Ngay Cả Sau Khi Chuyển Sinh Tôi Vẫn Phải Kinh Doanh

Chương 52

Cậu hiểu rồi.

Eddie đã có thêm một nhận thức khác.

Câu chuyện không hề quan tâm đến những câu chuyện riêng tư cá nhân vụn vặt. Nó muốn những sự kiện chính, quan trọng phải là những lựa chọn dẫn đến kết thúc.

Trong giải đấu này, có một số lý do thuyết phục khiến Ketron phải tham gia và giành chiến thắng.

Đó là lý do tại sao khi Eddie đề nghị chỉ ngồi xem thay vì tham gia, cậu nghe thấy tiếng bánh răng nghiến ken két. Lúc đó, cậu đã coi đó là trí tưởng tượng của mình và lờ đi, nhưng đó là lúc câu chuyện đã cảnh báo cậu rồi.

Cảnh báo rằng cốt truyện không chính xác sẽ được sửa.

Cạch, cạch.

Giống như nhịp tim của con người, các bánh răng của câu chuyện ăn khớp và chuyển động mạnh mẽ. Là một nhân vật trong câu chuyện, trái tim cậu hẳn phải đập rộn ràng vì phấn khích.

“...”

Nhưng bằng cách nào đó, Eddie chỉ cảm thấy kinh hoàng khi nghe thấy âm thanh đó. Là một sinh vật thuộc về thế giới này, một sự tồn tại nhỏ bé, tầm thường... đó là nỗi sợ hãi trước một sức mạnh tuyệt đối mà cậu không thể không cảm nhận.

Điều gì sẽ xảy ra với cậu khi câu chuyện này kết thúc?

Nếu câu chuyện này kết thúc theo cái kết mà cậu đã thấy thì vai trò trợ giúp của cậu sẽ kết thúc.

Nghĩ đến số phận của một con chó săn đã hoàn thành mục đích, thật kỳ lạ nếu không cảm thấy sợ hãi.

Nhưng nỗi sợ hãi của Eddie nhanh chóng tan biến giữa những tiếng reo hò không ngớt.

“...Hô”

Eddie nắm chặt nắm đấm và gõ vào tim, cố gắng xoa dịu nhịp đập điên cuồng. Dĩ nhiên, điều đó chẳng giúp ích được gì nhiều..

Trái tim cậu đang đập.

Lúc này cậu vẫn còn sống.

Nhưng Lee Jeong-hoon, con người trước đây của cậu, đã chết và biến mất.

Giống như cuộc sống chỉ có một lần, hơi thở của mỗi người cũng vậy. Vậy nên cuộc sống hiện tại này là một giai đoạn thưởng thêm cho Eddie, hay đúng hơn là cho Lee Jeong-hoon.

Nếu với phần thưởng cuộc sống này, cậu có thể khiến Ketron, nhân vật chính của câu chuyện, hạnh phúc thì điều đó cũng tốt theo cách riêng của nó.

Không, ngay cả khi Ketron không phải là nhân vật chính của câu chuyện.

Eddie muốn Ketron được hạnh phúc bất chấp những chuyện khác.

"...Từ khi nào mà tôi lại trở nên gắn bó như vậy?”

Eddie cười cay đắng. Câu chuyện hoàn toàn muốn Eddie trở thành trợ thủ của Ketron, và Eddie cũng muốn như vậy.

Nếu lợi ích của họ trùng khớp, Eddie và câu chuyện này có thể hình thành mối quan hệ hợp tác khá tốt.

Cậu quyết tâm làm những gì có thể.

Để đảm bảo Ketron có được một kết thúc có hậu hoàn hảo.

***

Ngày hôm sau, Eddie và Ketron không chút do dự trở về thủ đô Irena.

Mặc dù là người chiến thắng giải đấu, Ketron không có bất kỳ mối liên hệ nào với Sanderne, và cả cậu ấy lẫn Eddie đều không thể tận hưởng dư âm chiến thắng, mỗi người đều có lý do riêng.

Tâm trí của Eddie rất phức tạp, còn Ketron thì không cảm thấy hứng thú gì với chiến thắng, nhưng dù sao thì cả hai đều không phản đối việc quay trở lại quán trọ ngay lập tức.

Chuyến đi trở về khá nhàn nhã.

Có lẽ vì Sanderne đã trở thành một địa điểm gần giống như lễ hội để thu hút khách du lịch, và vì khách du lịch chủ yếu chọn tuyến đường đi từ thủ đô rồi đến xem giải đấu nên những chiếc xe ngựa đi trở về thủ đô tương đối vắng vẻ.

