Ngày hôm sau, Eddie lại cảm thấy thoải mái khi ở bên Ketron, như thể sự ngượng ngùng tối qua chưa từng xảy ra. Điều đó có nghĩa là cậu đã trở lại là chính mình như thường lệ.
Ketron vẫn không phản ứng nhiều nên Eddie tạm kết luận rằng đó chỉ là sự khó chịu và ảo tưởng của chính mình.
Có thể cậu ấy nghĩ rằng đó chỉ là một trong những trò đùa của cậu.
"Ồ..."
Eddie nhìn ra ngoài cửa sổ quán trọ và cảm thấy một cảm giác déjà vu kỳ lạ. Có lẽ vì quán trọ nằm giữa phố, nhưng qua cửa sổ, anh có thể thấy đường phố Sanderne đông nghịt người vào sáng ngày diễn ra giải đấu.
Đó là một đám rước khổng lồ, gợi nhớ đến đám đông vào ngày diễu hành của Anh hùng, ngày đầu tiên cậu gặp Ketron.
Đấu trường La Mã, chỉ thấy được bên ngoài, trông giống hệt đấu trường ở Rome. Cậu nhận ra rõ ràng rằng người ta đang lấp đầy một Đấu trường La Mã thực sự, chứ không phải một điểm tham quan du lịch hay một di sản văn hóa bị thời gian bào mòn, và một giải đấu đang được tổ chức ở đó. Tim cậu đập thình thịch.
Eddie cảm thấy sự phấn khích và mong đợi đang tràn ngập cơ thể mình một lần nữa.
Thế giới giả tưởng là tuyệt nhất.
Eddie mỉm cười rạng rỡ, lần đầu tiên sau một thời gian dài nghĩ rằng việc chuyển sinh này thật thú vị.
"Ket! Chúng ta đi thôi!"
Eddie thúc giục cậu ấy với vẻ mặt phấn khích, và Ketron, người đã chuẩn bị xong để ra ngoài, gật đầu.
Hả?
Ketron mang theo Thánh kiếm trên lưng.
Eddie định hỏi tại sao, nhưng lại thôi. Hỏi một kiếm sĩ tại sao lại mang theo kiếm chẳng phải rất kỳ lạ sao?
Cậu ấy trông giống như một người đang tham gia giải đấu.
Nhưng Ketron vẫn chưa đăng ký, thời hạn đăng ký đã qua, và cậu ấy chỉ xem giải đấu cùng cậu. Có lẽ điều đó cũng chẳng quan trọng.
Eddie vui vẻ gạt bỏ suy nghĩ vừa nảy ra trong đầu.
Khi Eddie và Ketron xuống tầng một, họ thấy những người chưa đến Đấu trường đang ngồi trò chuyện thành từng nhóm nhỏ.
Một số người ngừng nói khi nhìn thấy Eddie và Ketron, sau đó chụm đầu lại và thì thầm.
“Vậy ra, đó là hai anh chàng đó sao?"
"Ừ, chỉ có hai người đó có tóc bạc óng ả và mái tóc đen dày thôi. Hôm qua, Peter bước vào phòng tắm và rồi—"
“Ồ, họ là một cặp đẹp đôi, nhưng tại sao làm những điều vô liêm sỉ như vậy ở nơi công cộng!"
Ketron, người nhận thức rõ ràng về ‘mái tóc bạc sáng bóng' trong tiếng thì thầm, ngay lập tức quay đầu nhìn những người đàn ông, nhưng cậu phải quay đầu lại khi cảm thấy có một bàn tay tự nhiên nắm lấy tay mình.
Tất nhiên, chỉ có một người có thể làm điều đó với Ketron.
Eddie dường như không cố ý nắm tay Ketron, nhưng cậu đang nắm tay Ketron và nghịch một vật gì đó vuông vức và phẳng mà Ketron không thể xác định được bằng tay kia.
Sau đó, khi nhìn vào mắt Ketron, mắt anh mở to, rồi đôi mắt màu hoa oải hương xinh đẹp của anh cong lên.
“Hả? Gì thế?"
