mình nóng lên.
Ngay cả bản thân cậu cũng không biết tại sao.
Có điều gì đó kỳ lạ đã xảy ra trước đó.
Ánh mắt của Ketron cũng mang theo một cảm giác kỳ lạ, khác hẳn thường ngày, như thể không chỉ mình Eddie nghĩ vậy. Một ánh mắt có phần lưu luyến và dính nhớp.
Hơn nữa, không hiểu sao cậu lại có cảm giác như cậu ta chỉ nhìn chằm chằm vào một điểm duy nhất.
Nhìn ánh mắt đó, Eddie nhận ra một điều.
Môi. Ketron đang nhìn chằm chằm vào môi của cậu.
Môi ư? Tại sao lại là môi của tôi?
Khi Eddie suy ngẫm về câu hỏi đó, vẫn không thể thoát khỏi sự ngượng ngùng khi nhìn chằm chằm vào nhau, cậu định mở miệng nói ra điều gì đó thì.
Cạch!
Cửa phòng tắm mở ra.
Vì Ketron quay lưng về phía cửa ra vào nên Eddie, người đang đối mặt phía cửa, đã nhìn thấy một người lạ mặt bước vào phòng tắm.
Lại thêm một vị khách nữa vào tắm. Người đàn ông say khướt, loạng choạng bước vào, và Eddie thấy anh ta giật mình khi thấy hai người đàn ông lạ mặt dính chặt lấy nhau.
"Ồ!!”
Sau đó anh ta phát ra một tiếng động lạ.
À, đúng rồi. Cậu quên mất, đây đâu phải phòng tắm riêng. Chẳng phải đây là phòng tắm công cộng mà bất kỳ khách nam nào cũng có thể vào sao?
Eddie nghĩ tốt nhất là nên lờ nhau và nhanh chóng rửa mặt rồi rời đi, nhưng người kia có vẻ không nghĩ như vậy.
Dù đang nghĩ gì thì khuôn mặt của vị khách cũng đỏ bừng và trông rất bối rối.
“Ồ, ừm... T, tôi thực sự xin lỗi!"
Sau đó, anh ta đột nhiên hét lên rồi đóng sầm cửa lại và bỏ chạy.
Eddie chớp mắt ngơ ngác.
"...Hả?"
Eddie phát ra âm thanh ngớ ngẩn, nhưng người đàn ông đã chạy biến sau cánh cửa.
***
Sau đó, cậu nhanh chóng tắm rửa rồi đi ra trong trạng thái choáng váng, khi trời đã tối đen như mực.
Có lẽ là do tòa nhà bằng gỗ hay vì quán trọ này đặc biệt nên tiếng ồn ào của những kẻ say xin từ quán rượu ở tầng dưới có thể nghe thấy khá rõ ở tầng trên, nên đây không phải là nơi lý tưởng để trọ qua đêm.
Nhưng Eddie lại hoan nghênh tiếng ồn đó.
Cậu nghĩ rằng nếu không có điều đó, căn phòng sẽ khá ngượng ngùng vì sự im lặng.
Sự im lặng kỳ lạ giữa Eddie và Ketron xảy ra sau khi tắm.
Không, nói chính xác hơn, không giống như mục đích ban đầu là tắm rửa thoải mái rồi ra ngoài, họ chỉ xối nước qua loa sẽ rồi nhanh chóng rời khỏi, nên thậm chí không thể gọi là tắm được.
Nghĩ lại thì, tại sao người đó lại đột nhiên xin lỗi và bỏ đi?
Câu hỏi về vị khách bước vào lúc họ đang rửa mặt thoáng qua trong đầu Eddie, nhưng cậu nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ đó. Giờ thì đó không còn là vấn đề nữa.
Vấn đề ở đây là sự im lặng này. Sự im lặng tinh tế và vô cùng ngượng ngùng đang bao trùm giữa Eddie và Ketron.
Eddie phát điên vì cậu không thể nói gì, mặc dù bình thường cậu vẫn cố gắng nói chuyện, nhưng giờ thì không thể cố mở miệng, nên vô tình cậu im lặng.
Không, tại sao chuyện này lại xảy ra.
Nếu biết trước như thế này, lẽ ra bọn họ không nên tắm chung! Vấn đề thực sự bắt đầu từ đâu?
Từ nãy đến giờ cậu vẫn không hiểu nổi mình. Tắm thì có gì to tát chứ! Cậu tắm rất nghiêm túc, chẳng có gì, thì vấn đề là gì chứ!
Tất nhiên, cậu không thể tìm ra câu trả lời bằng cách tự hỏi mình.
