Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 51

Cỗ xe chở Arthur và Boram nhẹ nhàng đi qua lối vào phía sau của Đấu trường La Mã.

“Chết tiệt.”

Arthur cau mày khi thấy cỗ xe ngựa của Hoàng đế đã đến. Họ đã quá thong thả nên họ còn đến muộn hơn cả Hoàng đế.

Mặc dù cả anh và Hoàng đế đều tuyên bố chỉ tham dự xem trận chung kết, nhưng vẫn sẽ không hay nếu đến muộn hơn 'Mặt trời của Đế chế.’

“Tôi đã nói rồi mà.”

“Được rồi chuyện gì đã qua thì qua rồi."

Arthur nhún vai trước lời cằn nhằn của Boram. Anh thường không hối hận về những chuyện đã xảy ra.

Hơn nữa, sẽ không ai dám chỉ trích người anh hùng đã cứu nhân loại vì đến muộn hơn hoàng đế một chút.

Khi Arthur bước ra khỏi xe ngựa với những bước đi tự tin, ánh mắt đầy kính trọng của những người có mặt ở đó đổ dồn về phía anh.

Đây là sự chú ý mà anh chưa từng nhận được khi anh chỉ là 'người bạn đồng hành của Anh hùng Ketron, Arthur’. Anh luôn cách ánh đèn sân khấu một bước chân.

Cảm giác này vẫn còn phấn khích.

“Xin hãy đi lối này.”

Arthur cố gắng không tỏ ra kiêu ngạo khi đi theo vị pháp sư có vẻ như đang phụ trách hộ tống họ.

"Còn Bệ hạ thì sao?"

“Ngài ấy đã vào chỗ ngồi rồi."

“Sức khỏe của tôi dạo này không được tốt. Tôi cảm thấy rất buồn vì đã không hoàn thành nhiệm vụ, mặc dù tôi đã rất cố gắng”

“Không hề. Mọi người đều biết tình trạng của Anh hùng không được tốt.”

Với tư cách là một thần dân, pháp sư không dám nói những lời như 'Bệ hạ sẽ hiểu’, nhưng Arthur dường như nghe được tất cả những lời ẩn ý.

Waaaaah!

Ngay khi họ vừa bước lên cầu thang hướng tới chỗ ngồi đã định, tiếng hét của đám đông vang lên.

“Có vẻ như chúng ta đã có người chiến thắng.”

“Đúng vậy, ngay từ đầu đã có một ứng cử viên rất mạnh cho chiến thắng, có thể là anh chàng đó.”

“Ồ, vậy sao?"

Arthur là một kiếm sĩ lão luyện. Tuy kỹ năng của anh ta kém xa Ketron, nhưng anh ta vẫn là bạn đồng hành của người anh hùng.

Tất nhiên, tài năng xảo quyệt của anh ta đáng chú ý hơn là tài kiếm thuật.

“Ừ, tên của anh chàng ấy là gì?”

Mặc dù pháp sư đã quan sát anh ta rất cẩn thận, nhưng có vẻ như ông ta không thể nhớ lại ngay cái tên đó, có lẽ vì vị trí hộ tống của ông ta không cho phép ông ta liên tục theo dõi giải đấu.

Đúng lúc Arthur vừa leo xong cầu thang và hướng mắt về phía đấu trường phía xa thì chuyện đó xảy ra.

"Ketron."

Một cái tên không bao giờ nên lọt vào tai Arthur lại xuyên thủng ý thức của anh.

“Tên anh chàng đó là Ketron.”

À, vậy là anh chàng đó đã thắng rồi.

Những lời tiếp theo không đến được tại Arthur.

Giữa đám đông reo hò cuồng nhiệt, anh nghe thấy một cái tên đã lâu không được nhắc đến.

Ketron! Ketron! Ketron!

Waaaaah!

"...Arthur."

Boram gọi tên Arthur từ phía sau, nhưng Arthur không thể đáp lại. Ánh mắt anh dán chặt vào người đàn ông đang đứng trên đấu trường, tay cầm thánh kiếm nghiêng một góc, không thể rời mắt.

Mặc dù được bọc trong vải, Arthur, người thèm muốn thanh kiếm đó hơn bất kỳ ai, sao không thể không nhận ra nó được.