Ngay cả khi anh mở miệng, bàn tay mềm mại, mịn màng của anh vẫn nắm chặt tay Ketron, như thể đó là điều hiển nhiên.
Ketron nhìn xuống đôi bàn tay đang nắm chặt của họ rồi thản nhiên ngẩng đầu lên.
“Không. Không có gì đâu.”
Thay vào đó, cậu nói thế và siết chặt tay Eddie.
Những người đàn ông đang thì thầm nhìn họ và nói, "Thấy chưa," và "Đúng vậy, chắc chắn rồi" nhưng Ketron không thể nghe thấy họ nói gì nữa.
Những chuyện như thế không quan trọng.
***
Eddie lắc mạnh túi chườm nóng.
Hồi đó, những túi chườm nóng có khả năng sinh nhiệt khi ấn vào rất phổ biến, nhưng ngày nay, chúng không còn nữa mà thay vào đó là những túi chứa đầy các hạt giống như cát có khả năng sinh nhiệt khi lắc chúng.
Eddie cảm thấy túi chườm nóng mà cậu đang lắc ấm lên một chút và nhẹ nhàng đặt vào lòng bàn tay Ketron.
Ketron, bị giật mình buông tay đang nắm nhìn cậu, Eddie đưa ra túi chườm nóng.
"Tay."
Eddie đặt túi chườm nóng lên tay Ketron, cậu ấy đưa tay ra như một chú cún ngoan ngoãn.
Sau đó, cậu lấy túi chườm khác ra và bắt đầu lắc mạnh.
“Đó là gì?”
“Hả? À, đây là túi chườm nóng, giống như lò sưởi cầm tay vậy.”
Cậu đã lấy nó ra khi mang bữa tối từ cửa hàng tiện lợi vào tối qua.
Cửa hàng tiện lợi này cũng giống hệt cửa hàng ở tầng hầm nhà trọ Eddie. Điểm khác biệt duy nhất là nó nằm ở tầng hai chứ không phải tầng hầm, và những người khác đi ngang qua như thể họ không hề nhìn thấy lối vào, mặc dù có đèn sáng trưng hất ra.
Có lẽ, ngay cả khi cậu nói cho họ biết vị trí của lối vào, họ cũng không thể vào được như thể nó vô hình với họ, ngoại trừ Eddie. Cậu vẫn chưa hiểu nguyên lý là gì.
Eddie đã nhận ra một điều trong chuyến đi này.
Cửa hàng tiện lợi gắn liền với Eddie, giống như sự tồn tại của Gerold, không phải với quán trọ.
Cửa hàng tiện lợi chỉ tồn tại ở nơi Eddie xuất hiện, chứ không cố định ở quán trọ của Eddie.
Dù thế nào đi nữa, Eddie đã đi đến kết luận rằng cậu không cần phải lo lắng về việc chết đói nhờ vào lợi ích của người sở hữu tiện lợi này, và cậu vui vẻ lấp đầy túi không gian của mình.
Bao gồm cả túi chườm nóng này.
Ketron nhìn túi chườm nóng ấm lạ lùng, rồi khi thấy Eddie cũng có một cái, cậu thoải mái giữ nó trong tay.
Họ rời quán trọ vào sáng sớm, nhưng phải rất khó khăn mới đến được Đấu trường La Mã vào thời điểm giải đấu sắp bắt đầu.
Rõ ràng là khoảng cách không xa vì họ có thể nhìn thấy từ cửa sổ quán trọ, nhưng dòng người quá đông đúc.
Thực tế là không cần mua vé vì Hoàng đế đã đích thân tài trợ cho người dân Đế chế nên góp phần tạo nên lượng khán giả đông đảo.
Ban đầu, khách du lịch từ bên ngoài đã đổ xô đến khi nghe tin Anh hùng tham gia.
Có thể những khách du lịch đó ban đầu đã la ó khi biết tin Anh hùng không tham gia, nhưng họ vẫn đến Đấu trường để xem giải đấu, chắc đó mới là mục đích chính của nhà tổ chức.
Kết quả là, đám đông quá lớn đến nỗi Eddie không thể vào Đấu trường một mình được.