Eddie vùi mặt vào chiếc gối thô ráp, r*n r*, thậm chí còn không nhận ra chiếc gối không được sạch sẽ cho lắm.
Sau khi tắm xong, Eddie dạy Ketron cách thoa kem dưỡng da, cứng ngắt như một con rô-bốt thiếu dầu.
Ban đầu, cậu sẽ cảm thấy tự hào và nói chuyện với Ketron về những chuyện vặt vãnh, rồi ngủ quên trong lúc trò chuyện, nhưng giờ cậu không làm vậy nữa, nên thời gian chẳng trôi qua chút nào.
Thực tế là trên thế giới này không có điện thoại thông minh, không có TV và không có việc gì để làm vào ban đêm cũng là một vấn đề.
Khi đêm đến, bạn phải tắt đèn và ngủ.
Đặc biệt là vì quán trọ này không có đèn ma thuật lắp đặt trong mỗi phòng như quán trọ của Eddie, và nguồn sáng duy nhất họ có thể trông cậy vào là những ngọn nến được thắp sáng, nên xung quanh đều tối om.
Nếu họ không muốn nói chuyện thì hầu như không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngủ.
Ông Han Seok-bong, ông có cảm thấy như vậy không?
Eddie, người đang nghĩ đến một điều hoàn toàn khác, ngọ nguậy đôi chân trên chiếc giường mà cậu đang nằm.
Ha...
Cuối cùng, Eddie thở dài, quay sang nhìn Ketron, người đang đánh bóng Thánh kiếm ở góc phòng.
Cho dù Ketron nhận ra Eddie đột nhiên trở nên ngượng ngùng hay không thì cậu ấy cũng đang làm việc riêng của mình ở góc phòng, cũng im lặng như Eddie, vì Eddie không nói chuyện với cậu ấy như thường lệ.
"Ket."
"Vâng"
Ketron trả lời ngay lập tức như thể cậu ta đang đợi Eddie gọi mình.
“Chúng ta ngủ thôi.”
Không có gì đặc biệt, nhưng đó là một từ đòi hỏi Eddie phải can đảm lắm mới thốt ra được. Ketron quay sang nhìn Eddie.
Khác với thường lệ, căn phòng tối om, nên không thể nhìn rõ biểu cảm của cậu ấy.
"Vâng."
Ketron đáp, dựa Thánh kiếm vào tường, tắt ngọn nến gần đó và tiến lại gần.
Cậu ấy mặc quần áo mỏng sau khi tắm, có mùi kem dưỡng da mà Eddie dùng, không giống như thường lệ.
Khi Eddie nằm xuống gần cửa sổ, giống như cậu đã từng làm ở quán trọ của mình, Ketron nhìn xuống cậu một lúc rồi từ từ trèo lên giường và nằm xuống. Chỉ trong nháy mắt, chiếc giường đã chật chội, và Eddie ở trong tư thế như thể bị kẹt giữa bức tường và Ketron.
Tất nhiên, lúc đó và bây giờ, Eddie vẫn cảm thấy thoải mái như thể đang ở trong tổ ấm.
Vấn đề là chiếc giường này nhỏ hơn giường của Eddie một chút, và nếu cậu không thể thu nhỏ cơ thể mình thì chỉ có một thứ cậu có thể thu nhỏ.
Eddie do dự một lúc, rồi ngọ nguậy và chui vào vòng tay Ketron.
“Chật quá, không còn cách nào khác"
Cơ thể Ketron giật mạnh, nhưng Eddie hiểu rằng việc ngạc nhiên trước sự tiếp xúc thân mật đột ngột này là điều tự nhiên.
Vì không thể nhìn thấy biểu cảm và việc giữ im lặng vì phải ngủ là điều tự nhiên nên cậu cảm thấy khá thoải mái khi nằm như thế này.
"Ket, chúc ngủ ngon.”
Ketron không trả lời, nhưng không biết là vì cậu đã nằm trong bóng tối suốt hay vì cậu đã hoạt động cả ngày, di chuyển và đi lại khắp nơi, mặc dù chỉ là thành phố bên cạnh, nhưng cơn buồn ngủ ập đến và Eddie nhắm chặt đôi mắt mơ màng của mình lại.
Cái ôm của Ketron thật ấm áp và thoải mái, ngoại trừ sự ngượng ngùng lúc nãy.
Eddie, người đang gào thét trong lòng về cách ngủ và sự vụng về của mình, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu.
“...”