Eddie đã hơi nghi ngờ về việc sẽ có người ngăn cản họ, xét về việc Ketron là nhà vô địch. Nhưng không ai làm vậy và họ trở về Irena trong yên bình.

Chiến thắng trong giải đấu không mang lại bất kỳ vinh dự hay phần thưởng lớn lao gì.

Đây không phải là một cuộc thi truyền thống mà được tổ chức hoàn toàn vì mục đích giải trí.

Vinh dự là người chiến thắng trong giải đấu do hoàng đế tài trợ và giải thưởng là một thỏi vàng lớn là tất cả những gì được trao cho người chiến thắng.

Về mặt hình thức thì là như vậy.

Rầm!

"Ối."

Cỗ xe lắc lư dữ dội như thể vừa va phải đá. Eddie r*n r* vì chuyến đi kinh hoàng này. Cũng như lúc đi, lúc về họ phải đi nhờ xe.

Eddie không phải là một chủ quán trọ giàu có, còn Ketron chỉ là một thường dân mà tài sản quý giá duy nhất của cậu ấy là thanh kiếm thánh.

Ồ, tất nhiên rồi, giờ đã có thỏi vàng được nhận làm tiền thưởng, nhưng một thỏi vàng chưa được đổi thành tiền mặt lúc này chỉ là gánh nặng.

May mắn thay, nó nằm trong một túi không gian, nên ít nhất nó không làm họ cảm thấy nặng nề.

Trong mọi trường hợp, hai người họ không đủ khả năng mua một cỗ xe ngựa với sự thoải mái tiện nghi, và họ cũng không có ngựa, vì vậy, tất nhiên họ phải thuê phương tiện di chuyển, nhưng Eddie không biết cưỡi ngựa.

Đó là lý do tại sao họ phải đi nhờ xe ngựa để đi và về.

Trên đường đi, họ đã quá giang được một cỗ xe chở hàng thường lệ đi lại giữa các thành phố, nhưng giờ họ đang ngồi trên một cỗ xe chở hàng khá lớn của đoàn thương gia.

Khi họ xin đi nhờ, người dẫn đầu đoàn lữ hành nhận ra Ketron là người chiến thắng ngày hôm trước và nói: "Nếu anh làm người hộ tống cho chúng tôi, tôi sẽ không tính tiền xe!"

Eddie đã sẵn sàng chấp nhận lời đề nghị, giúp họ tiết kiệm được tiền đi xe ngựa.

Ban đầu, thủ đô Irena và Sandern, nơi tổ chức giải đấu, là hai thành phố lân cận với một con đường được san phẳng cực kỳ tốt nằm giữa hai thành phố.

Tất nhiên, đôi khi bạn có thể đâm phải đá, như vừa rồi, nhưng xét đến thời trung cổ khi đó chưa có nhựa đường, thì con đường này đủ tiêu chuẩn được bảo trì tốt.

Vì đây là điểm kết nối giữa các thành phố lớn nên đương nhiên trên đường có rất nhiều người, ngựa và xe ngựa nên rất khó có thể xảy ra bất cứ chuyện gì.

Đó là lý do tại sao Eddie sẵn sàng nhận nhiệm vụ hộ tống trên một con đường hiếm khi có cướp. Dĩ nhiên, Ketron không đưa ra bình luận gì cụ thể.

“Nghĩ lại thì, Ket.”

Eddie nói với Ketron, người đang ngồi im lặng bên cạnh, tay ôm chặt thanh thánh kiếm. Khi Ketron quay lại nhìn, khuôn mặt cậu ấy không hề biểu lộ chút phấn khích hay vui mừng nào, mặc dù đã chiến thắng giải đấu đang được cả thành phố bàn tán.

Ừ thì, cậu ấy là một anh hùng từng lừng lẫy khắp thế giới, dù giờ đã bị lãng quên. Hơn nữa, vì chuyên môn của Ketron là chiến đấu như một kiếm sĩ ma thuật, chủ động sử dụng ma thuật chiến đấu, nên việc cậu ấy không mấy ấn tượng với chiến thắng trong một giải đấu mà ma thuật bị phong ấn và không có đối thủ đáng gờm cũng là điều dễ hiểu.

“Cậu có gặp trực tiếp hoàng đế không?”

"Tôi đã nhìn thấy ngài ấy, nhưng không thể đến gần vì lo ngại về an ninh.”