Hơn nữa, Arthur không bao giờ có thể quên cậu. Người mà anh đã cùng chia sẻ niềm vui nỗi buồn như người thân trong gia đình suốt bao năm, cuối cùng lại phản bội cậu.

Arthur nhìn chằm chằm vào Ketron với vẻ mặt tái mét.

Đứng sừng sững, không chút biểu cảm giữa vô số người đang hô vang tên mình, với vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ, đó là một khuôn mặt quá đỗi quen thuộc với Arthur. Anh chưa bao giờ quên, ngay cả trong mơ.

Anh ta đã nghĩ rằng chỉ cần tìm ra Ketron ở đâu là có thể trừ khử cậu. Chỉ cần làm được vậy, mọi thành tựu của Ketron sẽ hoàn toàn thuộc về anh.

Arthur giờ đây là người hùng, nhưng anh tin rằng nếu anh có thể loại bỏ nguồn gốc lo lắng còn sót lại này, anh sẽ cảm thấy hoàn toàn thoải mái.

Vậy nên anh đã nghĩ rằng mình sẽ thầm vui mừng khi tìm thấy cậu ta. Rằng anh sẽ cảm thấy mình như một người chiến thắng.

Nhưng thực tế không phải vậy.

Cuộc hội ngộ với một nhân vật trong quá khứ không thể gợi lên dù chỉ một chút niềm vui trong lòng Arthur.

Thay vào đó, vẻ mặt của Arthur trở nên lạnh lẽo khi anh cảm thấy trái tim mình đang dần đóng băng.

'Nhân vật chính’ của khoảnh khắc này được vô số người vây quanh, nhận được sự chú ý của mọi người.

Bất cứ ai cũng có thể thấy nhân vật chính hiện tại là Ketron, người chiến thắng giải đấu.

Dân chúng lúc này chẳng còn quan tâm đến vị anh hùng đến muộn nữa, họ chỉ đơn giản là ngưỡng mộ và cổ vũ cho chàng trai trẻ đã thể hiện tài năng kiếm thuật đáng kinh ngạc.

Arthur nghiến răng.

Vào lúc đó, Ketron, người vẫn mang vẻ mặt buồn chán mà không tập trung nhìn vào bất cứ nơi nào cụ thể, hướng mắt thẳng về phía Arthur đang đứng.

“...”

Arthur không khỏi giật mình.

Giống như một tên phạm tội.

Không, không.

Arthur mạnh mẽ giữ chặt đôi chân như đang muốn lùi bước.

Kh… không…không ai biết anh ta đã phản bội và mọi người đều đã quên, thì anh ta có thể phạm tội gì chứ?

Bây giờ anh ta là Anh hùng.

Arthur đôi khi tưởng tượng đến khoảnh khắc gặp lại Ketron.

Mỗi khi tưởng tượng đến những cuộc chạm trán như vậy, Ketron có thể trừng mắt nhìn Arthur với vẻ mặt lạnh lùng đặc trưng hay cậu ta cực kỳ tức giận như một ngọn lửa rực cháy. Phải, nếu anh phải định hình nó, thì cơn giận đó sẽ như vậy.

Nhưng lúc này, ngay cả khi nhìn từ xa, trên khuôn mặt Ketron cũng không hề có chút cảm xúc tức giận nào.

Ánh mắt đó nhìn Arthur với vẻ mặt bình tĩnh, thờ ơ, nhưng lại rất thản nhiên và vô tư đến nỗi nó tan biến như thể Ketron thậm chí còn không nhận ra anh ta.

Miệng Arthur méo xệch.

Cậu.

Ngay cả bây giờ khi cậu đã mất tất cả, tại sao?

Tại sao cậu vẫn rạng rỡ đến mức khiến lòng tôi quặn thắt thế này?

"Arthur."

Boram nắm lấy vai Arthur. Arthur giật mình quay lại và bắt gặp ánh mắt lạnh lùng thường ngày của Boram.

"Hãy bình tĩnh lại."

“...”

Xung quanh có rất nhiều người. Nếu Arthur tiếp tục có những phản ứng bất thường như vậy, sẽ gây ra chuyện thị phi.

Arthur gần như không thể giữ bình tĩnh. Anh cắn vào má trong, cố nặn ra một nụ cười.

“..Chúng ta đến chỗ ngồi thôi."