Chỉ khi chắc chắn rằng Eddie đã ngủ hoàn toàn, Ketron mới thở ra cậu đã nín suốt nãy giờ.
Tất nhiên rồi, cậu cảm thấy một sự rung động kỳ lạ trong tim khi đi bộ cùng Eddie cả ngày, nhưng đặc biệt là kể từ khi vào phòng tắm cùng Eddie, tim cậu đập thình thịch lạ thường và cậu cảm thấy một phản ứng vật lý không rõ ràng.
Ketron không thể nói chính xác đó là gì, nhưng vì lý do nào đó, cậu đã luôn cảnh giác cao độ từ lâu, nghĩ rằng Eddie sẽ không phát hiện ra.
Eddie, người không mấy nhạy bén, dường như không nhận thấy điều gì, nhưng đó lại là điều may mắn cho Ketron.
Ketron nhắm rồi mở mắt nhìn Eddie, người đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Ngực cậu đập thình thịch. Tim rung động.
Cảm giác này thật lạ lẫm, nhưng cũng không đến nỗi tệ. Nếu phải nói thì nó khá tốt.
Ketron lặng lẽ nhắm mắt lại. Không phải để ngủ, mà là để sắp xếp lại suy nghĩ.
Cậu nghĩ đến chuyện trước đó.
Khi Eddie gội đầu, khi Eddie rửa mặt, khi anh mỉm cười và ôm má cậu, khi ánh mắt cậu hướng về đôi môi Eddie.
Tại sao cậu không thể lấy lại bình tĩnh trước những cảm xúc đang nhảy múa và khuấy động như sóng mỗi lần như vậy.
Tại sao tim cậu lại đập thình thịch như thể sắp nhảy ra khỏi lồng ngực khi Eddie trong lòng ngực cậu?
Lý do gì? Tại sao?
Ketron biết cảm giác hiện tại của mình như thế nào. Đó là cảm giác cậu đã từng trải qua trước đây.
Cảm giác trằn trọc không ngủ được, buồn nôn và cảm giác như có thứ gì đó nóng hổi đang trào lên và làm đầy lồng ngực một cách ngột ngạt.
Cảm giác đó tương tự như lúc cậu không chịu nổi và giải tỏa h*m m**n trong phòng tắm.
"Ket."
Giọng nói của Eddie, gọi Ketron một cách trìu mến, vang vọng trong đầu.
"Ket..."
Nhưng giọng nói đó có vẻ uể oải và nặng nề hơn bình thường.
"Haa..."
Ketron hít một hơi thật sâu. Hơi thở ấy nóng đến lạ thường. Ngay khi nhận ra điều đó, Ketron phải cố gắng ngăn chặn mọi suy nghĩ.
Bởi vì cậu không còn ở một mình trong phòng như lúc trước nữa. Đây không phải là quán trọ của Eddie với phòng tắm riêng trong mỗi phòng. Cậu phải chịu đựng vì đây không phải là nơi cậu có thể tự do thỏa mãn d*c v*ng và lặng lẽ như lúc trước.
Người ta nói rằng những thói quen thường có muộn thì khó bỏ nhất và Ketron cảm thấy như mình sắp chết vì phản ứng của cơ thể đột nhiên muốn được cảm nhận những va chạm thể xác thô sơ một cách trắng trợn.
Hơn nữa, tại sao Eddie lại là người xuất hiện trong tâm trí cậu vào những lúc thế này? Nghĩ đến một người tốt bụng như vậy, vừa chăm sóc vừa an ủi Ketron, chẳng phải là một tội lỗi sao?
Nhưng dù biết đó là tội lỗi, tại sao mỗi lần nhìn Eddie, cậu vẫn cứ muốn vươn tay ra? Để chạm vào mái tóc bạc óng ả ấy, để đưa tay lên đôi má mềm mại, để đặt ngón tay lên đôi môi căng mọng ấy. Liệu người này có cắn vào ngón tay ấy bằng đôi môi ấy không?
Không, không thể nào. Anh ấy chắc chắn sẽ nhìn Ketron với vẻ mặt hoang mang. Ket? Có chuyện gì vậy? Anh ấy sẽ hỏi bằng giọng khó hiểu.
Mà trước hết, tại sao cậu lại tưởng tượng ra điều đó? Nếu đôi môi đó cắn vào ngón tay cậu thì sao? Cậu sẽ làm gì? Chuyện gì xảy ra tiếp theo?
Ketron không hiểu tại sao dạo này cơ thể mình lại phản ứng thế này. Nhưng có một điều chắc chắn.
Đêm nay cậu không thể ngủ được.