Nếu Ketron không mạnh mẽ chen qua đám đông và dẫn Eddie vào, như thể đang thực hiện phép màu của Moses, Eddie sẽ nhìn chằm chằm vào Đấu trường La Mã với vẻ mặt mệt mỏi và quay đi mà không hề nghĩ đến việc bước vào.
“A, tôi mệt quá.”
Việc lên kế hoạch cho chuyến đi, đặt phòng trọ và tìm một chỗ ngồi ở Đấu trường đều có vẻ diễn ra rất vội vã, nhưng mọi việc đều suôn sẻ.
Tuy nhiên, việc vội vã cũng rất mệt mỏi.
Hơn nữa, phải nói sao nhỉ, Đấu trường La Mã lớn đến nỗi người phía dưới sân đấu trông như những que diêm. Có lẽ là vì chỗ ngồi cậu tìm được trông giống như ghế hạng ba trong một buổi concert theo cách nói hiện đại.
Nhưng nếu cố gắng giành được chỗ ngồi hạng nhất, có lẽ phải cắm trại trước đó nhiều ngày, hoặc ngồi ở ghế riêng như giới quý tộc.
Cả hai đều không thể, nên Eddie đã từ bỏ một cách dứt khoát mà không hề hối tiếc.
Tuy nhiên, có điều gì đó khiến tim cậu đập nhanh.
Mặc dù cậu đến xem giải đấu vì lời đề nghị của Sebastian, Eddie thấy chuyến đi này, hay đúng hơn việc đi xa này, khá thú vị.
Cậu hối hận vì đã tự nhốt trong quán trọ suốt thời gian qua, bởi vì thế giới này tuyệt vời hơn nhiều so với những gì cậu tưởng tượng.
Thật quá tuyệt vời khi chỉ đơn giản định nghĩa nó là 'thế giới trong tiểu thuyết.’
Cậu mơ ước được du hành ở thế giới bí ẩn này như một nhà thám hiểm nếu có cơ hội.
Và vì lý do nào đó, Ketron cùng đồng hành lại xuất hiện bên cạnh Eddie trong suy nghĩ đó.
“Có chuyện gì vậy?”
“Ồ, không có gì.”
Eddie cảm thấy một cảm giác kỳ lạ và xoa đầu Ketron, sau đó quay sang nhìn bảng thông báo đã thu hút sự chú ý của cậu từ trước đó.
[Danh sách người tham gia]
Eddie nhấp một ngụm đồ uống thể thao mang theo và nhìn vào bảng thông báo, trông giống như một tấm biển quảng cáo lớn theo thuật ngữ hiện đại.
Tuy thế giới này không có đèn LED, nhưng Ma thuật lại có. Pháp sư cấp cao rất hiếm, nhưng vì đây là giải đấu do chính Hoàng đế chỉ định, nên các Pháp sư đã sử dụng Ma thuật để hiển thị chữ cái trên bảng thông báo.
Eddie nhìn vào danh sách những cái tên lạ lẫm, tự hỏi liệu có cái tên quen thuộc nào không, thì có người đến gần cậu.
“Ngài có muốn lấy một bông hoa không!”
Đó là một cô gái trẻ đang cầm một giỏ hoa lớn.
Eddie nhìn chằm chằm vào cô, tự hỏi liệu cô có bán chúng không, và cô gái trẻ nói với nụ cười rạng rỡ.
"Chúng miễn phí! Hãy rải chúng xuống khi người chiến thắng được công bố nhé!"
Hoàng đế chắc hẳn rất thích hoa. Eddie nghĩ. Anh ta đã cho rải hoa khắp các con phố trong kinh đô trong suốt cuộc diễu hành, khiến con đường trông như được nhuộm bằng hoa. Dĩ nhiên, lúc đó anh ta cũng đã rãi tiền xu.
"Cám ơn."
Eddie, người vẫn chưa hiểu được tác động của khuôn mặt mình, mỉm cười rạng rỡ với cô gái trẻ, và cô gái mở to mắt trong giây lát, đỏ mặt và tặng cậu một bông hoa khác trước khi rời đi.