"Tôi hiểu rồi."

Vì đây là giải đấu do hoàng đế tài trợ, nên chính hoàng đế cũng đến xem. Eddie ở quá xa và quá run nên không nhìn rõ diện mạo của Hoàng đế thế giới này.

Cậu tò mò vì hoàng đế là một nhân vật thỉnh thoảng được nhắc đến trong nhưng chưa bao giờ xuất hiện trực tiếp.

Giống như 'Eddie' này, người chưa bao giờ được tác giả trực tiếp định hình, Eddie tự hỏi những nhân vật như hoàng đế, người gần như không xuất hiện trong câu chuyện, đã được tạo ra như thế nào.

Cậu cũng tò mò không biết "Eddie" này ban đầu là người như thế nào. Không chỉ là một chủ quán trọ bình thường, mà còn là một người có vẻ cực kỳ quan trọng trong phần hai này, khiến cậu lo lắng liệu mình có thể hoàn thành tốt vai trò "người trợ giúp cho nhân vật chính" này hay không.

Ồ, làm diễn viên quần chúng chắc chắn thoải mái hơn. Đóng vai chính đâu có dễ

Eddie gục đầu vào vai Ketron, nghe một tiếng thịch. Tâm trí cậu vẫn còn rối bời. Chuyến đi chơi bình thường đã biến thành một cuộc chạm trán bất ngờ với những sự thật đau lòng.

Ketron điều chỉnh tư thế để Eddie có thể thoải mái hơn khi dựa vào vai cậu.

Sau một hồi im lặng, Ketron thì thầm bằng giọng nhỏ nhẹ, nói nhẹ nhàng phòng trường hợp Eddie ngủ quên.

"Khi tôi chiến thắng, tôi nhìn thấy một khuôn mặt quen thuộc.”

Mặc dù Ketron đã phòng Eddie ngủ gật, Eddie vẫn không hề tỏ ra buồn ngủ. Mắt vẫn nhắm hờ, cậu hỏi lại.

“Một gương mặt quen thuộc?”

"Đúng vậy."

Một khuôn mặt quen thuộc. Cậu ấy có thể nhìn thấy gì?

Eddie dựa vào vai Ketron một lúc, suy nghĩ về những gì cậu ấy vừa nói, rồi đột nhiên nhảy dựng lên.

“Gương mặt quen thuộc? Ai vậy?"

Vì lý do nào đó, Eddie cảm thấy mình có thể đoán được Ketron đã nhìn thấy ai, và cậu có một nghi ngờ... Hy vọng mình đã sai, cậu vội vàng hỏi, khiến Ketron nghiêng đầu tò mò trước phản ứng của Eddie.

“Một người bạn đồng hành cũ"

Sự xác nhận này đến nhanh như chớp.

“Ư…” Eddie vò tóc bực bội. Như thể tâm trí của cậu chưa đủ phức tạp, lại còn thêm một sự phức tạp nữa!

Ketron đã nhìn thấy Arthur. Điều đó có nghĩa là Arthur chắc hẳn cũng đã nhìn thấy Ketron. Với tất cả những người nhiệt tình hô vang tên Ketron hôm qua, không đời nào anh ta lại bỏ lỡ.

Nghĩ lại thì, giải đấu này đã được quảng cáo rộng rãi là nơi người chiến thắng có thể đấu giao hữu với người anh hùng Arthur.

Mặc dù Arthur đã từ chối tham gia vì lý do sức khỏe, anh ta vẫn có thể đến xem.

Eddie liếc nhìn Ketron một cách thận trọng.

Cậu tự hỏi Ketron sẽ phản ứng thế nào khi nhìn thấy Arthur, nhưng ngạc nhiên thay, Ketron dường như không có bất kỳ cảm xúc đặc biệt nào về điều đó.

Cậu ấy hẳn muốn xé xác anh ta ra vì tức giận.

Trên thực tế, Ketron của tác phẩm gốc, không, của Phần 1, đã hắc hóa và nghĩ về việc trả thù, đúng không?

Nhưng Ketron hiện tại không hề trong trạng thái giận dữ tột độ. Nghịch lý thay, với Eddie, sự bình tĩnh đó lại càng bộc lộ rõ sự tức giận hơn.

"Vậy…người đó thế nào?"

Eddie hỏi, vô thức nuốt nước bọt. Ketron nhìn Eddie một lúc rồi đáp lại bằng giọng bình thản.

“Anh ta có vẻ ổn.”

Bình Luận (0)
Comment