Boram gật đầu. Arthur đi đến nơi pháp sư đang dẫn họ.

Ánh mắt Arthur thoáng nhìn Ketron, người dường như đang trò chuyện với một người trông giống như một quản lý. Cậu ta trông có vẻ bình tĩnh. Khuôn mặt lạnh lùng ấy, như thể chiến thắng và tất cả sự chú ý này là điều hiển nhiên đối với cậu ta.

Arthur không thể không nhăn mặt trước khi nhanh chóng lấy lại vẻ mặt bình tĩnh.

Đây là lý do tại sao tôi ghét cậu.

Cậu là nhân vật chính bất kể cậu làm gì.

“Bá tước Fontaine, anh đã tới?”

Hoàng đế Rikirious, người đã ngồi xuống, chào đón anh nồng nhiệt, và Arthur mỉm cười tự nhiên như thể anh vừa đeo một chiếc mặt nạ khác.

"Tôi xin lỗi vì đã đến muộn, thưa Bệ hạ.”

Chỉ những người thân quen với anh ta mới nhận thấy sự run rẩy nhẹ ở khóe miệng anh.

***

Không có gì bất ngờ cả.

Ketron đã thắng.

Ngay từ đầu, cậu ấy đã là người đàn ông mạnh nhất thế giới. Một người như vậy mà tham gia một giải đấu dành cho tất cả mọi người, chẳng phải chính là thả một con thú săn mồi vào một hệ sinh thái đang yên bình sao?

Nhìn Ketron tỏa sáng giữa vô số tiếng reo hò, Eddie cảm thấy tự hào mặc dù cảm xúc của cậu rất phức tạp.

Thấy chưa? Cậu ấy chính là nhân vật chính mà mọi người đã quên.

Giữa tiếng reo hò và vỗ tay vang lên, Eddie, người đang vô thức vỗ tay theo, thấy Ketron nhìn lại mình. Khi Eddie giơ tay lên với vẻ mặt tươi cười, vỗ tay, Ketron thoáng mỉm cười.

“Ngài Ketron, mời đi lối này.”

Ketron nhìn Eddie một lúc. Khi Eddie gật đầu, cậu ta nói nhỏ "chờ một chút" rồi đi theo người hộ tống.

Dù là gì đi nữa thì có lẽ một buổi lễ trao giải nào đó sẽ diễn ra.

Nghĩ vậy, Eddie thở dài, cơ thể cậu cứng đờ, như thể cậu bị đau cơ vì căng thẳng, và nhìn xung quanh trước khi ngồi xuống một chiếc ghế trông thô sơ.

Đó là một chiếc ghế phủ một lớp bụi, cho thấy nó không được sử dụng thường xuyên, nhưng Eddie thậm chí còn không có đủ năng lượng để phủi bụi trên đó.

Đúng lúc Eddie nhắm mắt lại và thở dài.

Lạch cạch – một âm thanh như tiếng bánh răng của thế giới đang nghiến vào nhau và lăn tròn vang vọng. Mắt Eddie mở to, nhưng dĩ nhiên, chẳng có bánh răng nào như vậy ở gần cả.

Nhưng cậu biết cảm giác này là gì. Nó giống hệt cảm giác cậu đã từng trải qua trong không gian tối tăm nơi chứa quyển sách  

Cảm giác câu chuyện gặp một dòng chảy mới và tiến triển. Cảm giác tinh tế không thể diễn tả thành lời.

Âm thanh và cảm giác mà chỉ có Eddie trên thế giới này, chỉ có nhân vật 'người trợ giúp' trong câu chuyện này mới có thể nghe thấy.

Giữa những tiếng reo hò đinh tai nhức óc, Eddie nhận ra một điều ngay khi nghe thấy âm thanh đó.

Đây chính là âm thanh của tác phẩm gốc, vốn đã kết thúc trong sự hỗn loạn, đang tiến tới một 'cái kết' đúng nghĩa.

'Eddie' đó, hay đúng hơn là Lee Jeong-hoon, đã được đưa đến thế giới này vì mục đích để dẫn dắt thế giới này tiến đến cái kết thực sự và là nhân vật được giao nhiệm vụ làm ‘người trợ giúp’ cho câu chuyện này.

Đó là một nhận thức theo bản năng.

Bình Luận (0)
Comment